Chương 21: Đồ ngu!! Đồ ăn hại
"Ơ!" Tên lão giả khoác hắc sắc áo choàng thứ hai cảm thấy thật kì lạ, hắn không hiểu tại sao bản thân mình lại ở đây. Hắn hơi nghi hoặc lẩm bẩm: "Ta đang làm gì ở đây nhỉ? Không phải ta còn đang phải ngăn cái người nào đấy chạy trốn sao?"
Hắn một tay vẫn giữ chặt phù kiểm soát Tỏa Linh Trấn trận pháp, một tay vuốt vuốt bộ râu như cố nhớ lại điều gì đó.
Dù tên lão giả khoác hắc áo choàng thứ hai có cố ghép từng mảnh ký ức mờ mịt, hỗn độn trong não hải của mình lại. Nhưng những gì hắn chỉ nhớ được duy nhất được là đúng cái tên giả Nguyễn Thượng Phong, mà Trần Bình Nhật để lại trong đầu hắn.
Tên lão giả khoác hắc sắc áo choàng thứ hai biết bản thân mình cố quá lại thành quá cố. Hắn cũng không ngu, để bản thân mình mạo hiểm cố kéo lại những cái mù mịt ký ức hốn loạn kia hoàn chỉnh. Thì chưa thấy ký ức đâu, còn hắn đã biến thành cái người ngu đần rồi.
Mà sao ta phải một mình cố nhớ, trong khi còn hai tên kia nữa cơ mà.
Tên lão giả thứ hai tỉnh lại khỏi trong dòng suy nghĩ, hắn nhìn sang tên thiếu niên khoác hắc áo choàng thứ nhất hỏi: "Này Nhất Long thiếu chủ, cậu có nhớ cái tên Nguyễn Thượng Phong gì đó, chúng ta đang vây nhốt lại hắn biến đâu rồi không?"
"Hắn không có khả năng thoát ra được trận phù này của chúng ta. Trừ khi hắn đang ẩn nấp, hoặc..." - Tên lão giả thứ hai nói đên đây lại ngập ngừng, hắn không dám nói ra cái phỏng đoán của mình.
Trừ khi Nguyễn Thượng Phong là một cái siêu cấp Đại Năng giả, đã đạt đến tầng thứ tu vi cao nhất. Chỉ là do bọn hắn đen đủi lại mở ra cổng không gian gần nơi hắn đang lịch luyện, và vì do hắn rảnh rỗi không có việc gì làm mới chơi khăm bọn hắn. Nếu không thì, không còn cách giải thích nào khác cho những việc vô lý vừa qua.
Tên thiếu niên khoác hắc sắc áo choàng thứ nhất nghe xong, cũng tự bổ não ra câu cuối cùng tên lão giả khoác hắc sắc áo choàng thứ hai muốn nói. Hắn suy đoán xong cũng là đờ đẫn khắp người, hắn vừa kh·iếp hãi về sức mạnh của Nguyễn Thượng Phong, vừa lo lắng phải tìm cách giải thích cho thủ lĩnh Thần Long của mình.
"Vậy giờ chúng ta phải làm sao bây giờ. Thủ lĩnh cũng sắp tới rồi. Chúng ta phải có một lời giải đáp cho lão nhân gia ông ta, nếu không thì... chỉ có lấy c·ái c·hết bù lỗi." Tên lão giả khoác hắc sâc áo choàng thứ ba con mắt đảo loạn, hắn vội vàng suy nghĩ tìm cái người cõng nồi. Nhưng ở đây ngoài ba bọn hắn thì chẳng có cái mống nào để thoái thác, nhìn tên thiếu niên khoác hắc sắc áo choàng thứ nhất. Hắn nảy ra một cái tuyệt vời ý tưởng trong đầu.
Dung mạo thiếu chủ Nhất Long cũng gọi là xuất sắc, mặc dù hắn đã đốt một nửa tuổi thọ chơi cấm chế rồi. Nhưng vẫn sẽ không ảnh hưởng sở thích của thũ lĩnh đi. Ha ha, ta lại quá nhanh trí, một đường đôi việc, à không một đường ba việc chứ. Sau này có khi hắn còn biết ơn ta không chừng.
Tên lão giả khoác hắc sắc áo choàng thứ ba không để ý tưởng nóng hổi của mình nguội đi. Hắn sảng khoái cười, tay bóp chặt phù trận như nắm chắc thành công nói: "Nhất Long thiếu chủ, ta có một cái kế hoạch tốt có thể giúp ba chúng ta không những không bị thủ lĩnh g·iết. Có khi còn được thưởng lớn, nhưng kế hoạch này phải phụ thuộc vào ngươi đến chín phần."
Nghe tên lão giả khoác hắc sắc áo choàng thứ ba có cái sáng kiến. Tên lão giả khoác hắc sắc áo choàng thứ hai và tên thiếu niên khoác hắc sắc áo choàng thứ nhất đang bế tắc tìm cách giải thích cho thủ lĩnh bọn hắn. Như thấy đèn trong đêm tối, bọn hắn đều đồng thanh hỏi: "Có cái sáng kiến gì vậy lão Trung, ngươi cứ nói thẳng ra đi, còn giấu giấu, giếm giếm cái gì nữa."
"Không có gì nhiều chỉ là..." Tên lão giả khoác hắc sắc áo choàng thứ ba cười nói một tràng dài.
