Ta Sống Lại Sau Khi Ở Góa

Chương 143




Lúc Thích Cẩn xuất hiện, Trần Kính Tông và Nguyên Hựu Đế đang đứng trên núi giả trong Ngự hoa viên.

Đứng ở trên cao có thể nhìn ra xa, Thích Cẩn còn cách núi giả một đoạn nữa, Trần Kính Tông đã phát hiện ra y.

Trần Kính Tông mím môi, trong mắt lộ ra vẻ không thích, cho đến khi phát hiện ra ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Nguyên Hựu Đế, Trần Kính Tông mới thu lại sự khó chịu, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục tìm chim sẻ trên cây.

Nguyên Hựu Đế dùng ánh mắt bảo đại thái giám Tào Lễ không đi theo bọn họ, hắn ta dẫn Trần Kính Tông đi xa ra rồi mới nghi ngờ hỏi: “Chẳng lẽ Phò mã không thích Thích Cẩn?”

Trần Kính Tông lập tức đáp lời: “Thần không dán, Thích đại nhân là một quân tử nhẹ nhàng, vừa là biểu ca của ngài và trưởng Công chúa, thần vô cùng kính trọng hắn.”

Nguyên Hựu Đế hừ lạnh: “Dám lừa gạt trẫm, ngươi có biết sẽ bị tội gì không?”

Vẻ mặt Trần Kính Tông đột nhiên trở nên vô cùng phức tạp.

Nguyên Hựu Đế trấn an hắn, nói: “Yên tâm, trẫm chỉ muốn biết vì sao hai người các ngươi lại kết thù mà thôi, không định làm gì cả.”

Trần Kính Tông: “Ngược lại cũng không có xích mích gì quá lớn, chỉ là nói mấy lời không hay, thần mach lại với ngài thì có vẻ hơi nhỏ nhen.”

Nguyên Hựu Đế: “Rốt cuộc là chuyện gì?”

Trần Kính Tông hơi do dự, nhìn Nguyên Hựu Đế thử dò xét: “Thần nói, Hoàng thượng phải giữ bí mật thay cho thần, không được nói cho Thái hậu biết, cũng không được kể cho Trưởng Công chúa, thần sợ các nàng sẽ thiên vị cho Thích đại nhân. Không đúng, Hoàng thượng chắc chắn còn thân với Thích đại nhân hơn, thần mới không nói đâu.”

Nguyên Hựu Đế thấy miếng ăn đưa tới bên miệng sắp chạy mất, mắt thấy Thích Cẩn đã đi tới dưới chân núi, chỉ lát sau sẽ lên tới nơi, hắn ta bèn dụ dỗ: “Ngươi là tỷ phu của ta, trong tương lai con của ngươi chính là cháu ngoại ruột của ta, đương nhiên là trẫm phải đứng về phía ngươi rồi. Ngươi cứ nói đi đừng ngại, nếu Thích Cẩn sai, trẫm sẽ dạy dỗ huynh ấy thay ngươi.”

Trần Kính Tông: “Đừng, Hoàng thượng không trách tội thần là tốt lắm rồi, nhưng ngài đừng làm lớn chuyện này lên, nếu thật sự làm như thế, lão già nhà thần sẽ mắng thần trước.”

Nguyên Hựu Đế: “Rồi rồi rồi, trẫm nghe lời ngươi, nói mau đi!”

Trần Kính Tông liếc nhìn dưới chân núi một cái rồi mới nhỏ giọng nói: “Năm ấy trong lúc tỷ thí võ nghệ, thần đạt hạng nhất, hại tiền vệ Kim Ngô tụt xuống hạng ba. Thích đại nhân đố kị với thần, sau này thần đi cùng trưởng Công chúa tới Hầu phủ chúc thọ Thái phu nhân thọ sáu mươi tuổi, Thích đại nhân và thần ngồi cùng bàn uống rượu với nhau. Uống nhiều quá nên thần đi vệ sinh, hắn cũng vội vàng đi theo, còn cố tình tìm thần để gây sự, thần và hắn so mấy chiêu trong phòng vệ sinh. Hắn cứ bám lấy không chịu tha, thần bèn dùng trưởng Công chúa để dọa hắn, mong rằng hắn có thể tỉnh táo lại một chút, nhưng ai ngờ hắn còn nói cái gì mà nếu thần không phải là con trai của Các lão, thì đến mặt Trưởng Công chúa còn không thấy được, chớ nói gì là làm Chỉ huy sứ cánh trái!”

