Ta Sống Lại Sau Khi Ở Góa

Chương 184




Nguyên Hựu Đế cực kì tức giận.

Trước đây hắn ta rất thích Thích Cẩn. Dù cho trên người vị biểu ca này cũng có một chút sự giả tạo mà các quan văn bình thường hay có thì Nguyên Hựu Đế cũng bỏ qua được. Bình thường hắn vẫn luôn tự hào vì có một vị biểu ca văn võ song toàn như thế.

Ba ngày trước, Trần Kính Tông một mình đi đến tìm hắn. Phò mã nói hắn hoài nghi Thích Cẩn có dính líu tới việc hắn bị mai phục năm xưa và cả việc Trần Kính Tông đã dùng hơn ba năm trời để tìm ra được hai nhân chứng cho sự việc đó.

Nguyên Hựu Đế không muốn tin nhưng Trần Kính Tông cũng không có động cơ gì để vu oan giá họa tội danh này cho Thích Cẩn. Hơn nữa chuyện này còn liên quan đến cái chết của hơn năm ngàn tướng sĩ của Kim Ngô Tiền Vệ. Lời lẽ của Trần Kính Tông có dẫn chứng vật chứng rõ ràng, làm cho Nguyên Hựu Đế bắt buộc phải tra ra đầu đuôi câu chuyện.

Nhưng còn một vấn đề, đó là bên phía mẫu hậu.

Trần Kính Tông nói, nếu như hắn không thể bắt Thích Cẩn chính miệng nhận tội danh này thì hắn sẽ can tâm tình nguyện chịu phạt.

Nguyên Hựu Đế nghe thế liền đi tìm mẫu hậu.

Nhưng việc làm Nguyên Hựu Đế bất ngờ nhất chính là mẫu hậu lại không hề tỏ ra kinh ngạc lẫn phẫn nộ, mà thần sắc của bà chỉ hơi trầm xuống rồi bảo bọn hắn cứ làm theo kế hoạc, bà sẽ phối hợp.

Thế là tối hôm đó, Trần Kính Tông đem Thích Cẩn đang hôn mê bất tỉnh vào lãnh cung. Sau đó lại để một con chó ở phía xa xa, làm cho nó sủa, giả vờ như họ đang ở một căn nhà bên ngoài thành, mục đích là để hạ thấp tính cảnh giác của Thích Cẩn.

“Chỉ vì dục vọng cá nhân của ngươi mà ngươi nỡ hãm hại đồng bào. Bây giờ sự việc bại lộ, ngươi còn muốn được điều đi biên quan? Ngươi cũng xứng sao?”

Nguyên Hựu Đế đi đến trước mặt Thích Cẩn, đạp một đạp vào giữa ngực y.

Nguyên Hựu Đế còn muốn mắng chửi khó nghe hơn nữa nhưng mà vị Hoàng đế trẻ này từ nhỏ đến giờ thiếu cơ hội để rèn luyện tài ăn nói kiểu vậy, thế nên giờ hắn ta chỉ có thể dồn lực mà đạp mạnh Thích Cẩn để phát tiết nỗi tức giận trong lòng: “Nếu như trẫm mà còn dám để ngươi trông coi biên quan, khéo ngươi cũng đi câu kết với ngoại bang, đem trẫm bán đi luôn rồi cũng nên!”

Thích Cẩn ngã nằm xuống đất, ánh mắt y nhìn về phía sau Nguyên Hựu Đế thấy được cô mẫu. Y cười lạnh, không nói một câu nào nữa.

Nếu như ở đây chỉ có Trần Kính Tông, có lẽ y sẽ thử tìm một lối thoát. Nhưng bây giờ còn có cả cô mẫu và Nguyên Hựu Đế ở đây, Thích Cẩn lập tức hiểu rõ rằng bản thân mình không còn lối thoát nữa rồi.

Nếu đã như vậy thì nói gì cũng là thừa thãi mà thôi.

Y chỉ nhìn về phía Thích Thái hậu. Còn Nguyên Hựu Đế thì Thích Cẩn cũng không thèm nhìn lấy một lần, thế nên y càng không bao giờ chịu cúi đầu trước Trần Kính Tông cả.

Thích Thái hậu bị ánh nhìn của y làm tổn thương, giống như lúc bà biết nhi tử không chịu ăn cơm với bà vậy.

Bà nghiêm khắc là thật, bà cũng thừa nhận bản thân vì muốn củng cố địa vị Thái tử cho nhi tử mà chặt đứt niềm ái mộ của điệt nhi đối với nữ nhi. Nhưng mà bà vẫn rất quan tâm đến đứa cháu này, bà vẫn luôn cố gắng bù đắp lại cho y ở các mặt khác.

