Ta Sống Lại Sau Khi Ở Góa

Chương 192




Du Tú ngủ ở trong lòng ngực Trần Bá Tông rồi, trước khi nàng đi vào giấc ngủ, Trần Bá Tông cũng không gỡ lụa đỏ quanh mắt xuống.

Ngủ một hồi, Du Tú cảm giác mình bị người ta ôm lấy, người nọ còn tới hôn cổ nàng.

Du Tú lập tức tỉnh táo lại, ngọn tóc của y cọ vào sườn cổ và cằm nàng, dường như y cũng không có phát hiện.

Du Tú không dám động, thẳng đến khi tiếng rên tràn ra khỏi môi.

Nàng tâm hoảng ý loạn, y chỉ xoay nàng qua, tay nâng cằm nàng lên.

Du Tú thử mở to mắt, qua ánh nến phát hiện y đã tháo lụa đỏ xuống, tức khắc không dám nhìn nữa.

“Còn sợ?” Trần Bá Tông hỏi.

Du Tú gật đầu lung tung.

Trần Bá Tông: “Từ từ tới đi, quen rồi là được.”

Y cũng không thể che mắt mãi.

Du Tú đã thấy đủ, bởi vì xác định y cũng không kháng cự chuyện cưới mình, xác định y cũng không lạnh lùng như lúc nhìn qua, cũng biết chăm sóc người khác.

Nói cách khác, có lẽ nam nhân đều như vậy đi, bằng không sao trong quyển sách nhỏ có thể vẽ ra nhiều thứ đồ khác nhau như vậy.

Sáng sớm hôm sau, Du Tú được bọn nha hoàn đánh thức, thấy bên ngoài sắc trời đã sáng, Du Tú có chút vội vã.

Bọn nha hoàn cười nói: “Ngài đừng nóng vội, đại công tử cố ý kêu ngài ngủ nhiều chút, cũng không sẽ chậm trễ việc kính trà.”

Du Tú nhẹ nhàng thở ra.

Bọn nha hoàn hầu hạ nàng chải đầu trang điểm, Du Tú ngồi ở trước bàn trang điểm, nhìn mình bên trong búi tóc cô dâu, nghĩ đến hết thảy những chuyện kia làm cùng Trần Bá Tông tối hôm qua, mặt lại từ từ đỏ lên, trong lòng cũng ngọt ngào.

Chỉ là, chờ Du Tú đi vào nhà chính, e thẹn nhìn phu quân ở trên đầu chủ vị, liền thấy Trần Bá Tông lại biến thành bộ dáng thanh lãnh như người mười hai tuổi trong trí nhớ kia, ánh mắt nhìn nàng cũng không có bất kỳ cảm xúc dư thừa nào, trong lòng Du Tú lại trầm xuống, ngọt ngào hay quen thuộc cũng chưa cảm nhận được, toàn bộ biến lại thành sự sợ hãi với y, không phải sợ y sẽ đánh chửi mình, mà là loại sợ hãi của người nhát gan đối với người nghiêm khắc.

Trần Bá Tông dường như cũng thấy được tiểu Du Tú bảy tám tuổi kia, mỗi lần thấy y đều như thế này, có đôi khi cách khá xa, nàng thậm chí sẽ làm bộ không nhìn thấy, cố ý vòng đường khác đi.

Trần Bá Tông không hiểu vì sao nàng lại sợ y như thế, nếu nói y nghiêm khắc, nhưng y đối với ba đệ đệ cũng không khác lắm, cũng không thấy bọn đệ đệ sợ.

Phụ thân cũng nghiêm khắc như thế khi bốn huynh đệ bọn họ vừa đến kinh thành, cũng không ai sợ hãi phụ thân như Du Tú sợ hãi y bây giờ.

“Thu thập xong hết rồi à?” y hỏi.

Du Tú gật gật đầu.

Trần Bá Tông dắt nàng đến chỗ lão thái thái bên kia kính trà.

Trên đường, y giới thiệu với nàng: “Tây viện bên này mới xây, nhà cũ bên kia chắc nàng còn nhớ rõ.”

