Chương 17: Tâm ma trứng p.1
"Vậy mà trên mây đen vẫn còn một đạo lôi kiếp nữa!" Đang tận hưởng quá trình thay da đổi thịt, Trần Bình Nhật thấy kì lạ thay là mây đen đã tan hết rồi. Nhưng chúng lại một lần nữa tụ hợp lại với nhau. Từng tia sét xanh lúc trước giờ đang chuyển dần sang màu tím đen.
Chẳng lẽ lại độ kiếp tiếp sao?
Trần Bình Nhật nghi vấn, đặt tay xoa xoa đầu. Vì với kiến thức tu luyện thấp hơn cả trẻ lên năm ở thượng giới. Thì hắn còn hơn cả gà mờ trong gà mờ nữa. Nếu lôi kiếp lại đánh tới một lần nữa thì hắn không còn nắm chắc mình có thành công vượt qua được.
Trần Bình Nhật quay đầu đánh giá hỏi ba tên hảo hữu khoác hắc sắc áo choàng. "Này hảo hữu, các ngươi trông có vẻ vẫn ổn đó nhỉ. Các ngươi nghĩ bản thân còn trụ tiếp được không? Ta nghĩ lại một đợt lôi kiếp sắp tới"
"Đạo hữu tha, tha cho ta. Ở nhà ta còn con thơ, vợ lớn vợ nhỏ đang chờ. Chuyện ta giúp được đã giúp. Với lại cùng lắm lúc trước ta chỉ đánh nhẹ cái bàn tay yêu thương về phía ngươi thôi. Mà ngươi xem giờ ta thảm thế này là vừa lòng rồi đúng chứ?" Tên lão giả khoác hắc sắc áo choàng thứ hai thương thể trầm trọng, quần áo bị sét đánh rách rưới như một tên ăn mày, mặt nạ vỡ nát. Hắn miệng mếu máo chực khóc, lấy chút khí lực cuối cùng trong cơ thể van xin Trần Bình Nhật.
"Ư ư, a a, ba ba." Tên lão giả thứ ba bị sét đánh tới sấp mặt, nằm hấp hối trả lời. Hắn bắt đầu mộng tưởng về gia đình, hảo hữu, tổ chức. Rồi bỗng nhiên từng tia, từng tia linh khí dần tràn vào đan điền khô nứt nẻ của hắn như hồng thủy. Kim đan của hắn xoay tròn nhanh đến cực hạn cho đến khi tiếng Tách! Tách! Như tiếng trứng bóc vỏ kêu lên.
Ta đây là muốn đột phá tới Hóa Anh cảnh sơ cấp! Ha Ha Ha Ha!
Toàn thân tên lão giả khoác hắc sắc áo choàng thứ ba bay lên không trung. Đùng!
Một tia sét màu tím đen đánh vào người hắn nổ vang khắp không gian. Cây cối, hoa lá cùng bãi cỏ xung quanh 900m bị sét đánh đến cháy rụi.
Sau một đạo lôi kiếp tím đen, tên lão giả khoác hắc sắc áo choàng thứ ba. Với cơ thể rạn nứt, sinh mệnh giống đốm lửa lúc nào cũng có thể bị gió dập tắt. Liền nhanh chóng hồi phục, da dẻ hồng hào hơn cả lúc ban đầu. Khuôn mặt trẻ trung ra vài chục tuổi, hắn cười lớn nói.
"Ha Ha Ha! Trong họa có phúc, trong họa có phúc. Ngươi tên kiến hôi, nhờ họa của ngươi mà ta có được phúc. Vì có ân với ta, lên nói đi. Ngươi thích c·hết như thế nào? Ta có thể phục bồi được hết. Chờ ta độ xong cái tâm ma kiếp này thì sẽ nhanh thôi. Đó là lúc c·hết của ngươi!"
"Lão giả hèn kém như ngươi may mắn đột phá trong gang tấc. Cũng không tệ, chỉ cần ngươi g·iết được tên thổ dân này xong. Thì về tổ chức ta khai báo rõ ràng sẽ không thiếu bổng lộc của ngươi. Mọi chuyện nãy giờ ngươi đối xử với ta, ta cũng coi như chưa có gì cả." Tên thiếu niên khoác hắc sắc áo choàng thứ nhất kiêu ngạo bình luận. Hắn thản nhiên bỏ qua cho ý định g·iết mình đoạt bảo của tên lão giả khoác hắc sắc áo choàng thứ ba.
"Thôi có gì chờ ta và ngươi vượt qua tâm ma kiếp lại nói."
Cùng chống đỡ một đạo tâm ma kiếp cũng chia hướng đánh về phía mình. Tên thiếu niên khoác hắc sắc áo choàng thứ nhất hiên ngang đứng đỡ. Hắn biết mình chỉ có thể dựa vào ý chí, với đạo tâm mới cản được tâm ma kiếp.
Mà cái tâm ma này sinh ra chính là từ thất tinh lục dục trong nội tâm mỗi tu sĩ. Nên không thể vận dụng pháp bảo phòng ngự bên ngoài phòng bị. Hắn cũng đành phải cởi bỏ pháp bảo Biến Anh cao cấp phòng ngự thượng phẩm gần vỡ nát của mình ra.
