Quan Hạc Đường.
Trần Bá Tông nói chuyện với phụ thân ở Xuân Hòa Đường một hồi, còn mang về một tờ giấy đỏ.
Giấy đỏ là để cắt câu đối xuân, chỉ cờ chủ nhận viết mấy dòng cát tường màu đen lên trên.
Lúc còn trẻ Trần Đình Giám thích tự viết câu đối xuân, giờ các con đều làm phụ thân rồi, Trần Đình Giám giam lại việc này cho hai nhi tử, năm nay lão đại viết, sang năm lão tam viết, thay phiên như vậy.
Đại Lang chạy tới xem phụ thân viết chữ.
Trần Bá Tông đưa bắt nhìn Du Tú: "Sao Uyển Nghi không có ở đây?"
Du Tú cười nói: "Đang ở Tứ Nghi Đường, Công chúa tìm con bé."
Trần Bá Tông không hỏi thêm gì nữa.
Hắn đứng bên này bàn, Đại Lang mài mực cho hắn, Du Tú ngồi trên giường tiếp tục thêu thùa may vá, tơ lụa trong tay là phần thưởng mấy ngày trước mẹ chồng mới cho, Du Tú chọn một thớt có màu sắc mà mẹ chồng có thể mặc được, dành thời gian làm một bộ váy áo cho mẹ chồng trước lúc giao thừa.
Ba người đều yên lặng, làm Uyển Nghi tưởng rằng trong phòng chỉ có mẫu thân đang ở đó. Nhìn bộ váy áo bằng gấm Tứ Xuyên trên người, tiểu cô nương nhỏ tuổi thích chưng diện vừa thẹn thùng lại vừa mừng rỡ đứng ở bên ngoài mành, cô bé dừng một chút rồi lại làm như không có chuyện gì, đẩy mành ra.
Vừa mới bước chân vào, Uyển Nghi ngây ngẩn cả người.
Trần Bá Tông nhìn về phía cửa, ánh mắt rơi xuống bộ váy áo trên người nữ nhi, rồi lại nhìn khuôn mặt áy náy của nữ nhi, Trần Bá Tông khẽ cười, nhấc bút hỏi: "Công chúa cho con à?"
Uyển Nghi hấp tấp gật đầu.
Nàng còn nhớ ngày ấy tổ mẫu đưa mấy thớt lụa tới, mẫu thân còn định may cho phụ thân hai bộ đồ mới, phụ thân không quá vui mừng, hai bộ mới làm còn chưa mặc thử.
Trần Bá Tông khen nữ nhi: "Đẹp lắm."
Uyển Nghi vẫn chưa an tâm, nàng nhìn mẫu thân trên giường nhỏ, khẽ giải thích: "Con có từ chối với Tứ thẩm rồi, nhưng Tứ thẩm nói sau này lúc nào ra ngoài với thẩm thì mang, nếu không phải Tứ thúc đột nhiên quay lại, con cũng sẽ không mặc nó về nhà."
Ánh mắt Du Tú dịu dàng: "Nếu là Công chúa thưởng thì con cứ yên tâm mặc, chỉ là chất liệu quý giá quá, con thay ra trước cẩn thận kẻo làm hư.
Uyển Nghi gật đầu, xin cáo lui rồi trở lại thay y phục thường.
Trần Bá Tông nói với Đại Lang: "Con cũng về đi."
Đại Lang ngoan ngoãn rời đi.
Du Tú đặt châm tuyến xuống, lại giúp trượng phu mài mực.
Trần Bá Tông vừa viết chữ vừa nói: "Công chúa yêu thương Uyển Nghi là phúc của Uyển Nghi, chỉ là Công chúa có thể thích làm gì thì làm, nhưng chúng ta không thể phô trương quá mức, nàng nhớ dặn dò Uyển Nghi một chút."
Du Tú nhìn chữ mà hắn mới viết xong, nhẹ giọng đáp: "Thiếp biết rồi."
Hoàng thượng vừa mới ban thưởng thì tối hôm ấy, trượng phu đã nói cho nàng nghe về tình thế trong triều.
Hoàng thượng và nương nương trọng dụng cha chồng, luật mới của ông cũng ích nước lợi dân, nhưng mà ông lại không được lòng những quan lại khác.
Với Thi luật cũ mà nói, các quan lại từ trên xuống dưới vốn có thể làm việc qua loa cho xong chuyện, với bách tính thì chuyện lớn hóa nhỏ, gặp người lớn thì nịnh nọt đưa quà biếu xén, quan lại sống càng dễ dàng, tháng ngày trôi qua càng thoải mái. Nhưng triều đình lại nghiêm khắc trong việc đánh giá khảo hạch của quan lại, làm việc xấu sẽ bị phạt bổng lộc thậm chí là rơi đầu, tương đương với việc trên đầu có một sợi roi, bất cứ lúc nào cũng có thể đánh xuống, chắc chắn những quan lại xảo quyệt kia sẽ không muốn vậy.