Du Tú có ấn tượng, tòa nhà Trần trạch ở trong thôn được coi là rất xa hoa, nhưng cũng là tòa nhà tốt mà người trong thôn có thể tưởng tượng ra, huống chi Du Tú còn từng tới bên này ở một thời gian.

Trần Bá Tông cũng không am hiểu nói chuyện phiếm việc nhà, nói xong điều nên nói, y liền chuyên tâm đi đường.

Cô dâu nhà người khác đều dựa vào trượng phu, sợ người lạ, Du Tú vừa lúc ngược lại, nàng vừa thấy mặt mẹ chồng Tôn thị từ ái liền cảm thấy thân thiết, Trần Diễn Tông, Trần Hiếu Tông tuy rằng đều đã trưởng thành, nhưng cũng rất nhanh hợp lại với nhị ca dịu dàng dễ thân, tam đệ dí dỏm thích cười trong trí nhớ, chỉ có tiểu thúc Trần Kính Tông thay đổi nhiều nhất, trước khi vào kinh vẫn là bé dễ thương ngoan ngoãn kêu nàng là tỷ tỷ, lúc này thế nhưng đã sắp cao bằng nàng, khuôn mặt hơi nghiêm nghị.

Lão thái thái, Đông viện bên kia không cần giao tiếp thường xuyên, Du Tú cũng liền không quá để ý.

Kính trà, dùng cơm, sau khi ăn xong, Tôn thị lôi kéo con dâu mới về Xuân Hòa Đường ôn chuyện.

“Thế nào, lão đại đối xử với con tốt không?” Tôn thị nói lời nói thân mật với con dâu.

Du Tú đỏ mặt nói: “Khá tốt.”

Trần Bá Tông mặt lạnh thì mặt lạnh, nhưng y thật sự rất tốt, sẽ lo lắng trên đường nàng khát trên đường nàng mệt, còn sẽ che đôi mắt nàng lại khi nàng căng thẳng đến không thể thở nổi.

Tôn thị sờ sờ khuôn mặt như hoa đào của con dâu, cảm khái nói: “Con người lão đại thì không xấu, nhưng mà tính tình lãnh đạm, khẳng định không phải học từ ta, phụ thân các con tuy rằng là một người cha nghiêm khắc, nhưng đối xử với ta cũng không giống như lão đại, ai, tóm lại con nhớ kỹ điểm này là được, không cần phải xen vào mặt y. Lỡ đâu con chịu ấm ức gì ở chỗ nó, cứ việc nói với ta, nương nhất định đứng ở phía con.”

Du Tú cười: “Nương yên tâm, con hiểu hết.”

Tôn thị vui sướng nói: “Gọi nương thật ngọt, như con gái ruột vậy.”

Du Tú ngượng ngùng cúi đầu.

Cả buổi sáng nàng đều ở bên mẹ chồng, ăn cơm trưa xong mới theo Trần Bá Tông về Quan Hạc đường.

“Ta đến thư phòng, nàng nghỉ trưa trước đi.”

Trần Bá Tông nghiêm mặt nói.

Du Tú ước gì như thế.

Đợi đến ban đêm, Trần Bá Tông lại tới ôm nàng, cũng không nói lời nào, hôn trong chốc lát, sau đó liền như vậy.

Du Tú chỉ lo nhắm mắt lại, giống một đóa hoa đào nho nhỏ trên ngọn cây, tùy ý cho du khách là y bừa bãi thưởng thức, đùa nghịch.

Hai người thành thân ngày mười tám tháng mười, ở nhà cũ ở một đoạn thời gian, đầu tháng 11 liền phải khởi hành hồi kinh.

Biết được tiểu thúc cũng sẽ không theo bọn họ trở về, Du Tú rất bầt ngờ.

Trần Bá Tông nhíu mày: “Không cần quản hắn, mười tuổi cũng không nhỏ, còn không hiểu chuyện chút nào.”

Ca ca ruột còn không quản được, sao Du Tú còn xen vào, một lòng thu dọn bọc hành lý của phu thê bọn họ.

