- Còn sao nữa? Bọn tao phải rình bắt cho được thằng Quyền chứ còn gì?
Quý bật cười, lơ đãng nghịch mấy tấm lá rơi rụng lộp bộp quanh giày. Nó nhấc một phiến lá dày lên. Lá vẫn chưa bị khô hoàn toàn, vẫn còn chút sắc xanh xen lẫn trong cái màu nâu đỏ chủ đạo, và cuống vẫn còn dẻo, sắc màu tươi tắn. Quý giơ lá lên trước mặt ngắm nghía, che đi một bên mắt của nó. Những gam màu đối chọi nhau trên thịt lá như những xúc cảm nhiều cung bậc biến hóa đan xen, vặn vào nhau như dây thừng, quấn chặt lấy tâm can của nó vào cái lần đã xa xôi ấy.
Quý phe phẩy tấm lá, cất giọng chậm rãi như âm hưởng từ quá khứ vọng về:
- Tối hôm đó bọn tao có đứng chờ sẵn ngoài quán. Chờ mãi, đến tận khuya mới thấy thằng Quyền lò dò đi ra. Nó đi cứ liếc ngang liếc dọc canh chừng, chắc sợ bị hai thằng bọn tao tóm được. Trông cứ như trốn nợ.
Quý đột nhiên phì cười. Khi nhớ lại bộ dạng Quyền trước đó, nó lại không giữ được sự nghiêm túc vốn phải có của câu chuyện.
- Hí hí, nhìn lúc đó thằng nhỏ thận trọng mà cứ hèn hèn kiểu gì ấy!
- Thằng dở hơi này! - Linh nhăn nhó mặt mày, đập mạnh vào bắp tay Quý - Đàng hoàng đi xem nào! Truyện cười của mày à?
- Thì tự nhiên tao nhớ tới bộ dạng lúc đó tao buồn cười thôi chứ có xúc phạm gì đâu. Hừm! Giờ tao kể tiếp này.
Quý hắng giọng, điều chỉnh lại thái độ:
- Đại loại thì, sau đấy Quyền thấy bọn tao, tao với Minh cũng thấy nó. Sáu con mắt nhìn nhau. Rồi bất thình lình nó bỏ chạy. Chơi với nhau hơn một năm, bọn tao chỉ biết Quyền giỏi mấy môn bóng rổ, cầu lông hay bật cao các kiểu thôi... Ai ngờ nó chạy nhanh như vậy. Tao nhớ năm lớp 10 môn Thể dục học chạy, nó có chạy nhanh thế đâu.
- Rồi sau đó thì sao nữa? Bọn mày mất dấu thằng bé à?
- Ừ! - Quý chống cằm, nghiêng đầu sang nghía Linh - Bọn tao đuổi theo một đoạn, mà khổ cái không thông thạo địa hình, cũng không đuổi kịp nó nữa. Lúc nó lượn vào một con ngõ là tụi tao hết thấy nó nữa luôn. Sau bọn tao bình tĩnh lại, ngồi phân tích thì nghĩ chắc nó có chuyện gì nên mới không muốn gặp bọn tao nữa. Dù sao thì tụi tao cũng thấy nó ở trong hoàn cảnh đấy. - Quý gục đầu lên hõm vai Linh, vòng tay ôm lấy eo con bé, thở dài - Tao với Minh không tin người như thằng Quyền sẽ làm ở trong đó đâu, có lẽ cả đời nó sẽ không bao giờ đặt chân vào nơi như thế. Nên sau tối hôm đấy bọn tao bàn với nhau, nhất quyết phải bắt lấy thằng Quyền bằng được.
- Nhưng thằng bé cứ trốn mãi thì bọn mày tìm kiểu gì?