Nhưng bà không thể ngờ rằng cháu mình lại cố chấp đến mức chấp nhận thông đồng với địch cũng phải diệt trừ Trần Kính Tông, máu lạnh đến mức sẵn sàng hy sinh hơn năm ngàn đồng bào chỉ để che đậy cho chính mình.

Điều làm Thích Thái hậu càng buồn đó là Thích Cẩn thà rằng nhỏ giọng cần xin Trần Kính Tông, nhưng khi vừa nhìn thấy bà thì y đã lập tức cúi đầu nhận tội. Giống như trong lòng y chắc chắn bà hận y thấu xương, sẽ không bao giờ giúp đỡ y vậy.

Mặc dù đúng là Thích Thái hậu sẽ không làm như thế, nhưng đó là do bà không thể tha thứ cho tội ác mà cháu mình đã làm ra, chứ không phải do bà không quan tâm gì đến y.

Có phải là đứa cháu này đã hận bà từ lúc mà bà ép buộc y phải từ bỏ nữ nhi của mình. Sau đó trong lòng sinh ra những ý nghĩ ác độc hay không?

Nếu như năm xưa bà không ngăn cản cấm đoán vậy thì có phải Thích Cẩn sẽ bước trên một con đường khác? Năm ngàn binh sĩ kia cũng sẽ không cần chết oan hay không?

Đến tận khi Thích Cẩn bị thị vệ đưa đi, Thích Thái hậu cũng không nói một câu nào.

“Mẫu hậu, chúng ta về Càn Thanh cung thôi.”

Nguyên Hựu Đế nhìn thấy sắc mặt của mẫu hậu không đúng lắm, nên hắn cũng không vội nói gì cả, chỉ tiến tới đỡ lấy tay bà.

Bên ngoài đã chuẩn bị sẵn 2 chiếc kiệu, Nguyên Hựu Đế không dùng, hắn kéo Trần Kính Tông đi cạnh kiệu của mẫu hậu.

Hắn không hối hận việc đã điều tra Thích Cẩn, nhưng hắn lo lắng việc này làm mẫu hậu tổn thương. Nếu như ban đầu mẫu hậu phản đối kế hoạch của Trần Kính Tông, Nguyên Hựu Đế sẽ cảm thấy mẫu hậu có tâm tư riêng, nhưng mẫu hậu lại thoải mái không màng tình thân đến vậy, làm hắn càng kính nể mẫu hậu, từ đó cũng trở nên mềm lòng hơn.

Cả một đường trở về Thích Thái hậu cũng không nói câu nào.

Về đến Càn Thanh cung, sắc mặt của Thích Thái hậu không còn khó coi nữa rồi. Bà không đợi nhi tử mở lời mà nói thẳng: “Thông đồng với địch là đại tội. Tội của Thích Cẩn phạm phải là không thể chối cãi gì cả. Còn về phía Hầu phủ, Hoàng thượng hãy để Cẩm Y Vệ đến tra xét xem. Nếu như chứng minh được không có ai trong Hầu phủ câu kết làm việc ác với Thích Cẩn vậy thì xin Hoàng thượng nể mặt ta, chỉ phạt một mình Thích Cẩn. Còn những người khác trong Hầu phủ thì xin được biếm làm thường dân, quay trở về quê cũ.”

Nguyên Hựu Đế nói: “Mẫu hậu quá lời rồi, trẫm tin rằng cữu cữu không có liên quan gì tới việc này hết, chỉ giáng một bậc quan cũng đủ để cho thiên hạ một lời giải thích rồi.”

Thích Thái hậu lắc lắc đầu: “Nếu làm như vậy thì nhẹ quá rồi, cứ làm theo lời ta nói đi. Nếu như con thiên vị ngoại thích như vậy, thì sau này làm sao có uy để làm cho các phiên vương thân thích không cậy thế mà làm chuyện ác?”

Nguyên Hựu Đế cụp mắt xuống.

Trần Kính Tông cung kính đứng ở một bên.

Thích Thái hậu nhìn về phía hắn. Trong mắt bà có sự phức tạp nhưng cũng tán thưởng nói: “Năm đó ta gả Hoa Dương cho con, phần nhiều là do nể phục tài năng của phụ thân con. Nhưng qua chuyện ngày hôm nay, ta đã có thể chắc chắn rằng con hoàn toàn xứng với Hoa Dương.”