Nguyên Hựu Đế: …

Một người là biểu ca phong độ của hắn ta, một người là tỷ phu bất phàm, trông ai cũng đường đường chính chính mà lại vào nhà vệ sinh vung tay múa chân?

Trần Kính Tông vẫn nói tiếp: “Đương nhiên lời Thích đại nhân nói là thật, nhưng mọi người đều là họ hàng, hắn nói như thế không khách khí chút nào, như vậy không phải trắng trợn tát vào mặt thần sao. Mệt hắn còn hay giả vờ, ra ngoài lúc nào cũng tỏ vẻ huynh đệ tốt với thần, thần cũng không rộng lượng như thế, cũng không thích diễn vở kịch huynh đệ tốt. Nếu không nể hắn là biểu ca của ngài và trưởng Công chúa, hắn thích giả vờ cười cười như thế thần đã đấm cho hắn một phát rồi.”

Nguyên Hựu Đế nghe xong, mắt chữ O mồm chữ A.

Trần Kính Tông lo lắng nói: “Chẳng lẽ ngài không tin ư? Thần nói cho ngài biết, đám người thoạt nhìn giống quân tử như bọn họ đều diễn kịch cả. Ví dụ như tam ca của thần, khi còn bé hắn muốn lên núi tuyết chơi, nhưng hắn sợ người lớn mắng cho nên xúi giục thần chạy lên trên đó trước sau đó hắn mới đi theo. Sau đó khi người lớn hỏi hắn bèn nói đi theo để trông chừng thần, đương nhiên là lão già kia chỉ mắng một mình thần, còn hắn thì được khen là biết bảo vệ đệ đệ!”

Nguyên Hựu Đế: …

Không ngờ tHoàng thượng lại là dạng Thám Hoa Lang này.

Lúc này cuối cùng Thích Cẩn cũng lên tới nơi.

Trần Kính Tông đưa lưng về phía y, nháy mắt với Nguyên Hựu Đế: “Ngài hỏi vì sao thần và hai ca ca bất hòa, thần những lời thần vừa nói đều là nói thật, nhưng ngài đừng đi nói lại với cha của thần, ông ấy chắc chắn sẽ không tin, trái lại còn cho rằng thần bịa chuyện, chửi mắng hai ca ca trước mặt ngài, tình cảnh của thần ở nhà lại càng khó khăn hơn.”

Nguyên Hựu Đế: “Phò mã yên tâm, trẫm sẽ giữ lời.”

Thích Cẩn mỉm cười, ôn hòa hỏi: “Hoàng thượng và Phò mã đang nói chuyện gì vậy?”

Trần Kính Tông lạnh lùng nói: “Chuyện nhà chúng ta, không liên quan đến ngài.”

Thích Cẩn bất đắc dĩ lắc đầu, nhìn về phía Nguyên Hựu Đế: “Không biết Hoàng thượng triệu thần đến là có việc gì?”

Nguyên Hựu Đế vì không được ra ngoài đi săn mà tâm trạng không tốt, những đạo lý được nghe hắn ta đều hiểu, chỉ là muốn tìm người để than thở mà thôi.

Chỉ có điều sự phiền não đó đã bị Trần Kính Tông xóa sạch, Nguyên Hựu Đế không muốn nhắc lại, giải thích: “Trẫm muốn luyện bắn cung, muốn mời biểu ca và Phò mã tới chỉ dẫn cho vài điều.”

Thích Cẩn đưa mắt nhìn Trần Kính Tông, khiêm tốn nói: “Phò mã thành thạo cưỡi ngựa bắn cung, có Phò mã ở đây, thần không dám múa rìu qua mắt thợ.”

Trần Kính Tông lạnh lùng đáp: “Thích đại nhân quá khen, bắn cung thần cũng chỉ tùy tiện luyện tập mà thôi, không so được với Thích đại nhân có danh sư chỉ bảo từ nhỏ.

