Chương 8: Thú triều xuất hiện
Có huynh muội Lâm Phong tại, Dương Thiên tất nhiên là không có ý tứ cùng Đông Phương Thanh Nhi phát sinh một số sự tình mập mờ.
Đêm xuống, Đông Phương Thanh Nhi chộp lấy từ đâu mấy con thỏ hoang nướng lên, đồng thời chia cho Lâm Phong cùng Lâm Uyển Như mỗi người một ít.
Cơm nước xong xuôi, Dương Thiên ba người mệt mỏi tựa vào một gốc đại thụ để ngủ. Đông Phương Thanh Nhi ngồi ở giữa, Dương Thiên cùng Lâm Uyển Như tựa ở hai bên. Lâm Phong trông thấy một màn này thì chỉ cười cười, tiếp tục ngồi ở một góc mà tu luyện.
Một đêm không có chuyện gì xảy ra, chỉ là thi thoảng lại có tiếng yêu thú gào thét, thế nhưng có lẽ là do quá mỏi mệt, Dương Thiên ngủ say mức không hề hay biết điều gì.
Ngày hôm sau, trời mới vừa sáng, Dương Thiên cảm thấy mũi mình truyền đến một trận ngứa ngáy. Sau đó hắn chậm rãi mở mắt, đập vào mặt là khuôn mặt nhí nhảnh của Lâm Uyển Như.
Bởi vì áp sát quá gần, dọa đến Dương Thiên trực tiếp nhảy dựng lên, Lâm Uyển Như càng là hoảng sợ ngã ngửa về phía sau.
"Muội muội nhà ngươi! Sáng sớm chơi cái trò gì vậy?"
Dương Thiên mắng, đồng thời đưa tay vuốt vuốt lồng ngực, hù c·hết bảo bảo.
"Ách, xin lỗi, tại trông ngươi ngủ say như vậy!"
Lâm Uyển Như phủi mông đứng lên, đồng thời mặt nhỏ viết đầy vẻ không vui, nàng chỉ là muốn trêu chọc đối phương một chút, ai ngờ hắn lại phản ứng lớn đến như vậy.
Dương Thiên liếc nhìn một vòng, phát hiện Đông Phương Thanh Nhi đang ngồi bên bờ suối mỉm cười nhìn lấy hắn. Hắn lập tức minh bạch bản thân ngủ có hơi quá đà, mặt trời đã nhanh chạm tới đỉnh đầu.
Sắc mặt Dương Thiên sau đó đỏ lên, giả khục lên tiếng:
"Chúng ta lên đường thôi!"
"Ngươi đúng là không có ý tứ gì cả!" Lâm Uyển Như một bên che miệng cười nói.
Dương Thiên không khỏi buồn bực, thế nhưng không biết phản bác lại ra làm sao.
Lâm Phong trông thấy hắn ta tỉnh dậy, cũng không tiếp tục đả toạ tu luyện nữa, sau khi ở bên bờ suối rửa mặt liền cùng ba người xuất phát.
Lãnh địa của Lâm gia cách nơi này không xa. Không, phải nói nói đó hiện tại thuộc về Thương gia mới đúng!
Một đoàn người xuyên qua rừng cây, Dương Thiên lúc này trong đầu đều là đang suy nghĩ, Liễu Yên Nhiên khi nào thì sẽ xuất hiện.
Đây chính là một vị Nguyên Anh đỉnh phong Thần Ma!
Có nàng tại, hộ vệ của hắn sức chiến đấu liên tăng lên một mảng lớn. Cho dù có đối mặt với Thanh Vân Tông lão tổ cũng thừa sức đánh thắng.
"Đúng rồi, tại sao Lâm gia của các ngươi lại bị Thương gia tiêu diệt?"
Dương Thiên vừa đi vừa hướng hai huynh muội Lâm Uyển Như lên tiếng hỏi. Thân đã đáp ứng báo thù cho hai người bọn họ, hắn ta tự nhiên sẽ xuất mã, nhưng trước đó cần phải hiểu rõ sự tình đã.