Ngừng một chút, Quý tiếp lời:
- Bọn tao trực quanh cái quán đó 24/24 luôn mà. Lúc đó mới thi xong, lại sắp tết nên rảnh lắm. - Nó cười nhẹ, ánh mắt dịu dàng nhìn Linh đang lắng nghe chăm chú - Tao với thằng Minh gần như hủy hết kèo với đám Cường luôn đấy. Cứ loanh quanh trên cái đường Bùi Viện quanh quán đó, để tiện mà tóm được thằng Quyền ngoài đường là bọn tao đón nó luôn.
***
Minh nằm vật ra giường trong phòng khách sạn, trong khi Quý đang sấy tóc, mặc áo choàng tắm đi đi lại lại.
- Mày đứng yên một chỗ xem nào. Lượn qua lượn lại váng cả đầu. - Minh cau có ngồi bật dậy, gắt giọng với Quý.
- Câm! - Quý trừng mắt, lườm lại thằng bạn - Bố mày đã nhường mày tắm trước rồi, để yên cho bố vận động tay chân. Ý kiến thì quay mặt sang chỗ khác.
- Chẹp! - Minh nằm quay mặt ra thẳng ban công, giọng xìu xuống, lí nhí trong cuống họng - Thích thì bố chiều.
Quý tắt máy sấy, tiếng ro ro ngừng lại một cách đột ngột. Nó vò mái tóc mềm tơi của mình cho rối bù cả lên.
Quý kéo cánh cửa, xách ghế lại gần sát ban công ngồi. Nó cầm lấy cái bao thuốc lá, chậm rãi châm một điếu. Tầng cao hứng trọn từng cơn gió ào ào thốc tới, phá tan đi dòng chảy của khói thuốc lượn lờ không trung quanh mặt nó, và thổi tung bay những lọn tóc tơ đen tuyền, ánh lên một màu xanh huyền ảo dưới ánh đèn led trắng ngà của khách sạn, dày đến độ chẳng thấy được đường ngôi.
Điếu thuốc đỏ lập lòe nơi đầu lọc, phát ra điểm sáng nhỏ nhoi trong màn đêm đen rộng lớn. Đưa tay cầm điếu ra xa, nhìn cái điếu giống như một tòa cao ốc có tường sơn hai màu, cả tòa đều tối đèn, chỉ có nơi cao nhất là được thắp sáng.
- Không cai thuốc nữa à? - Minh bấm điện thoại, lơ đãng hỏi.
- Ai bảo không?
Chất nicotine có trong thuốc lá làm cho Quý tỉnh táo hơn chút. Nó khịt mũi, dí đầu thuốc xuống cái gạt tàn để trên trên bàn. Tàn lửa đỏ cam le lói bị dập tắt, giảm bớt đi phần nào cái mùi khó chịu vốn có của thuốc cứ quẩn quanh chóp mũi nó, và của thằng bạn đang nằm khểnh trên giường.
Minh hít một hơi thật sâu khi mùi hương không mấy dễ chịu đã tan hết. Nó ngồi bật dậy, chần chừ bắt chuyện với thằng bạn:
- Ê Quý...
- Hửm?
Mình hỏi bằng giọng buồn buồn:
- Mày nghĩ tiếp theo chúng mình phải làm sao? Thằng Quyền đã tỏ thái độ thế rồi... Tao không biết phải làm gì nữa. Bảo kệ nó thì tao không làm được. Nhưng cũng chả biết giúp nó kiểu gì.
Không có tiếng trả lời Minh. Ở phía đối diện nó, đứa bạn vẫn im lặng, ngồi vắt chân chữ ngũ như một pho tượng, hướng mắt vô định ra nơi phố thị đèn màu ồn ã đang hoạt động về đêm.
- Để tao tính. - Quý đột nhiên đáp lại, vẫn bằng cái giọng đều đều đó, không cao không thấp.
Thằng bé nhớ lại cuộc truy bắt vào mấy ngày qua, cùng cuộc trò chuyện bất đắc dĩ trong tình trạng mệt mỏi của cả tối nay.