Nguyên Hựu Đế lặng lẽ nhìn hai người này tâng bốc nhau.

Trần Kính Tông khen nghe đã thấy quái lạ, còn Thích Cẩn lại vô cùng quân tử, lúc khen ngợi người khác nghe như rất thật tâm thật ý.

Nhưng Nguyên Hựu Đế đã gặp rất nhiều người trong ngoài bất nhất như Thích Cẩn rồi.

Đầu tiên chính là đám quan văn trong triều, không cần biết lúc đưa ý kiến bọn họ bất hòa đến thế nào, nhưng nếu thật sự cần phải lá mặt lá trái thì bọn họ có thể tang bốc đối thủ lên tận mây xanh.

Còn có lúc Tằng Các lão chết bệnh, Trần Đình Giám cũng rơi nước mắt, nhưng nguyên nhân Tằng Các lão bị bệnh chính là vì ông ta sợ bị Trần Đình Giám trả thù, hai người bọn họ hận nhau đến thế nào chứ?

Từ nhỏ tới lớn đã bị một đám người hay giả vờ giả vịt vây quanh, Trần Kính Tông là một trong số ít những người tính tình thẳng thắn mà Nguyên Hựu Đế được tiếp xúc.

Vì bảo vệ sự ngay thẳng này của Trần Kính Tông, Nguyên Hựu Đế cũng sẽ không kể lại câu chuyện vừa nãy của bọn họ cho bất kì ai, để Trần Kính Tông không bị mẫu hẫu hoặc là tỷ tỷ hoặc là Trần Đình Giám răn dạy, nếu vậy Trần Kính Tông sẽ không dám nói thẳng nói thật trước mặt hắn ta nữa.

“Các ngươi cũng không cần khiêm tốn, so tài đi. Trong vòng hai khắc trên tòa núi giả này, ai săn được nhiều chim sẻ hơn trẫm sẽ khen người đó bắn cung giỏi, còn được ban thưởng.”

Nguyên Hựu Đế vừa dứt lời, tên của Trần Kính Tông đã lao vút ra.

Thích Cẩn nhích người qua, không quên dặn Nguyên Hựu Đế ngồi xuống lương đình trên núi giả, tránh bị mũi tên của bọn họ làm cho bị thương.

Nguyên Hựu Đế nghe lời đi vào đình nghỉ mát ngồi, Tào Lễ và mấy tiểu thái giám đứng ở ngoài đình.

Nguyên Hựu Đế rót cho mình một chén trà, trong đầu vẫn nghĩ đến chuyện Trần Kính Tông bất mãn với Thích Cẩn.

Không phải là Nguyên Hựu Đế thiên vị Trần Kính Tông, mà là bây giờ Trần Kính Tông không cần phải nói dối, nếu hắn thật sự muốn hãm hại Thích Cẩn thì đã đội cho Thích Cẩn một tội danh, chứ không phải nói chuyện thiệt hơn không ảnh hưởng đến ai như thế này.”

Cho nên Thích Cẩn đúng là không độ lượng chút nào, không ngờ chỉ vì một lần tỷ thị võ nghệ không thắng thôi mà ghi thù với Trần Kính Tông, nhìn như quân tử nhưng lại rất tiểu nhân.

Trần Kính Tông được hưởng ké từ Trần Đình Giám là sự thật, còn Thích Cẩn chẳng phải cũng được hưởng chút hào quang từ mẫu hậu và hắn ta sao?

Ban đầu hắn ta còn tưởng Thích Cẩn là một ánh trăng sáng, không ngờ lại hiếu thắng không chịu thua như vậy.

Nguyên Hựu Đế lại càng thích người thành thật như Trần Kính Tông hơn.

Hai khắc sau, Trần Kính Tông và Thích Cẩn đã quay lại.

Trần Kính Tông dùng một mũi tên xiên qua bảy tám con chim sẻ, trạng thái chết của đám chim sẻ trông rất ghê, đủ để thấy hắn chẳng quan tâm đến việc này lắm.

Thích Cẩn rất tao nhã, y bắn vào cánh của chim sẻ, bắn được bốn con, buộc chân của chúng lại, bọn chim sẻ nhảy loạn lên muốn chạy trốn.