Lâm Phong nghe hỏi vậy thì một mặt thở dài:
"Lâm gia bọn ta ban đầu cùng Thương gia thực lực tương đương nhau, đều có Kim Đan đỉnh phong lão tổ toạ trấn. Thế nhưng một ngày nọ không hiểu sao lão tổ Thương gia lại có thể đột phá đến Nguyên Anh cảnh, đem tộc nhân đánh tới khiến Lâm gia ta trở tay không kịp…"
Lâm Uyển Như cũng một mặt tiếc hận. Dương Thiên nghe xong thì không khỏi cảm thán, Nguyên Anh cùng Kim Đan ở giữa chênh lệch quá lớn, Lâm gia bị hủy diệt cũng là điều dễ hiểu.
"Lão tổ lúc đó giá như đột phá được Nguyên Anh cảnh giới, hẳn là tộc ta sẽ không bị tiêu diệt." Lâm Uyển Như thều thào.
Một đường sau đó vì để tránh cho huynh muội Lâm Phong thương tâm, Dương Phong không còn đề cập đến chuyện này nữa.
Tới giữa trưa, bốn người vượt qua một tòa núi nhỏ, tiến vào một hoang nguyên. Đưa mắt nhìn lại, nơi đây là vùng đất vô biên vô hạn, phảng phất như không tồn tại điểm cuối cùng. Trên không còn có không ít yêu thú đang phi hành, hình thể to lớn khiến người ta không rét mà run.
Yêu thú cũng có phân chia đẳng cấp như nhân loại, đặc biệt sau khi đột phá Nguyên Anh liền có thể hoá thành hình người. Liễu Yên Nhiên tu vi đã đạt đến Nguyên Anh Cảnh cực hạn, hẳn là cũng có thể hoá thành hình người.
Dương Thiên nghĩ đến điểm này thì vô cùng xoắn xuýt, hắn ta cực kỳ mong đợi vào việc nàng cũng là một mỹ nhân bại hoại.
Đúng lúc này, đại địa bỗng nhiên rung động, bốn người vội vàng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy phương xa nơi đường chân trời xuất hiện một vệt màu đen. Dương Thiên lập tức nhíu mày, nhìn kỹ lại thì lập tức hoảng sợ một nhóm.
Mẹ kiếp!
Vệt màu đen chính là vô số yêu thú đang hướng về phía bọn hắn chạy tới, loại nào cũng có, so với hung thú trên địa cầu lớn hơn gấp mấy lần, thậm chí có cả yêu thú to bằng một ngọn núi nhỏ, tràng diện vô cùng hùng vĩ.
"Chạy mau!"
Đông Phương Thanh Nhi lên tiếng quát, nháy mắt đem ba người Dương Thiên từ trong rung động tỉnh táo lại.
Bốn người sau đó hướng về phía ngang so với hướng đi của thú triều mà chạy trốn. Dương Thiên lúc này vội vàng kêu lên:
"Thanh Nhi, mau đem ba người bọn ta bay đi!"
Đông Phương Thanh Nhi trong nháy mắt minh bạch ý tứ, một tay ôm lấy hông Dương Thiên, bên còn lại nắm lấy hai huynh muội Lâm Uyển Như.
Nằm rãnh!
Lâm Phong cùng Lâm Uyển Như trợn trừng mắt. Đông Phương Thanh Nhi vậy mà xách bọn hắn như xách gà!
Cùng lúc đó, tại trong thú triều có một đầu thanh xà tốc độ viễn siêu những yêu thú khác, mục tiêu chỉ hướng đám người Dương Thiên lao đi.
Khí tức phát ra từ nó khiến cho Đông Phương Thanh Nhi phải rùng mình.
"Nguyên Anh đỉnh phong?" Đôi mi thanh tú của nàng chậm rãi nheo lại.