Quan địa phương lười thì quan lại cao tầng cũng càng lúc càng phóng túng, cha chồng đưa ra điều luật mới, cũng nói công khai với Hoàng thượng là, hóa ra những quan lại ở Lại bộ chỉ là một lũ ăn không ngồi rồi.
Bây giờ ông lại được Hoàng thượng ban thưởng, những quan lại khác chỉ hận không thể đè ông xuống, cách đơn giản nhất là nhìn chằm chằm cha chồng và mọi người Trần gia, một khi có người phạm sai lầm, nếu là sai lầm lớn thì càng tốt, nhỏ cũng có thể tới kể lại với Hoàng thượng, khiến ông dần xa lánh cha chồng.
Xưa nay Trần gia đều tiết kiệm, đột nhiên mặc gấm Tứ Xuyên ra ngoài rêu rao, chắc chắn sẽ bị cười chê là kể công kiêu ngạo.
Đêm giao thừa này, mọi người Trần gia tụ tập lại ăn một bữa cơm tất niêm phong phú.
Hoa Dương nhìn về phía cha chồng mấy lần.
Nửa năm nay cha chồng đi sớm về trễ, nàng cũng ít có cơ hội gặp ông, càng như vậy, trên người ông có thay đổi gì, Hoa Dương càng dễ nhận ra.
Đêm nay, Hoa Dương để ý thấy, mái tóc đen óng của cha chồng khi còn ở Lăng Châu, không ngờ giờ đã xuất hiện thêm sợi bạc, nếp nhăn nơi khóe mắt cũng sâu hơn.
Hoa Dương cúi mắt, trong lòng hơi chua xót.
Lao tâm khổ tứ sẽ nhanh chóng già đi, quan lại khác đồng ý phối hợp với cha chồng thì không nói, bọn họ còn muốn đối nghịch với cha chồng, liên tục nghĩ cách khiến ông từ bỏ, mặc dù ông được phụ hoàng ủng hộ, nhưng giai đoạn đầu phổ biến luật mới, ông vẫn phải đối mặt với rất nhiều phiền phức và trở ngại.
Đời trước, vốn cha chồng đã có bệnh kín, bận rộn quốc sự rồi mất đi một nhi tử, nếu không phải là vì mệt mỏi sinh bệnh, cha chồng cũng không đến nỗi qua đời khi mới hơn năm mươi.
So với tâm tình phức tạp của Hoa Dương, năm mới này, Trần Đình Giám vô cùng vui vẻ.
Ông cũng không để ý đến sự kết tội của mấy quan viên kia, họ phản kháng ông thế nào, chỉ cần Hoàng thượng và Thái tử đứng về phía ông, chỉ cần ông vẫn là Thủ phụ Nội các, các quan lại phía dưới sẽ phải nghe ông, không cam lòng cũng phải làm việc theo luật mới.
Luật mới có thể thi hành, bách tính yên vui, quốc khố dồi dào, triều đình có tiền để nuôi quân, những thứ khác không đáng để nhắc tới.
Sau khi ăn xong, Hoa Dương và Trần Kính Tông đi về phía Tứ Nghi Đường.
Trên con đường này đều là quý nhân quan lớn, có phủ đốt pháo hoa, có phủ mời gánh hát, đêm giao thừa ở Trần gia diễn ra quạnh quẽ nhất.
Gió thổi qua hành lang, thổi đến mức khiến người ta không muốn nói chuyện, đến lúc ngồi vào giường nhỏ được sưởi ấm, tay chân mới dần ấm lên. Hoa Dương rảnh rỗi trò chuyện cùng Trần Kính Tông: "Chàng có nhận ra không, so với lúc chúng ta mới hồi kinh, phụ thân già đi nhiều quá.'
Trần Kính Tông nhìn nàng một cái đầy ý tứ.
Hoa Dương: "Chuyện trong nhà thì không nói, cho dù mỗi ngày chàng đều ở vệ sở, thì tình hình triều đình chàng cũng phải biết ít nhiều chứ?"
Đương nhiên là Trần Kính Tông biết, ông già còn gọi ba huynh đệ họ tới dặn dò, muốn họ an phận thủ thường, đừng để bị người khác nắm chuôi.
"Ông ấy tự chọn con đường này, nàng có đau lòng cũng vô dụng." Trần Kính Tông uống hớp trà nóng rồi quay về phía cửa sổ, nói.
Ngoài cửa sổ tối mịt, lúc này, cửa sổ thủy tinh giống như một chiếc gương, phản lại gương mặt hắn.
Trần Kính Tông thấy trên gương mặt đó cái bóng của ông già.
Hắn xùy một tiếng, nhìn về phía Hoa Dương.