“Tài bắn cung của Phò mã rất tốt, thần cam bái hạ phong.”

Thích Cẩn đưa mắt nhìn chiến lợi phẩm của Trần Kính Tông, xấu hổ nói với Nguyên Hựu Đế.

Nguyên Hựu Đế đột nhiên cảm thấy chán ngấy, võ tướng phải biết đánh biết giết, Thích Cẩn giả vờ tao nhã ở đây làm cái gì. Hắn ta đâu phải tỷ tỷ, thấy một con chim sẻ chết còn đau lòng.

“Thưởng cho Phò mã ở lại ăn cơm trưa cùng trẫm đi.” Nguyên Hựu Đế công bằng hợp lý nói.

Vẻ mặt Thích Cẩn vẫn bình thường, Trần Kính Tông muốn nói lại thôi.

Nguyên Hựu Đế: “Ngươi muốn gì khác?”

Trần Kính Tông ho khan một cái: “Lúc thần tiến cung, trưởng Công chúa còn đang tức giận, thần muốn nhờ Hoàng thượng thưởng cho thần món gì đó mà trưởng Công chúa thích, thần có thể mượn hoa hiến phật.”

Nguyên Hựu Đế suýt nữa đã quên mất chuyện này, bèn nói với Tào Lễ: “Có phải năm ngoái nội kho tiếp nhận một đôi ngọc bội bằng bạch ngọc không? Ngươi đi lấy đến đây ban cho Phò mã.”

Tào Lễ lập tức đi lấy.

Trần Kính Tông chần chờ nói: “Có phung phí của ngài quá không?”

Nguyên Hựu Đế: “Ngươi muốn lấy lòng tỷ tỷ của ta, làm gì tốn kém chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa.”

Nói xong, thấy Thích Cẩn đứng bên cạnh dường như đang tò mò bọn họ nói chuyện gì, Nguyên Hựu Đế bèn xua tay bảo Thích Cẩn lui xuống trước đi.

Thích Cẩn cụp mắt, hành lễ xin lui.

Trần Kính Tông nhìn y đi xa, lại nhìn Nguyên Hựu Đế, bất an hỏi: “Hoàng thượng sẽ không vì lời thần nói mà có khúc mắc với Thích đại nhân đấy chứ?”

Nguyên Hựu Đế: “Trẫm xả giận thay ngươi, ngươi không vui à?”

Trần Kính Tông nghiêm mặt nói: “Thích đại nhân và thần chỉ là khúc mắc nhất thời mà thôi. Hắn tận tâm và trung thành với ngài và triều đình, thần nói như vậy chỉ để mong Hoàng thượng hiểu được tại sao thần vô lễ với hắn. Nếu vì thế mà Hoàng thượng lạnh nhạt với Thích đại nhân thì thần thấy rất có lỗi.”

Nguyên Hựu Đế cười cười: “Yên tâm, trẫm không phải người công tư bất phân, chỉ là ở đây quả thực không còn chuyện của hắn nên mới bảo hắn lui ra.”

Trần Kính Tông thở phào nhẹ nhõm.

Sau đó Tào Lễ cầm một cái hộp gỗ con bằng đàn hương chạy tới, cẩn thận để lên bàn đá trước mặt Nguyên Hựu Đế.

Nguyên Hựu Đế mở hộp, gọi Trần Kính Tông tới xem.

Trần Kính Tông bước lên vài bước, nhìn vào trong hộp, trong đó được lót một lớp vải lụa màu xanh nhạt, bên trên đó là hai miếng ngọc bội bằng bạch ngọc lớn bằng miệng chén.

Dù Trần Kính Tông có là một người thô thiển cũng bị giật mình vì hai đóa “hoa sen” xinh đẹp hoàn mỹ này.

Hắn nhìn về phía Nguyên Hựu Đế: “Một miếng hoa sen này cũng đã rất quý giá rồi, không bằng ngài giữ lại một đóa đi.”

Nguyên Hựu Đế: “Đây là thưởng cho ngươi, mau mang về dỗ dành tỷ tỷ đi.”

Trần Kính Tông tạ ơn hoàng ân, cẩn thận ôm cái hộp vào lòng giống Tào Lễ, bước từng bước xuống khỏi đình nghỉ mát.