Cái ngày mà phát hiện ra tung tích thằng Quyền, Minh và Quý đều dự tính sẽ phục kích quanh quán bar từ sáng cho tới chiều, nếu không thấy Quyền thì sẽ chờ tới tối khuya luôn.
Chúng nó phân công cho nhau, đứa thì canh ở gần quán, đứa thì lượn vòng quanh trên con phố gần khu vực đó để tiện bề hành động. Hai thằng đóng họ tại một quán cafe sát bên rồi thay ca nhau suốt từ 6 giờ sáng cho đến 6 giờ tối. 12 giờ liên tục căng thẳng quan sát mà đối tượng chúng nó theo dõi vẫn chẳng thấy tăm hơi.
Dường như Quyền đánh hơi được mùi của hai đứa chúng nó, cho nên hết cả ngày hôm đấy, Minh với Quý có vào trong quán để tìm hay lùng sục mấy ngóc ngách bên ngoài cũng chẳng thấy được cái bóng của thằng Quyền.
Cho đến tối của hai hôm sau.
Đáng lẽ theo lịch trình, thì tới đầu giờ chiều chủ nhật, tức là hôm nay, hai thằng nhóc này phải về Hà Nội. Thế nhưng chúng nó đột nhiên đổi vé ngày về sang thứ 3 tuần sau, rồi bịa ra với đám thằng Cường là có việc gì đấy, chưa xử lý xong nên sẽ về sau. Và may mắn làm sao, đúng sau 10 giờ tối hôm nay thì hai thằng đã bắt gặp thằng Quyền khi nó ra về sau khi giao ca.
Quyền thay sang đồ bình thường, nó bước đến cửa thì dừng lại, ngó nghiêng một lúc. Không có ai, Quyền thở phào, cảm giác nhẹ nhõm hẳn. Chắc mấy ngày qua không thấy nó thì Quý với Minh cũng bỏ cuộc rồi, Quyền nói thầm trong lòng. Cũng phải thôi, ba đứa nó từ thời gian quen biết đến lúc chơi thân với nhau mới chỉ tầm một năm rưỡi hơn, hơn nữa thời điểm đó, chúng nó đều còn nhỏ, mới 16, 17 tuổi thì làm gì có chuyện sẽ theo nó đến tận bây giờ. Hơn nữa cũng đã hai năm rồi, bọn nó chưa từng liên lạc lại với nhau, có gặp thì giờ đây cũng chẳng còn chủ đề chung, cũng không còn có thể cùng tần số nữa rồi.
Quyền giật mình thảng thốt.
Phải! Trong khi nó đã bị cắt đứt dây leo, rơi xuống từ lưng chừng núi, và phải cật lực tìm cách thoát khỏi những gông cùm đeo trên cổ và xiềng xích quấn chặt quanh thân, cùng với gia đình lo giải quyết những con đỉa cong vòi toan hút sạch máu của cả nhà nó, thì bạn bè nó đã leo cao đến đoạn nào, chính nó cũng chẳng biết nữa. Bạn nó có biết nó đã rơi xuống nơi nào không? Có biết tình cảnh của nó hiện giờ không? Có hiểu cho nó không?
Những câu hỏi như sóng lũ cuồn cuộn lao tới từ thượng nguồn, với một tốc độ và sức mạnh kinh hồn, cuốn phăng và nhấn chìm thằng bé vào những thắc mắc xoay mòng mòng trong đầu như hút nước sông Đà hung bạo và sâu hoắm, làm cho nó ngạt thở.
Quyền không trả lời được. Nó thừ người, ánh mắt mông lung và thân người bơ vơ đứng sau cánh cửa quán đã đóng lại từ lâu.
Quyền chậm chạp bước từng bước ra khỏi phạm vi của quán. Thằng bé chẳng biết hai đứa bạn cũ sẽ ở Sài Gòn bao lâu, hay có liên tục đi tìm nó như trong mấy bộ phim truyền hình mà hồi cấp 2 Quyền hay xem không.