"Thật là một cái ý tưởng tốt. Nhất Long thiếu chủ cậu thấy sao?" - Tên lão giả khoác hắc sắc áo choàng thứ hai vỗ đùi tán thưởng, hắn ánh mắt mong đợi quay sang hỏi tên thiếu niên khoác hắc sắc áo choàng nhất.
"..." Tên thiếu niên khoác hắc sắc áo choàng thứ nhất xạm mặt lại, ánh mắt phẫn uất như muốn g·iết người nhìn hai tên đồng bọn, hắn giờ cũng không biết trả lời sao. Hắn là một cái thiếu niên kiêu ngạo, có cốt khí của một thiên tài sao có thể chịu nhục nhã như thế được.
Tên thiếu niên khoác hắc sắc áo choàng thứ nhất cúi gằm mặt xuống, hắn bực bội muốn hét lên chửi ông trời một tiếng. Thì giọng nói khó chịu của một người đàn ông cẳt ngang hắn.
"Ta đến rồi. Còn người đâu!!" Một thân ảnh cao ba mét, mặt đeo một chiếc mặt nạ đen hình dạng một con hắc long, giữa trán mặt nạ khắc hai chữ "Thần Long" phần phật họa ý, một con rồng nhỏ mờ ảo bay uốn lượn xung quanh. Hẵn cùng một thân đào bào đen, khoác hắc sắc áo choàng trên người, cưỡi phi kiếm bay từ trong cổng không gian ra.
Ba tên khoác hắc sắc áo choàng thấy thủ lĩnh đích thân một mình tới, mà không có thêm một đội quân hay một hai người trợ hứng. Là bọn hắn biết thủ lĩnh lão nhân coi trọng Nguyễn Thượng Phong cái người đã rời đi đến mức nào. Chắc chắn qua truyền tin phù là Thần Long thủ lĩnh bọn hắn đã ngầm tưởng tượng giá trị nhan sắc Trần Bình Nhật. Mà không chần chừ nổi một giây, dùng hết tốc độ bay đến đây rồi.
Ba tên khoác hắc sắc áo choàng bị tên thủ lĩnh Thần Long dò hỏi, cũng là không lạnh mà rét run người. Bọn hắn miệng run cầm cập, tay không còn có thể giữ chặt phù, ánh mắt run rẩy đảo lộn lên phản hồi: "Thưa thủ lĩnh, hắn là rời đi rồi. Mới mấy giấy trước khi ngài tới xong."
Do bọn hắn quá sợ hãi, vì áp lực tu vi tên Thần Long thủ lĩnh tỏa ra quá mạnh. Khiến bọn hắn quên luôn cả cái kế hoạch, để tên thiếu niên khoác hắc sắc áo choàng thứ nhất đứng lên cõng nồi. Và cách giải thích Trần Bình Nhật tu vi siêu phàm cho tên Thần Long thủ lĩnh hiểu.
"Cần các ngươi giũ chân lại có mấy giây, mà cũng không làm được sao? Các ngươi là mấy cái đồ ngu! Đồ ăn hại!!"
"Phế vật." - Vừa dứt lời tên Thần Long thủ lĩnh, tay hướng hai tên lão giả khoác hắc sắc áo choàng thứ hai và thứ ba vỗ xuống.
Một cái bàn tay khổng lồ ngưng tụ nhanh chóng trong không khí ập xuống, đánh hai tên lão giả khoác hắc sắc áo choàng thứ hai, và thứ ba đầu cắm sâu xuống mặt đất.
Tên thiếu niên khoác hắc sắc áo choàng thứ nhất nhìn hai tên lão giả đi theo hộ vệ mình, sinh mệnh bọn hắn cứ thế mà dập tắt, làm cho hắn giật thót tim gan. Hắn thở phào nhẹ nhõm, may mà Thần Long thủ lĩnh vẫn là nương tay tha cho hắn.
Tên thiếu niên khoác hắc sắc áo choàng thứ nhất xua đi ánh mắt thương hại hai cái lão giả hộ vệ đen đủi. Hắn não nhanh nhạy, vội quỳ gối, dập đầu cảm tạ tên Thần Long thủ lĩnh.
"Tạ ơn thủ lĩnh ân không g·iết, tạ ơn thủ lĩnh ân không g·iết. Chỉ cần ngài cho ta thêm môt cơ hội, ta quyết vì ngài lên núi đao xuống biển lửa. Ngài chỉ hướng Tây, ta quyết không đi hướng Đông."
"Được, vậy thì quay lại tổ chức thôi, ta sẽ cho ngươi cái nhiệm vụ mới." - Tên Thần Long thủ lĩnh đ·ánh c·hết hai cái lão giả hộ vệ vô dụng cũng đã hả một phần cơn giận, cộng thêm được tên thiếu niên khoác hắc sắc áo choàng thứ nhất vuốt mông ngựa. Hắn đỡ đi một phần tiếc nuối để vụt mất cái nhan sắc cực phẩm Trần Bình Nhật.
"Còn một chuyện nữa ta chưa kịp nói với ngài Thần Long thủ lĩnh. Là về phần nhiệm vụ được giao với đại năng Nguyễn Thượng Phong." - Bình tĩnh lại một chút, tên Nhất Long thiếu niên khoác hắc sắc áo choàng mới nhớ ra, điều mình cần thông báo về nhiệm vụ và Trần Bình Nhật.
"Về lại tổ chức rồi nói, ở đây không tiện." - Tên Thần Long thủ lĩnh chán nản trả lời, rồi hắn lấy ra hạt năng không gian mở một cánh cổng kết nối trực tiếp với tổ chức của mình.