Trần Kính Tông quỳ xuống, cúi đầu nói: “Nương nương quá khen, thần tuổi trẻ nghịch ngợm, không chịu ngoan ngoãn học hành cùng phụ thân, cũng không có phong thái quân tử giống như hai vị huynh trưởng, chỉ biết một chút công phu và một lòng muốn báo đáp quốc gia mà thôi. Thần cũng xin nương nương thứ tội, việc thần cứ nhắm vào Thích Cẩn mãi không chịu buông không phải là do thần có bất mãn gì với Hầu phủ cả. Chỉ là do cái chết oan khuất của năm ngàn binh sĩ Kim Ngô Tiền Vệ là có liên quan đến việc Thích Cẩn tính kế hãm hại thần. Nói thế nào thì thần cũng có liên quan trong này. Vậy nên nếu không thể đòi lại cho các tướng sĩ một lời công đạo thì cả đời này thần cũng không thể ăn ngon ngủ yên được.”

Thích Thái hậu: “Nếu như con liên quan đến chuyện này thì người kết tóc xe duyên với con là Hoa Dương chẳng nhẽ cũng phải tự trách theo con hay sao?”

Trần Kính Tông vội vàng quỳ xuống xin tha tội.

Thích Thái hậu cười khổ: “Đứng lên đi, ta cũng không có ý trách tội gì con, ý ta chỉ là muốn nhắc con đừng có nghĩ nhiều. Tất cả tội ác đều là do một tay Thích Cẩn gây nên, không liên quan đến ta, càng không liên quan đến con.”

Nguyên Hựu Đế: “Mẫu hậu nói phải, trên đời này có biết bao nhiêu người cầu mà không được. Bởi vì không có cách nào hoàn thành ý nguyện nên càng cần phải trân trọng những người xung quanh mình. Nếu không thì những người thi trượt chẳng nhẽ sẽ phải giết sạch những người thi đỗ hay sao? Quân tử là phải biết tu tâm dưỡng tính. Hôm nay Thích Cẩn làm ra chuyện này thì chỉ có thể chứng minh y chính là một kẻ lòng lang dạ sói, chỉ có vỏ ngoài là đẹp đẽ mà thôi.”

Thích Thái hậu gật gật đầu, mặc dù năm đó bà có hơi vô tình với điệt nhi nhưng y rơi vào bước đường ngày hôm nay thì cũng là do một tay y tạo nên cả. Tất cả đều do y lựa chọn.

“Vậy vụ án này giao cho Cẩm Y Vệ, ta sẽ không quản nữa, ta chỉ muốn nhắc nhở các con một việc.”

Trần Kính Tông và Nguyên Hựu Đế cùng nhìn về phía Thích Thái hậu.

Thích Thái hậu: “Động cơ khiến Thích Cẩn ra tay hãm hại Phò mã chỉ nên nói là do hội thi diễn võ năm đó Phò mã đã dành mất vinh quang của y. Thế nên y ghi thù, đừng lôi Hoa Dương vào việc này. Cũng đừng để nàng biết được chuyện Thích Cẩn vẫn luôn âm thầm ngưỡng mộ nàng.”

Trần Kính Tông lập tức nói: “Thần cũng nghĩ như vậy. Trưởng Công chúa tâm địa thiện lương, thần lo nàng mà biết được sẽ cảm thấy tự trách, đem cái chết của năm ngàn binh sĩ tự ôm lấy coi như do trách nhiệm của bản thân.”

Lửa giận của Nguyên Hựu Đế lại bùng lên: “Chuyện này thì có liên quan gì đến tỷ tỷ chứ? Chẳng nhẽ tỷ tỷ muốn bị loại người như Thích Cẩn nhớ thương hay sao?”

Trần Kính Tông: “Tất nhiên là không rồi, chỉ là sợ có ai lộ ra thông tin, cho rằng Trưởng Công chúa là hồng nhan họa thủy.”

Nguyên Hựu Đế nghiến răng nói: “Mọi người yên tâm, trẫm nhất định sẽ để Cẩm Y Vệ điều tra rõ ràng chuyện này. Nếu trong quá trình thẩm vấn mà có ai trong Thích gia nhắc đến tỷ tỷ dù chỉ nửa chữ, trẫm lập tức sẽ...”

Hắn nhìn nhìn mẫu hậu, sau đó nuốt nửa câu sau về.

Thích Thái hậu coi như không nghe thấy gì cả, bà nhìn Trần Kính Tông nói: “Không còn sớm nữa, con về trước đi, có lẽ Hoa Dương đang ở nhà chờ con đấy.”