Nó nhìn quanh quất, khi không thấy bóng dáng nào của Quý và Minh, Quyền chợt thấy hơi hụt hẫng. Nó thừa nhận nó đã nói dối khi tự lừa mình dối người rằng nó sẽ thấy nhẹ nhõm hơn khi không còn thấy hai thằng bạn nữa. Nhưng sao mà được, Quyền cười buồn.
Dù thế nào đi chăng nữa, hai đứa hâm dở đó cũng là một phần cực kỳ quan trọng trong quãng đường đẹp nhất tuổi học trò của nó. Cái nhóm bạn nhỏ của nó, trong đó có Quý và Minh, cũng là một trong những động lực giúp cho Quyền đủ mạnh mẽ để trụ vững trong khoảng thời gian đầu khi mọi thứ quanh nó sụp đổ, giúp nó chống đỡ qua cái thời khủng hoảng để có thể bám víu lấy hy vọng le lói, nó sẽ trở về để gặp lại bọn bạn thuở cấp 3. Dù rằng cái động lực ấy cũng thật mong manh, và dần nhạt phai theo những ngày khó khăn, mờ đi khi bụi thời gian đã phủ dày lên những thương tích nó từng phải chịu.
Quyền muốn khóc quá.
Nó rất muốn, dù chỉ một lần thoáng qua thôi, được nhìn thấy những nụ cười quen thuộc của năm nào. Nhưng đến khi thấy thật, thì nó lại sợ hãi, và bỏ chạy như gặp phải chủ nợ.
À... Nó đúng là đang phải trốn nợ mà...
Cái không khí nóng hầm hập, khói bụi ngoài đường cùng tiếng còi xe bim bim inh ỏi làm Quyền tỉnh lại. Nó tặc lưỡi, cố trấn tĩnh bản thân sau cơn xúc động nhất thời.
Thôi, như vậy cũng tốt. Cứ thế này đi, ít nhất là trong hoàn cảnh này, Quyền cũng không muốn gặp lại bất kỳ ai hết, cả hai thằng Quý, Minh, hoặc là một ai kia cũng đôi khi biến mất trong suy nghĩ thường ngày của nó.
Quyền xốc lại cái cặp của mình, cất bước, toan hòa vào dòng người ngược xuôi trên con phố ăn chơi sầm uất của quận 1 giữa lòng thành phố.
- Quyền! Là mày đúng không?
Một bàn tay vỗ lên bả vai Quyền. Thằng bé quay lại, đứng hình khi nhận ra cái thằng mặc áo khoác da, tóc nhuộm màu đỏ rượu, mái bết dính vào nhau, ánh mắt sáng rực ngay sau lưng mình là Quý.
- Quyền! Đúng là mày rồi!
Khi Quyền chưa kịp hoàn hồn sau cái vỗ vai vừa rồi, Minh hớn hở từ đằng quán cafe gần đó chạy lại. Mồ hôi Minh vẫn đang chảy ròng ròng từ trán, qua cằm, xuống cổ, nó phải buộc cái áo khoác Bomber quanh eo cho đỡ nóng. Nó gục người xuống, chống tay vào hai bên đầu gối thở hồng hộc. Chắc hẳn Minh vừa nhận được tin từ Quý là phi sang đây ngay.
- Mày đây rồi! Bọn tao tìm mã...
Qua phút chốc sững sờ, như lần gặp tình cờ hôm trước, Quyền vùng người lên toan bỏ chạy.
Nhưng nó chưa kịp chạy đến bước thứ hai thì đã bị Minh tóm lại:
- Đừng chạy! - Minh ôm ghì lấy eo Quyền - Bọn tao không có ăn thịt mày đâu.
Quý cũng chạy vội tới, nó giữ chắc lấy thân trên của Quyền từ đằng sau:
- Mày bình tĩnh đi. Tao, Quý đây mà. Còn kia là thằng Minh. Bọn tao không phải cướp đâu.