Chỉ là tới gần ngày chuyển đi, Du Tú bắt đầu ngủ không yên, nàng còn tính là quen thuộc với nhà cũ Trần gia, lại không hề hiểu biết về kinh thành, sợ nhất vẫn là tới bên kia phải giao tiếp với một số quan phu nhân, sợ mình phạm lỗi chỗ nào, làm mất mặt Trần Bá Tông.

Trần Bá Tông bảo nàng không cần lo lắng, thuận theo tự nhiên là được.

Loại an ủi này cũng không có tác dụng gì.

Trần Bá Tông liền đi tìm mẫu thân: “Khi ngài rảnh, có thể dạy cho A Tú một ít lễ nghi hay không?”

Tôn thị nhướng mày: “Lễ nghi gì? Bộ dáng tiểu thư khuê các cười không lộ răng, đi đường không lộ chân kia?”

Trần Bá Tông: “Không phải, những chuyện này có học hay không liên quan, ta chỉ hy vọng nàng ấy có thể hào phóng hơn một chút, không cần nhìn thấy ai cũng sợ hãi, rụt rè.”

Tôn thị: “Ngươi ghét bỏ nàng?”

Mẫu thân thế nhưng nghĩ y như vậy, Trần Bá Tông nghiêm mặt nói: “Không phải, ta là sợ nàng khó chịu.”

Mỗi lần nàng cúi đầu, lại như sợ hãi lại như bị bắt nạt, trong lòng nàng khẳng định cũng không thoải mái.

Tôn thị hừ hừ: “Ta cảm thấy A Tú rất tốt, nhìn thấy ta cũng vừa nói vừa cười, chỗ nào không ổn? Nếu nàng sợ ngươi, đó là vấn đề của ngươi, nếu ngươi thích cười giống lão nhị lão tam, nàng có thể sợ ngươi?”

Trần Bá Tông trầm mặc.

Cho nên, nàng chỉ như vậy ở trước mặt y sao?

Tôn thị nhìn nhi tử, tiếp tục nói: “Mỗi người có mỗi tính tình, có đôi khi là trời sinh, có đôi khi là trải qua ảnh hưởng nào đó. Tựa như bốn huynh đệ các con, cha mẹ giống nhau, sự việc xảy ra xung quanh người cũng không khác biệt lắm, nhưng người là bốn loại tính tình, chẳng lẽ ta cảm thấy lão nhị tốt nhất, nên bắt các con đều học theo nó sao? Đặt ở chỗ nào cũng không có đạo lý như vậy.”

“Lại nói A Tú, cha con bé cà thọt, con bé cũng bởi vì hôn ước giữa các con mà bị những hài tử khác trêu cợt, hơn nữa bên người con bé còn có một đại bá mẫu khắc nghiệt, sao con có thể cưỡng cầu con bé tiến lui có độ, bát diện linh lung giống tiểu thư khuê các?”

Trần Bá Tông: “Mẫu thân hiểu lầm rồi, ta không có cưỡng cầu……”

Tôn thị xua xua tay: “Ta hiểu ý con, con muốn khiến A Tú trở nên thong dong tự tin, giao tiếp thành thạo với mọi người. Nhưng tính tình nàng đã như vậy, nàng chính là một tiểu cô nương dễ dàng thẹn thùng dễ dàng bị doạ sợ. Nếu ta thật sự kêu nó như vậy, nói như con là nó không được, phải sửa đi, con bé khẳng định cho rằng ta không thích mình, trong lòng sẽ có thêm khó chịu. Nói nữa, con bé có thể không hâm mộ cô nương tự nhiên hào phóng sao, Vương tú tài trấn trên còn hâm mộ cha con đó, thật sự có một vài việc, chỉ có thể hâm mộ, học không được.”

Trần Bá Tông: “Mẫu thân nói đúng, nhi tử hiểu rồi.”

Tôn thị: “Con thật không có ghét bỏ con bé chứ? Hai người các con tuy rằng là có hôn ước, khi còn nhỏ cũng từng gặp, lúc trước trở về ta cũng từng hỏi con, nếu con muốn cưới tiểu thư khuê các chốn kinh thành, cho dù ta có đánh bạc mặt phụ thân con cũng sẽ huỷ hôn, miễn cho con và A Tú trở thành một đôi phu thê bằng mặt không bằng lòng. Là chính miệng con nói muốn cưới A Tú, hiện tại người cũng đã vào cửa, con cũng không thể không làm người.”