Trần Kính Tông nghe lời lui ra.

Xung quanh không còn người ngoài, Nguyên Hựu Đế đi đến quỳ bên cạnh mẫu hậu, thấp giọng nói: “Mẫu hậu, người có trách trẫm không?”

Thích Thái hậu xoa xoa đầu nhi tử, sau đó lại sờ gương mặt thanh thuần của thiếu niên, trong mắt bà lộ ra nét bi thương: “Con điều tra ra được kẻ phản bội, là một vị minh quân. Mẫu hậu phải lấy đó làm tự hào chứ sao lại trách con. Đứa nhỏ của ta cuối cùng cũng trưởng thành rồi. Ta chỉ thấy buồn cho một đứa cháu từng rất tốt của ta, cũng đau lòng thay cho công lao mà cữu cữu và ngoại tổ mẫu con đã nuôi dưỡng y hơn hai mươi năm trời.”

Nguyên Hựu Đế nắm lấy tay mẫu thân: “Nương đừng đau lòng, ta và tỷ tỷ sẽ hiếu thuận với người mà, đứa cháu như thế không có cũng được.”

Nước mắt của Thích Thái hậu rơi xuống, nhưng phần nhiều là do chữ “nương” mà Nguyên Hựu Đế gọi bà.

Phủ Trưởng Công chúa.

Hoa Dương vẫn chưa ngủ.

Đây đã là lần thứ hai Trần Kính Tông nửa đêm ra ngoài làm việc rồi.

Bên ngoài là một mảng tối đen, trời tối dễ làm con người ta sinh ra sợ hãi. Chuyện mà chỉ có thể làm vào buổi đêm thì làm sao mà không có vài phần nguy hiểm cho được?

Cái đêm hè mưa to gió lớn kia, Hoa Dương cũng chờ cho đến khi chờ được Trần Kính Tông ướt như chuột lội về rồi nàng mới ngủ. Lần này nàng cũng đợi như thế.

Sắp đến canh ba rồi, lần này Trần Kính Tông về không muộn lắm.

Hoa Dương ở trên giường lật người.

Cuối cùng, bên ngoài cũng vọng vào tiếng đẩy cửa, theo đó là tiếng bước chân tiến vào.

Nhịp tim của Hoa Dương đập nhanh, mặc dù nàng biết không thể nào có chuyện có thích khách xông vào đây được, nhưng những lúc như thế này nàng vẫn cảm thấy rất căng thẳng.

"Là ta.” Trần Kính Tông vừa bước vào phòng, câu đầu tiên đã xác nhận thân phận.

Hoa Dương thở phào một hơi, nàng ngồi dậy: “Thắp đèn lên đi.” Dù sao thì nàng cũng không thể ngủ ngay được.

Trần Kính Tông thắp đèn lên.

Hắn rời nhà từ chập tối đến tận bây giờ, Hoa Dương tưởng rằng hắn sẽ thay một bộ y phục màu đen ở bên ngoài, thế nhưng hắn lại vẫn mặc bộ quan phục của chỉ huy sứ.

Trần Kính Tông thấy nàng cứ nhìn chằm chằm bộ y phục của mình, hắn nghĩ nghĩ rồi nói: “ Ta lau qua người một chút?”

Hoa Dương: “Mọi chuyện làm xong hết rồi à?”

Trần Kính Tông gật đầu.

Hoa Dương thả lỏng người: “Vậy chàng lau qua đi.”

Nói xong, nàng quay lại giường nằm, quay lưng lại với hắn.

Trần Kính Tông cười cười, họ thành thân cũng lâu rồi, cũng cùng nhau tắm qua, thế nhưng Trưởng Công chúa vẫn cứ hay ngại như vậy. Phàm là những chuyện hơi tế nhị nàng đều như vậy nhưng hắn lại thích dáng vẻ này của nàng.

Trần Kính Tông cẩn thận lau sạch người, sau đó đổi một bộ y phục sạch sẽ khác rồi lên giường nằm.

Hắn còn chưa nằm hẳn hoi, Hoa Dương đã cau mày: “Mùi gì thế?”

Mùi rượu hay mùi mồ hôi thì nàng đều ngửi qua rồi, nhưng mà mùi hôm nay rất lạ, nàng chưa từng ngửi thấy bao giờ.

Trần Kính Tông hít hít mũi, giải thích: “Chắc là mùi dầu thông đấy. Hôm nay ta ta đi bắt người. Định là nếu như y không khai thật thì ta sẽ dùng lửa thiêu y luôn, đến dầu thông ta cũng chuẩn bị xong rồi.”