Quyền thở dốc, không nói một lời nào. Một lúc sau, khi không thấy Quyền phản kháng nữa, Quý và Minh mới buông hờ thằng bé ra. Yết hầu của Quyền chuyển động lên xuống liên tục, mặt nó đỏ bừng như vừa nốc 10 chai bia một lúc. Quyền đứng yên, nhìn chằm chằm vào hai thằng bạn. Đôi mắt nó mở to, con ngươi co rút.
- Mày đã ổn chưa? - Quý giữ cánh tay Quyền, bấm nhẹ - Bọn mình nói chuyện với nhau một chút nhé?
- Đi nhé? - Minh nhanh nhảu tháo cái cặp của Quyền ra khỏi tay khi thằng bé không để ý, nhẹ nhàng thăm dò - Khó lắm bọn tao mới gặp được mày đấy.
Có vẻ như Quyền đã nắm bắt được tình hình hiện tại. Nó điều chỉnh nhịp thở, ngoan ngoãn để yên cho Minh với Quý sửa soạn. Quyền gật đầu trong vô thức, đôi mắt dao động.
Minh với Quý thở phào, tuy vậy vẫn hơi bất ngờ vì thằng này đột nhiên lại ngoan một cách bất thường. Như sợ Quyền lại trốn tiếp, Minh cẩn thận đeo chắc cặp, khoác vai thằng bạn:
- Nào! Hôm nay tao mời mày nhé!
Quyền cười nhẹ, cúi đầu, giấu đôi mắt hơi đỏ lên dưới tóc mái bay bay trong gió:
- Hai thằng mày không cần kìm kẹp kỹ thế đâu. Tao cũng đâu có chạy được.
Minh xấu hổ gãi đầu:
- Ai biết được? Lỡ đâu mày vùng lên phát nữa bọn tao không ứng biến được thì sao?
Quý hơi thả lòng tay, nhưng vẫn kè kè bên Quyền:
- Hôm trước tao với thằng Minh ngỡ ngàng vì không ngờ mày chạy nhanh thế đấy.
- Đã bảo là tao không chạy được đâu.
- Sao mày chắc chắn thế?
Quyền thở dài, chỉ vào bàn tay phải đang khoác cặp của Minh:
- Toàn bộ tiền bạc với giấy tờ của tao nằm trong tay mày đấy. Mấy lại Sài Gòn hay có cướp giật với móc túi ngoài đường lắm.
- À... - Minh vội vàng chuyển lại cái cặp vào giữa nó với Quyền - Tao xin lỗi.
Quyền dắt chúng nó quẹo vào một con đường khác cũng ồn ào và náo nhiệt chẳng thua gì Bùi Viện, cắt ngang Bùi Viện và Trần Hưng Đạo, bước tới trước một nhà hàng Sushi Nhật Bản.
Nhìn từ bên ngoài, nhà hàng được thiết kế mang những đặc trưng của văn hóa đất nước mặt trời mọc, kết hợp với các nét hiện đại, những bức họa với nét vẽ riêng biệt của họa sĩ xứ Phù Tang dưới ánh đèn vàng mềm mại, ảo diệu tạo cảm giác vừa sang trọng, cao cấp nhưng cũng đầy ấm cúng.
Minh và Quý lặng người, nhìn trân trối.
Minh nuốt nước bọt cái ực, thầm tính toán nhanh trong đầu số bạc còn lại trong túi có đủ để chi trả cho bữa tối này hay không.
Minh lén cắn môi. Biết thế nó đã gài thêm thằng Quý bao chung với nó rồi.
Nhưng đã hứa với Quyền, nó không thể nuốt lời được. Cùng lắm thì mượn tiền Quý, không đủ nữa thì gọi điện cầu cứu bố là được chứ gì!
Thu xếp xong xuôi, Minh mạnh dạn bước tới quán.
