Chương 24: Được mời
Triệu Thần Vũ cùng Yến Thanh Dao sắc mặt mang chút ý tứ nhìn về phía đối phương, không nói một lời, bầu không khí liền trở nên có chút quỷ dị.
Vương Vĩnh Dạ theo bản năng nhíu mày, trong lòng dâng lên một cỗ dự cảm bất tường, không khỏi nói ra: "Các ngươi tại sao không nói gì?"
"Chúc mừng ngươi, Yến Thanh Dao!"
"Chúc mừng ngươi, Triệu Thần Vũ!"
Triệu Thần Vũ cùng Yến Thanh Dao trăm miệng một lời, lời vừa ra khỏi miệng, sắc mặt hai người liền trở nên quái dị.
"Ngươi nói vậy là sao?"
Hai người lần nữa trăm miệng một lời mà hỏi, bọn hắn đều cho rằng đối phương là người đột phá đến Kim Đan Cảnh nên mới có ý chúc mừng.
Mà đối phương lại chúc mừng mình là có ý gì?
Đám người trong nghị sự điện sững sờ trước một màn này, một vị chấp sự trưởng lão nghĩ nghĩ đến điều gì, vô ý thức hỏi: "Sẽ không phải là các ngươi đều không có đột phá a?"
Lời vừa nói ra, Yến Thanh Dao liền ngây ngẩn cả người. Mà Triệu Thần Vũ thì lại có một cái kinh ngạc biểu lộ, ở sâu trong mắt lóe ra một tia tinh mang, biểu cảm thì ra là như vậy.
"Chẳng lẽ không phải là ngươi đưa tới thiên kiếp? Ta cũng không có đột phá." Triệu Thần Vũ sau đó mở miệng nói ra, khiến cho Vương Vĩnh Dạ sắc mặt một chút liền trở nên khó coi.
"Không phải ta." Yến Thanh Dao lắc đầu nói, khuôn mặt cũng là thổn thức chi sắc: "Ta còn tưởng rằng là ngươi, xem ra hẳn là một vị tiền bối nào đó trong môn."
Vương Vĩnh Dạ cùng một đám trưởng lão vô ý thức nhìn về phía nhau, sắc mặt của bọn hắn càng phát ra khó coi.
Trưởng lão Xích Hỏa Tông cơ hồ đều đến đông đủ, đầu tiên liền bài trừ khả năng trưởng lão Kim Đan Cảnh đột phá Nguyên Anh Cảnh, hiện tại Yến Thanh Dao cùng Triệu Thần Vũ cũng đều phủ nhận là mình đưa tới thiên kiếp, cái kia thì là ai?
"Chẳng lẽ là đám người kia..." Lúc này, một tên ngoại môn trưởng lão đứng tại góc của nghị sự điện bỗng dưng lẩm bẩm nói, do không khí hiện giờ quá mức im ắng nên lời này bị những người xung quanh nghe rõ mồn một.
"Hữu trưởng lão, ngươi vừa nói gì?" Vương Vĩnh Dạ nhíu mày hỏi.
Vị lam bào trưởng lão trung niên tên là Hữu Minh, lúc này mới thành thật nói ra: "Không giấu gì tông chủ, hai ngày trước có một đám người tiến lại gần lãnh địa của tông môn ta, hai nam ba nữ, bọn hắn nghỉ chân ở cái đình viện bị bỏ hoang phía dưới chân núi."
"Ừm? Còn có chuyện như vậy? Sao ngươi không báo lên cho Hộ Pháp Đường?" Vương Vĩnh Dạ nghe xong thì cau mày không vui.
"Bởi vì chỗ đình viện đó từ lâu đã không có người ở, thế nên sau khi ta được đám đệ tử cho hay biết tin, cũng không tìm bọn hắn rắc rối. Hơn nữa đám người này trông rất tuổi trẻ a, ta cho rằng chỉ là một đám hậu bối đi lịch luyện rồi không may bị lạc mà thôi!" Hữu Minh lúng túng nói ra.
"Hồ đồ! Chuyện như vậy mà ngươi đến giờ mới nói? Nếu chẳng may kẻ đến ý đồ không thiện thì sao?" Vương Vĩnh Dạ lập tức nổi giận.
Vì chống cự thiên kiếp, Xích Hỏa tông bọn hắn thôi động đại trận hộ tông, tiêu hao linh thạch tương đương với chi tiêu hơn nửa năm của toàn tông, bây giờ nghe nói có thể là ngoại nhân đưa tới thiên kiếp, hắn không khỏi có loại cảm giác bị làm bia đỡ đạn.
Càng nghĩ hắn càng tức giận, vội vàng quát: "Đem bọn hắn dẫn đến đây!"