Hoa Dương lập tức ngồi bật dậy!

Giết người, chuyện mà Trần Kính Tông muốn làm hóa ra lại là giết người!

Nếu như hắn dám giết người ta, người ta cũng dám giết lại hắn mà!

Ánh mắt của Hoa Dương lập tức rơi xuống trên người hắn.

Trần Kính Tông ôm nàng vào lòng, nói: “Ta không sao, cuối cùng cũng không đốt lửa mà, người đó thành thật khai báo rồi.”

Lông mày của Hoa Dương cau lại: “Tóm lại là có chuyện gì vậy?”

Trần Kính Tông nhìn nhìn nàng, nói từ khi đại hội diễn võ thắng Thích Cẩn. Sau đó lại nói về hôm đi chúc thọ ở Hầu phủ, hôm đó Thích Cẩn gặp hắn ở tịnh phòng thái độ không hòa nhã. Cuối cùng là nhắc đến việc khi ở Ngũ Đóa sơn, Thích Cẩn âm thầm thông đồng với địch, có ý đồ mượn dao giết người.

Động cơ mà hắn gán cho Thích Cẩn chỉ có là do Thích Cẩn đố kị với hắn.

"Có hai nhân chứng, cũng chính miệng y thừa nhận rồi, Nương nương và Hoàng thượng cũng đã ở đó nghe rõ ràng. Bây giờ đã đem người áp giải đến chỗ Cẩm y vệ rồi.”

Hoa Dương đơ người trong vòng tay hắn.

Trần Kính Tông kể lại mọi chuyện ngắn gọn, ngữ điệu nói chuyện cũng nhanh, nhưng vẫn đầy đủ chi tiết. Mỗi lúc mà trong lòng Hoa Dương vừa nảy ra nghi ngờ, hắn lập tức có thể nêu ra dẫn chứng làm nàng tin tưởng.

Mà điều quan trọng là chính miệng Thích Cẩn cũng thừa nhận rồi.

Chỉ vì một lần diễn võ thi đấu, thế mà Thích Cẩn lại có thể nổi lên tâm địa ác độc đến vậy.

Thế mà y còn mặt mũi nào để đến Trần gia tỏ ra chia buồn, khuyên nhủ nàng khi quan tài của Trần Kính Tông được đưa về kinh thành?

Hoa Dương vừa đau vừa hận, hận Thích Cẩn, đau lòng cho Trần Kính Tông, mà cũng đau lòng cho Trần Tứ lang ở kiếp trước chỉ có đi mà không có về.

Ngực Trần Kính Tông nhanh chóng bị nước mắt của Trưởng Công chúa làm cho ướt đẫm. Cho dù hắn có dỗ dành như thế nào thì nàng cũng không hề có ý định ngưng khóc.

Trần Kính Tông bất lực nói: “Nàng đau lòng cho y, hay là...”

Hoa Dương đánh vào miệng hắn, mắng: “Im miệng!”

Chuyện gì hắn tỏ ra không nghiêm túc cũng được, chỉ riêng chuyện này là không thể. Tên tội phạm hại chết cả ngàn người như Thích Cẩn làm sao xứng đáng để nàng rơi lệ cơ chứ?

Đánh xong, Hoa Dương lại chui vào lòng hắn khóc tiếp.

Trần Kính Tông:....

Chỉ trong chốc lát, bộ y phục hắn đang mặc trên người đã ướt một nửa, lạnh lạnh dính vào cơ thể, không dễ chịu chút nào.

Trần Kính Tông quyết định cởi áo ngoài ra.

Hoa Dương lại quay mặt qua, mặt nàng dính sát vào bộ ngực rắn chắc của hắn.

Hoa Dương:...

Trần Kính Tông nêu ý kiến: “Hay là nàng trèo lên đầu ta mà khóc này? Tiện thể để ta gội đầu luôn, rửa đi mùi dầu thông đang còn trên tóc.”

Hoa Dương:...

Trần Kính Tông ôm lấy gương mặt khóc ướt đẫm nước của nàng: “Được rồi, mọi chuyện đều đã qua rồi, nhờ phúc của nàng mà ta không bị y làm hại thành công, không đáng để khóc đâu.”

Không đợi Hoa Dương mở miệng đáp lại, hắn đã hôn xuống.

Hoa Dương ôm chặt lấy cổ hắn, đêm nay nàng cũng không muốn rời xa hắn thêm một giây một phút nào nữa.