"Thì ra đây là tâm ma kiếp sao? Làm ta cứ tưởng lại sắp đánh tới một trận lôi kiếp nữa! Không biết lần này tâm ma sét đánh tới, ta phải chơi kiểu gì mới tốt đây." Nghe trực tiếp lời của hai tên khoác hắc sắc áo choàng thứ nhất và thứ ba. Trần Bình Nhật đã bổ sung thêm một chút kiến thức về tu luyện của mình. Hắn hiểu giờ đây một đạo to lớn tia sét tím đen chia đều ra ba hướng đánh xuống ba tên hắc sắc áo choàng đen và đánh xuống phía mình là tâm ma kiếp.
Nhưng giờ Trần Bình Nhật cũng hết cách chơi với tâm ma kiếp, vì cái tâm ma kiếp này sinh ra ảo tưởng hắn mong muốn nhất trong lòng.
Song không để cho Trần Bình Nhật phải ngẫm nghĩ nhiều, A.I hệ thống đã tìm cho hắn cách chơi m... à không đúng mà là giải pháp.
[Phát hiện trong thần thức của túc chủ có tâm ma trứng. Túc chủ có muốn phát động kĩ năng]
"Cái tâm ma trứng này còn có cách chơi như này?" Trần Bình Nhật ngạc nhiên thật sự về thông báo giải pháp của hệ thống. Hắn không ngờ tới hệ thống còn có thể chơi dạng này tâm ma kiếp. Trần Bình Nhật cười cười phản hồi xác nhận phát động kĩ năng.
[Xác nhận yêu cầu của túc chủ, đã phát động kĩ năng Đại sư rán trứng (?): Ngươi nói ta chỉ là một cái đầu bếp cùi không nấu được gì ngoài trứng. Điều đó ta công nhận, nhưng nói ta nấu trứng không ngon là ngươi đang xúc phạm ta. Thiên tài đệ nhất đầu bếp chuyên một món, chỉ cần là trứng ta đều nấu được. Ngươi nói gì? Vậy ta có rán được tâm ma trứng không sao? Tâm ma trứng chẳng qua cũng không phải chỉ là trứng sao? Các ngươi không cần quá lo, cho ta ba phút món trứng ốp la tâm ma trứng sẽ được ra đĩa]
Kĩ năng đại sư rán trứng cứ thế mà truyền vào trong não hải của Trần Bình Nhật. Từ một đời nấu trứng của một vị đầu bếp cứ vậy mà trở thành kĩ năng của riêng hắn. Cách đảo trứng, rán trứng, ốp trứng, luộc trứng... v.v in sâu vào tiềm thức của hắn.
"Với kĩ năng này thì có khi mình mở một nhà hàng bán một món trứng không thôi lại nổi tiếng lên báo thì sao? Mà mình cũng không hợp làm bếp trưởng như Gorden Ramsay, thôi để nó chỉ là kế hoạch sau này đi" Hoàn Thành tiếp nhận kĩ năng, Trần Bình Nhật dính một ít tác dụng phụ của kĩ năng, làm hắn nảy lên mơ tưởng mở một nhà hàng năm sao Michelin.
Người bình thường nhìn thấy hắn bây giờ nói lời này chắc chắn sẽ cười khinh miệt, nói mỉa mai hắn chỉ đang mộng tưởng. Nhưng đối với Trần Bình Nhật thì việc này chẳng có khó lắm, cùng kĩ năng đại sư rán trứng với nguyên liệu là trứng các loài động vật trong chư thiên vạn giới. Hắn tin chắc mình có thể nấu chỉ một món trứng sẽ dễ dàng đạt sao Michelin, thậm chí món trứng hắn nấu ngon đứng hàng đầu chư thiên vạn giới cũng không ngoa.
Nhưng Trần Bình Nhật tạm thời dập tắt ý tưởng này. Hắn cũng không muốn các nhà khoa học trên Trái Đất đến gõ cửa nhà mình suốt xin phép mổ xẻ cơ thể làm thí nghiệm. Trần Bình Nhật cũng không phải sợ bọn họ sẽ cử điệp viên, đặc vụ b·ắt c·óc mình. Mà hắn chỉ ngại phiền phức, chính xác rất là phiền phức. Hai tư trên bảy cả kể lúc đi Wc nặng cũng đến mang giấy vệ sinh, đứng ngoài cửa gõ xin phép giải phẫu hắn. Rén sao? Không rén mới lạ! Mặc dù Trần Bình Nhật là con người thoải mái nhưng hắn không tốt bụng đến mức đấy.
"Ghê tởm, tốt nhất chưa đến lúc mở nhà hàng là chưa đến lúc. Chờ một trăm năm nữa Trái Đất phát triển hơn mình mở cũng không muộn." Trần Bình Nhật vẫn chưa nguội hẳn ý nghĩ đó, hắn quyết định chờ thời đến cũng không muộn.
"Nào giờ tâm ma trứng trong thần thức chưa nở ra. Mình lên làm món gì đây, luộc, rán, ốp, bắc trứng, hoặc làm canh cà chua cũng không tệ." Trần Bình Nhật đăm chiêu nhìn tâm ma trứng nói.