- Mày đi đâu đấy? - Quyền gọi giật lại, nhíu mày nhìn Minh.
- Thì đi ăn chứ gì? - Minh quay đầu nhìn lại, vẻ mặt đầy khó hiểu.
- Ai bảo mày vào trong đấy? - Quyền đi thẳng tới quán hủ tiếu gõ, mỳ trộn ở bên cạnh - Ăn ở đây cơ mà?
- Hở? - Quý chưng hửng - Thế mày dừng lại trước cái nhà hàng này làm gì?
Quyền nhún vai, tròn mắt vô tội:
- Hưởng tí đèn với mùi thức ăn của nhà giàu cho có cảm giác mình cũng là người trong giới thượng lưu thôi mà.
- Vãi! - Minh với Quý bật cười trước câu bông đùa của Quyền - Mày học ở đâu cái thói đùa cợt này đấy?
- Chắc là do cơ địa tự nhiên biến đổi đấy.
Ba thằng con trai kéo ghế ra ngồi. Minh cẩn thận để cái cặp của Quyền sat bên người nó để tiện bề trông coi.
Quyền gọi điện về thông báo không ăn cơm nhà rồi nhiệt tình giới thiệu:
- Quán này ăn hơi bị được đấy. Mỳ trộn đỉnh cao, phải gọi là hết nước chấm. Còn hủ tiếu thì mặt bằng chung trong này hơi ngọt, không biết có hợp khẩu vị chúng mày không, nhưng ăn ổn áp phết, tụi mày cũng có thể thử xem sao.
- Bọn tao dễ tính mà. - Quý cười xòa, vẫy tay - Mày cứ gọi cái gì mày thấy ngon là được. - Ngừng một chút, nó bồi thêm - Đằng nào thằng Minh cũng bao mà, cứ gọi tẹt ga đi Quyền ạ.
- Cái đéo gì? - Minh quay phắt sang - Mày đừng nói câu sau thì chết à?
- Chứ không phải lúc nãy mày kiểm kê tài sản rồi mới hiên ngang đi lại chỗ nhà hàng thế hả?
- Nãy khác, giờ khác. - Minh bĩu môi, nó vỗ lưng Quyền - Tao bao mỗi Quyền thôi, nãy tao có bảo là bao cả mày đâu.
- Thế còn tao thì sao?
- Cho thằng Quý ở lại rửa bát.
Quyền phì cười, nó quay sang gọi cô chủ:
- Cô ơi! Cho cháu hai tô mỳ trộn với một hủ tiếu full topping nhé!
- Ô kê con.
Trong khi Minh và Quý đang chí chóe, Quyền nhẹn tay lau đũa với thìa, chia cho hai đứa bạn.
Quyền nghiêng đầu ngắm nghía Quý, hỏi:
- Nhuộm tóc đỏ rồi à? Nhìn chất đấy?
- Ờ. - Quý xoa xoa mớ tóc phát ra ánh sáng trên đầu - Vừa thi đại học xong phát là tao nhuộm luôn. - Rồi nó bụm cằm - Tao nhận ra dù ở màu tóc nào thì tao vẫn quá đẹp trai.
- Mày tự luyến thật. - Minh chẹp miệng - Bảo sao lắm khi con Linh phát rồ lên vì mày.
- Tao cứ nghĩ chúng mày về Hà Nội rồi cơ, không ngờ đến nay vẫn thấy ở đây.
- Bọn tao dời lịch về vào thứ 3 tuần sau rồi. - Minh đặt đũa và thìa xuống tờ khăn giấy được trai ngay ngắn trên bàn.
- Vì tao hả?
- Ừ. - Quý thừa nhận - Bọn tao rình mấy hôm chả thấy mày đâu. Sợ sau này không gặp được nữa nên cứ lang thang gần quán mày làm. Mày trốn giỏi khiếp. Đáng ra nay là về đấy, mà bọn tao dời thêm hai ngày để tăng thêm cơ hội nếu lỡ nay không gặp mày.