Trần Bá Tông: “Nương nghĩ đi đâu vậy, nhi tử không phải người như vậy.”

Tôn thị: “Dù sao con đối tốt với A Tú một chút, nếu con dám bắt nạt con bé, ta sẽ mang theo con bé về quê ở, không hồi kinh cùng các con nữa.”

Trần Bá Tông liền rất hối hận vì đã tới tìm mẫu thân nói chuyện này.

Nhưng mà, lời trước mẫu thân nói quả thật có đạo lý, thiên tính của nàng đã như thế, cần gì phải cưỡng ép sửa lại?

Từ đây về sau, Trần Bá Tông không còn có bởi vì tính tình của Du Tú mà nói gì nữa.

Năm Cảnh Thuận thứ 21, tháng giêng.

Trần Bá Tông, Trần Hiếu Tông, Trần Kính Tông đều trừ phục.

Trước một đêm trừ phục, ánh mắt Trần Bá Tông nhìn Du Tú bình đạm như nước, đêm trừ phục đó, Du Tú ngồi ở trước bàn trang điểm chải tóc, Trần Bá Tông tắm gội trở về, từ phía sau nàng đi qua, Du Tú từ trong gương nhìn y, không nghĩ tới Trần Bá Tông cũng nhìn lại đây.

Ngắn ngủn đụng chạm một ánh mắt, trong lòng Du Tú liền luống cuống, nhanh chóng rũ mắt.

Nàng chải tóc nhiều hơn ngày thường một lát, lúc này mới tắt đèn, bò lên trên giường.

Nàng còn chưa nằm ổn, Trần Bá Tông liền đè ép tới.

Một năm chưa từng làm, Du Tú nhất thời không thích ứng được, Trần Bá Tông hôn nàng thật lâu thật lâu, xương cốt Du Tú cũng sắp chảy ra.

Nàng cũng không phân biệt được người ban ngày trong sạch thanh lãnh hay người ban đêm lửa nóng mới thực sự là y.

Du Tú chỉ biết, nàng càng thích Trần Bá Tông buổi tối hơn, thích y ôm chặt nàng, cũng chỉ có lúc này, nàng mới có thể cảm nhận được tình cảm y dành cho nàng.

Trần Bá Tông vào ban đêm, sẽ nói nhiều hơn một ít.

“Uyển nghi Đại Lang đều đã lớn, vì sao nàng vẫn không dám nhìn ta nói chuyện?” Trần Bá Tông nắm tay nàng hỏi.

Nàng như vậy, sẽ làm y cảm thấy mỗi một đêm đều giống đêm tân hôn.

Du Tú rúc vào trong lòng ngực y, không muốn trả lời câu hỏi này.

Trần Bá Tông sờ sờ tóc nàng, trầm mặc một lát lại nói: “Công văn Lại Bộ điều nhiệm cũng sắp phát xuống, đến lúc đó ta đi nhậm chức một mình, nàng ở lại hiếu thuận nhị lão.”

Du Tú ngẩn ra, ngay sau đó gật gật đầu, y là trưởng tử, nàng là trưởng tức, vốn nên như thế.

Chỉ là, đột nhiên liền rất luyến tiếc.

Du Tú ôm chặt eo y.

Trạng Nguyên 30 tuổi, bả vai rộng lớn rắn chắc hơn lúc chín tuổi một ít, eo vẫn hẹp như vậy.

Trần Bá Tông nâng mặt nàng lên.

Nhưng mà mặc dù là loại thời điểm này, nàng vẫn là không dám nhìn y, e thẹn dời mắt.

Trần Bá Tông liền một lần nữa đè ép lên.

Nàng càng xấu hổ, y liền càng thích bắt nạt nàng.

Hai vợ chồng vì sắp phải ly biệt nên nắm chặt thời gian triền miên, không nghĩ tới lão gia tử lên tiếng, bảo ba nhi tử đều mang tức phụ đi nhậm chức.

Du Tú:……