"Tông chủ, bọn hắn chỉ là một đám người trẻ tuổi, thiết nghĩ không liên quan đến sự việc lần này a!" Hữu Minh vội vàng nói, nghĩ đến đám đệ tử kể lại nhóm người kia chỉ là một đám thiếu niên, nào có thể gây ra thiên kiếp cái gì.
Vương Vĩnh Dạ càng nghe lại càng tức đến đỏ mặt, một mặt tiếc hận sắt bất thành thép nói: "Hữu trưởng lão, ngươi suy nghĩ hồ đồ a! Đám người đó tuy tuổi trẻ, nhưng không có nghĩa là chúng vô hại! Ta hoài nghi chúng là người của thế lực khác phái đến để hao tổn đại trận của tông môn ta!"
"Cái này…" Hữu Minh nghe một hồi, cảm giác cũng không phải là không có lý, cuối cùng sau một hồi suy nghĩ thì thở dài nói: "Việc này là ta suy nghĩ không chu toàn, thôi thì để sáng sớm ngày mai, ta tự thân đi mời bọn họ tới đây đi."
"Ngươi tự sắp xếp đi thôi!" Vương Vĩnh Dạ khoát tay lạnh lùng nói, tất cả trưởng lão khác cũng nhìn về phía Hữu Minh với ánh mắt bất thiện.
Triệu Thần Vũ và Yến Thanh Dao thì liếc nhìn nhau, đều có thể nhìn ra được sự nghi hoặc trong mắt của đối phương.
Đám người tuổi trẻ kia là ai?
...
Trời vừa sáng ngày hôm sau, ánh nắng gắt dần dần chiếu sáng các ngõ ngách của rừng núi.
Bên trong đình viện, Dương Thiên chậm rãi mở mắt, tu luyện một đêm không chỉ không để cho hắn cảm giác mệt mỏi, mà ngược lại tinh thần càng thêm sáng láng.
Phần Thiên Hắc Viêm Thuật thật là kỳ diệu, chỉ là một đêm tu luyện liền để hắn cảm giác linh lực tăng trưởng rõ rệt.
Đơn giản rửa mặt về sau, Dương Thiên liền đi ra khỏi phòng, mà Đông Phương Thanh Nhi cùng Liễu Yên Nhiên đã sớm đứng bên ngoài chờ hắn, ngoài ra còn có huynh muội Lâm Phong.
"Công tử, ngươi rốt cục tỉnh, thiên kiếp tối hôm qua không phải là do ngươi chứ?" Đông Phương Thanh Nhi trực tiếp đi lên nắm lấy vải quần áo ở ngực Dương Thiên mà hỏi.
"Thiên kiếp?" Dương Thiên nghi hoặc, tên này còn không biết rằng tối hôm qua hắn truyền thừa huyết mạch liền dẫn tới thiên kiếp lớn biết bao nhiêu.
Liễu Yên Nhiên thấy vậy thì giải thích một phen, nói rằng tràng diện đó có biết bao hùng vĩ, thậm chí còn oanh phá hộ tông đại trận của Xích Hỏa Tông.
"Cái gì? Còn có chuyện như thế?" Dương Thiên vẻ mặt kinh ngạc.
"Thế nên bọn ta mới lo Xích Hỏa Tông người tìm đến ngươi gây sự mà sáng sớm đứng đợi ở đây đây!" Liễu Yên Nhiên giọng điệu nũng nịu.
Dương Thiên không khỏi buồn bực, hắn bỗng nhiên liên tưởng đến tối hôm qua lúc truyền thừa huyết mạch thể chất thì đột nhiên xuất hiện lôi minh, hắn tự lẩm bẩm: "Chẳng lẽ thức tỉnh huyết mạch thể chất cũng sẽ dẫn tới thiên kiếp?"
"Huyết mạch thể chất?" Một bên Lâm Uyển Như nghe vậy thì thắc mắc, trong mắt đều là vẻ tò mò.
Đông Phương Thanh Nhi nhẹ giọng giải thích: "Đúng vậy, công tử đêm qua bản thân liền thức tỉnh một loại thể chất hoặc huyết mạch nào đó, thực lực chắc hẳn đã tăng lên một mảng lớn… Ừm?"
Đúng lúc này, bên ngoài cửa đình viện từ xa đi đến một đạo thân ảnh, Đông Phương Thanh Nhi cùng Liễu Yên Nhiên trước tiên phát hiện thì hai mắt nhìn lại, khi nhận ra người này khí tức chỉ là Trúc Cơ Cảnh thì biểu cảm dần buông lỏng xuống.
Người đến chính là Hữu Minh trưởng lão.