Hoa Dương trầm mặc.
Nàng đau lòng cho cha chồng à?
Chắc chắn là có, kính phục, hổ thẹn, đau lòng đều có cả, nhưng nàng biết rõ, cha chồng đi vào con đường này đồng nghĩa với việc nguy hiểm trùng trùng, nhưng nàng vẫn không định khuyên can.
Bởi vì nàng là công chúa, lòng nàng hướng về Hoàng gia và Triều đình, nàng muốn cha chồng kiên trì với luật mới của ông, công việc quan trọng của ông từ trước tới nay là chỉnh đốn quan trường, khôi phục lại sự trị vì thanh minh.
Nói cách khác, nàng sẽ ra sức bảo vệ cha chồng, cũng là vì muốn lợi dụng tài năng của ông ấy.
"Còn chàng, mấy tháng này có ai gây sự với chàng không?" Hoa Dương nói sang chuyện khác, đời trước, nàng chưa từng tán gẫu mấy chuyện này với Trần Kính Tông.
Trần Kính Tông: "Nàng đang quan tâm đến ta à?"
Hoa Dương: "Chàng là Phò mã của ta, ta quan tâm chàng thì có gì kỳ lạ?"
Trần Kính Tông: "Bình thường, nhưng mà kết hôn ba năm ta mới đợi được lần này, cho nên có hơi được quan tâm mà sợ."
Hoa Dương trừng hắn.
Giờ nàng quan tâm tới hắn nhiều hơn chứ không phải chỉ mỗi lần này.
Trần Kính Tông khẽ cười: "Ta còn ổn, phần lớn thời gian đều ở vệ sở, còn mỗi ngày Tam ca và Đại ca phải giao thiệp với quan lại, có thể sẽ bị xa lánh đấy."
Hoa Dương: "Xa lánh cũng là tranh cãi qua lại, không giống như võ quan các chàng, tương lai nếu phải ra chiến trường, nếu có quan hệ với tướng lĩnh có lý lịch khác, người ta cũng có thể dẫn chàng theo."
Trần Kính Tông: "Vậy sao, ta không quen mấy vị tướng lĩnh kia, nàng nói cho ta nghe, ai đáng giá để ta kết giao nào?"
Hoa Dương suy nghĩ một chút rồi nói: "Xa quá thì không nói, nói hiện tại ở Kinh Thành thôi thì Tĩnh An Hầu chiến công hiển hách, nhưng tiếc là chàng đánh nhi tử của người ta, chắc chắn ông ta sẽ không bao giờ vui vẻ với chàng. Tổ phụ của Tam tẩu La lão Hầu gia cũng là một nhân vật, mặc dù ông ấy bị thương một chân không dẫn binh được, nhưng ông ấy đã chinh chiến cả đời, nếu chàng thường xuyên tới bái phỏng cũng sẽ có lợi hơn. Tuổi trẻ mà, ta cũng biết là..."
Nàng còn chưa nói hết, Trần Kính Tông bỗng kéo nàng vào lòng, nâng cằm nàng lên hôn rất mạnh,. đam mỹ hài
Hoa Dương:...
Lúc bị Trần Kính Tông ôm vào nội thất, Hoa Dương không còn nghe được tiếng pháo hoa loáng thoáng ngoài cửa sổ, bên tai chỉ có tiếng hít thở của hắn.
Mồng một đầu nă, Hoa Dương, Trần Kính Tông dậy sớm, sau khi chuẩn bị xong, họ sánh vai đi tới Xuân Hòa Đường chúc Tết nhị lão.
Trần Đình Giám nhìn thấy trường bào bằng gấm Tứ Xuyên trên người nhi tử đầu tiên.
Biết lát nữa nhi tử sẽ đi cùng Công chúa tiến cung, trên người Công chúa là một thân gấm vóc, nhi tử chỉ mặc áo lụa thì đúng là không xứng, cho nên ông cũng không nói gì.
Sau khi đôi phu thê trẻ tuổi rời đi, Tôn thị cười nói: "Thiếp đã nói mà, tuy lão Tứ hơi lớn nhưng là đứa tuấn tú nhất trong số mấy huynh đệ, đứng cạnh Công chúa rất xứng đôi mà."
Vẻ mặt Trần Đình Giám đầy phức tạp: "Bà cứ thiên vị cho nó."
Ông thì lại thấy lão Đại tuấn tú nhất, cũng là người thận trọng, đứng đắn nhất.
Nhưng dù là lão Đại đi nữa, đứng trước mặt Công chúa cũng chỉ như một ngôi sao cạnh trăng sáng mà thôi, phong thái hoàn toàn không thể so sánh được.
Ngoài cửa Trần phủ, Hoa Dương và Trần Kính Tông đã lên xe ngựa.