Nguyên Hựu Đế nhìn hắn cẩn thận ôm cái hộp, buồn cười lắc đầu.

Cũng chính vì Trần gia không hề giàu có gì, nên Trần Kính Tông mới quý trọng phần thưởng này như vậy. Nếu là một quý công tử sống an nhàn sung sướng từ nhỏ, chẳng phải là đã gặp không ít ngọc đẹp.

Phủ Trưởng Công chúa.

Trần Kính Tông đột nhiên bị Nguyên Hựu Đế gọi đi, Hoa Dương vẫn tiếp tục đi dạo trong hoa viên một lát rồi trở về Tê Phượng điện.

Nàng nằm nghiêng trên giường nhỏ, vừa phơi nắng vừa suy nghĩ xem trong cung xảy ra chuyện gì, không ngờ rằng Trần Kính Tông lại về tặng đồ quý báu cho nàng.

Hoa Dương rất thích đôi bạch ngọc hình hoa sen này, nhưng lại thấy kì lạ: “Vì sao đệ đệ lại thưởng cho chàng?”

Trần Kính Tông bèn dùng chính những gì Nguyên Hựu Đế nói để nói lại: “Chúng ta bình thường hay ra khỏi thành, Hoàng thượng cũng mong ước được như vậy. Nếu ta đi nói cho hắn biết ta và nàng ân ái với nhau trong vườn hoa, hắn có thấy thoải mái không?”

Hoa Dương lườm hắn một cái: “Ai ân ái với chàng hả? Huống hồ những lời chàng nói cũng không hẳn là nói dối, ta quả thực rất ghét kiểu nhớ thương đồ ăn của chàng.”

Trần Kính Tông: “Chính là phải nửa thật nửa giả mới khiến người ta tin tưởng được. Sau này nếu Hoàng thượng có hỏi nàng thì nàng nhớ cẩn thận một chút đừng để lộ điều gì, nếu không Hoàng thượng lại lôi tar a chém đầu vì tội khi quân mất.”

Hoa Dương không ngu như vậy, nàng thưởng thức hai miếng ngọc bội hoa sen, hỏi: “Đi lâu như thế, đệ đệ nói chuyện gì với chàng vậy?”

Trần Kính Tông: “Không có gì, Hoàng thượng ngứa tay nên gọi ta và Thích Cẩn đến bắn chim sẻ cùng. Ta bắn được nhiều chim sẻ hơn nên Hoàng thượng muốn ban thiện cho, nhưng ta không thích mấy bữa cơm nên mới đòi Hoàng thượng ban cho cái gì nàng thích.”

Hoa Dương: “… Chàng to gan thật đấy, dám nêu ra điểm mấu chốt để đòi Hoàng thượng.”

Trần Kính Tông nhìn bạch ngọc hình hoa sen trong tay nàng, ánh lên gò má nàng thứ ánh sáng nhu hòa, cười nói: “Là vì thể diện của nàng lớn, Hoàng thượng vừa nghe ta nói lấy lòng nàng đã tình nguyện phối hợp.”

Hoa Dương lườm hắn một cái, môi lại mỉm cười.

Trần Kính Tông đưa hai tay đỡ hai bên hộp gỗ, muốn hôn lên đôi môi xinh đẹp của nàng.

Hoa Dương né ra sau: “Săn nhiều chim sẻ như thế còn chưa rửa tay đâu đúng không?”

Trần Kính Tông: “Ta đâu có dùng tay để hôn nàng.”

Hoa Dương: “Thế cũng không được, đi rửa tay đi, rửa cả mặt nữa.”

Mỗi khi vào thu, gió trong kinh thành ít nhiều gì cũng cuộn lên một ít cát bụi.

Trưởng Công chúa mong manh cao quý không chấp nhận chút tì vết nào, Trần Kính Tông không thể làm gì khác hơn là xuống khỏi giường đi chỉnh trang lại bản thân trước.

Nhưng càng tốn công như thế, thì khi gần gũi nhau mới thấy được người trong lòng mình đúng là tiên nữ hiếm thấy, mới càng hôn nàng tới mức cả người mềm nhũn không còn sức giãy dụa.