Trông thấy đám người Dương Thiên, Hữu Minh cũng không vì bọn hắn trẻ tuổi mà tỏ ra khinh thị, chắp tay nói ra:
"Ta là Hữu Minh, ngoại môn trưởng lão của Xích Hỏa Tông!"
Dương Thiên thấy người đến là một cái trung niên nhân, trên mình mang lấy y phục không giống như là đệ tử bình thường của Xích Hỏa Tông, không khỏi nghĩ ra được điều gì, nhưng là cũng chắp tay đáp lại: "Ta là Dương Thiên, chẳng hay Hữu trưởng lão đến gặp mặt bọn ta là có chuyện gì?"
"Các vị tiểu hữu, chắc hẳn các ngươi đêm qua cũng nhìn thấy lôi minh một trận kinh khủng đi! Đó vốn là một trận thiên kiếp, không biết là kẻ nào dẫn đến làm hư hại hộ tông đại trận của tông môn ta. Tông chủ rất là tức giận, phái ta ra ngoài điều tra việc này!" Hữu Minh từ tốn giải thích, khi nói còn quan sát biểu cảm của đám người Dương Thiên.
Dương Thiên nghe xong thì một trận lúng túng, hắn nào có hay biết chuyện này sẽ xảy ra a!
Hữu Minh sau đó còn giải thích một hồi, tập trung trọng điểm vào việc Xích Hỏa Tông vì đó mà tiêu hao biết bao nhiêu linh thạch, tông chủ vì chuyện này mà phái hắn ta đến mời đám người Dương Thiên đến gặp mặt một lần.
Huynh muội Lâm Phong phía sau nghe xong thì hít sâu một hơi, thầm nghĩ công tử lần này có vẻ như chơi hơi lớn rồi!
"Cái này… Tốt a, ta thành thật, việc này đúng là có liên quan đến bọn ta!" Dương Thiên gãi đầu nói, không có ý tứ, chính hắn là người đã gây ra sự tình này.
"Dẫn ta đi gặp tông chủ của ngươi đi, ai làm người nấy chịu!" Dương Thiên vung tay áo nói, nếu là mình làm, hắn cũng không có ý định đẩy đi, dù sao hắn cùng Xích Hoả Tông không oán không cừu, mà lại hắn cũng không phải là người không nhận nợ.
Nhưng đáng lo một điều là hắn cũng không có linh thạch để bồi thường a!
Được rồi, chân trần thì không sợ mang giày! Cứ tới đi!
Hữu Minh lập tức thở dài một hơi, Dương Thiên bằng phẳng thừa nhận như thế, khiến gánh nặng trong lòng hắn rốt cục là buông xuống, đồng thời cũng không khỏi ngạc nhiên, thiên kiếp gây ra vậy mà cùng đám người này có liên quan!
Cứ như vậy, Dương Thiên đám người cùng Hữu Minh hướng Xích Hỏa tông nghị sự điện đi đến.
Trên đường đi gặp phải đệ tử đều là vẻ thắc mắc, đám người này là ai?
Ánh mắt bọn họ tập trung trên người tam nữ Đông Phương Thanh Nhi, Liễu Yên Nhiên cùng Lâm Uyển Như. Ba người này thật sự quá đẹp rồi, hai cái hình mẫu ngự tỷ cùng một cái thiếu nữ thanh thuần, lập tức thu hút mọi ánh nhìn giống như sói đói một dạng.
Rất nhanh, bọn hắn liền đi đến Nghị Sự Điện.
"Hắn chính là người tối hôm qua gây nên thiên kiếp?"
"Không thể nào, quá trẻ tuổi!"
"Hữu Minh cũng đã nói a, ngoài các đệ tử cùng trưởng lão trong tông ra, cũng chỉ còn lại đám người này!"
Dương Thiên thính lực đã vượt xa bình thường, mơ hồ có thể nghe rõ được các trưởng lão nói chuyện, đối với cái này, hắn chỉ là bình thản mỉm cười.
Xích Hỏa tông Nghị Sự Điện kim bích huy hoàng, để Dương Thiên có loại ảo giác không tên như trở lại hồi còn là đệ tử Thanh Vân Tông, có thể thấy được tam đại tông môn tại Nam Vực thực lực chỉnh thể có thể nói là ngang ngửa.
Thế lực gia tộc bình thường cũng không dám tu kiến như thế.
"Ngươi chính là kẻ đột phá Kim Đan Cảnh?" Triệu Thần Vũ trước tiên mở miệng hỏi, ngữ khí có chút xông, để Dương Thiên mạc danh kỳ diệu, chẳng lẽ ta vô tình chọc vào vị huynh đệ này?