Trần Kính Tông nhìn tay áo một chút, hắn không quen mặt mấy vật liệu quý giá thế này, cho nên cứ nghi ngờ không biết có sứt đường tơ nào hay không.
Hoa Dương: "Xem tiền đồ của chàng kìa."
Trần Kính Tông: "Muốn trách thì trách ông già ấy, từ nhỏ đã khắt khen với ta, không cho ta mặc xiêm y tốt, hơn nữa giống như đồ của nàng, động một chút là rách, ta có thể không lo lắng hay sao?"
Hoa Dương:...
Nàng nhìn ra ngoài cửa sổ, không muốn tiếp tục nói chuyện với hắn nữa.
Xe ngựa dừng lại ở Hoàng thành ngoài cửa cung, Trần Kính Tông đỡ Hoa Dương xuống xe thì nhìn thấy một chiếc xe ngựa cũng dừng lại phía sau, là xe ngựa Công chúa, hẳn là nhà Nam Khang công chúa.
Hoa Dương không có ý đi cùng với Nam Khang, Trần Kính Tông càng không muốn để ý đến bên kia.
Đợi đến khi cả nhà công chúa Nam Khang bước xuống xe thì chỉ còn nhìn thấy bóng lưng của phu thê Hoa Dương mà thôi.
Cách hơn một tháng, Nam Khang vẫn giận đến mức nghiến răng nghiến lợi.
Mạnh Diên Khánh thấy vậy, còn tưởng thê tử ghi hận vì Trần Kính Tông đấm hắn lần đó, trong lòng còn khá là cảm động.
Cung yến hôm Trung Thu đó hắn say rượu hồ đồ, tự hại chính mình, cũng khiến cho thê tử mất mặt, vẫn mà thê tử vẫn giận chó đánh mèo lên Trần Kính Tông.
Hắn ôm nhi tử còn quấn tã đi tới bên cạnh Nam Khang, thấp giọng nói: "Được rồi, chúng ta đừng tính toán với bọn họ làm gì." Quan trọng là có tính cũng không tính nổi.
Vóc người Nam Khang thấp, vừa vặn nhìn thấy nhi tử trắng trẻo mập mạp trong tã lót.
Nghĩ đến chuyện Hoa Dương kết hôn lâu như vậy mà bụng vẫn yên lặng không động tĩnh, không phải nàng ta có vấn đề thì chính là Trần Kính Tông nhìn vậy chứ không làm gì được, Nam Khang mới thư thái hơn.
"Đi thôi, có lẽ phụ hoàng đang đợi ôm ngoại tôn đấy."
Tinh thần của Nam Khang vô cùng sảng khoái, phụ hoàng có bốn đứa con, dưới gối Hoa Dương chưa có gì, Thái tử vẫn còn con nít, Vương huynh xa cách tận Lạc Dương, chỉ có nàng ta là nhi nữ song toàn, có thể khuây khỏa cơn nghiện làm ngoại tổ phụ của phụ hoàng.
Cảnh Thuận đế, Thích Hoàng hậu và Thái tử đều ở Càn Thanh cung.
Một nhà Nam Khang đi tới sau Hoa Dương.
Năm nay Cảnh Thuận đế có tiền, lại có ngoại tôn nữ, ông chuẩn bị hai phong bao đỏ cho ngoại tôn, hiếm khi được ôm ngoại tôn chỉ mới hơn bốn tháng, Cảnh Thuận đế nhớ tới chuyện gì đó, mờ mịt nhìn Trần Kính Tông một chút.
Trần Kính Tông:...
Sau khi bọn nhỏ cáo lui, Cảnh Thuận đế ngồi riêng với Thích Hoàng hậu, nói: "Hoa Dương đã xuất gia ba năm rồi, sao còn chưa có tin tức gì nhỉ, lần sau Phò mã tiến cung thỉnh an, nàng sắp xếp cho thái y khám cho hắn thử?"
Thích hoàng hậu cười nói: "Hoàng thượng oan uổng cho Phò mã rồi, thiếp từng hỏi Hoa Dương, nàng còn đang muốn chơi nên không vội có con đấy."
Cảnh Thuận đế cũng hiểu, làm phụ hoàng, ông rất hài lòng khi Trần Kính Tông phối hợp với nữ nhi, không giống như Mạnh Diên Khánh chỉ biết đến thông phòng tiểu thiếp.
Trần Kính Tông đi theo Hoa Dương và Thái tử tới Đông cung làm khách.
Vừa mới ngồi một lúc, Cảnh Thuận đế cho người tới ban thưởng, là một cây bảo thương bằng thép ròng đúc lẫn với vàng.
Trần Kính Tông quỳ xuống tạ hoàng ân, vẻ mặt có phần quái lạ.
Vị nhạc phụ Hoàng đế này, chẳng lẽ đang ám chỉ với hắn điều gì?