Quyền không trả lời, nó cúi gằm mặt, trộm kìm nén những xúc cảm phức tạp nó cố gắng không để chúng thoát ra, tràn khỏi cửa sổ nơi tâm hồn nơi nó chôn giấu sâu trong lòng.
Một lúc sau, ba phần ăn nó gọi được bưng ra. Khói bốc lên nghi ngút, ba thằng vừa vắt chanh, thêm rau sống và các gia vị tùy ý thích, vừa thổi vừa húp sì sụp.
Quý gắp một thìa mỳ, thêm miếng xúc xích đặt lên, thoải mái bắt chuyện bằng câu hỏi không thể cũ hơn:
- Thời gian qua mày sống thế nào?
- Không ổn lắm. - Quyền nói bằng giọng thản nhiên - Nhưng đỡ hơn hồi đầu vào đây nhiều rồi.
- Cô chú với con bé Ngọc thì sao?
- Cũng như tao thôi. Nhà tao giờ cũng tạm thời ổn hơn chút rồi.
Quyền ngước mắt lên, bình tĩnh nhìn hai thằng bạn đang lúng túng:
- Bọn mày muốn hỏi vì sao tao lại ở đây, rồi sao lại làm trong bar, sao lại hành động bất thường khi thấy chúng mày chứ gì?
- À... - Minh gãi đầu, còn Quý thì ngập ngừng đưa mắt nhìn dòng người đi lại trên vỉa hè, và xe cộ dọc ngang trên phố như mắc cửi - Bọn tao không có ý gì...
Quyền chớp mắt, vừa ăn vừa nói một cách nhẹ nhàng. Giọng nó nhỏ đi một chút, phảng phất bên tai như gió biển thì thào với những rặng phi lao như trong sách giáo khoa mà hồi cấp 1 được học:
- Không phải ngại đâu. Bọn mày cất công ở lại tìm tao, tao vui lắm. Tao cứ nghĩ lâu như vậy rồi, chúng mình cũng chỉ biết nhau chưa tới hai năm, hôm nọ bọn mày thấy tao thì cùng lắm cũng chỉ đuổi theo một đoạn rồi thôi, không ngờ hôm nay là hôm thứ ba rồi vẫn còn gặp lại.
Không để hai thằng kịp phản bác điều gì, Quyền nói tiếp:
- Tao đột ngột chuyển đi năm 11 là do nhà tao có chuyện. Đợt đấy, nhà tao có hợp tác làm ăn với một người bạn của bố. Bố tao phụ trách mấy chuyện nội bộ, còn chú ấy phụ trách kêu gọi vốn đầu tư. Lúc đầu cũng bình thường thôi, làm ăn cũng ổn, có đồng ra đồng vào nên hồi chơi với tụi mày tao không còn khổ như cấp 2 nữa.
Ồ... Minh với Quý gật gù, ra chiều đã hiểu. Bảo sao khoảng thời gian học kỳ 2 năm lớp 10 và đầu năm lớp 11, nhìn Quyền tươm tất hẳn. Lúc chúng nó thành lập nhóm với nhau có qua nhà Tuệ chơi không ít lần, trong album ảnh của con bé có khá nhiều ảnh chụp năm cấp 2, nhìn thằng bé đen nhẻm, gầy gò trong những bức ảnh đó với cậu lớp phó học tập khi ấy, chúng nó thấy chẳng liên quan gì cả.
Quyền khịt mũi, chống tay lên bàn, ngước nhìn về phía những vì tinh tú trên bầu trời đen bao la:
- Nhưng sau đó, việc làm ăn có sụt giảm. Không phải do việc hoạt động của bố tao, mà là công quỹ bị hao hụt. Nhưng cố gắng cũng tạm chống đỡ được. Cho đến một ngày nhà tao bị xã hội đen tới siết nợ. - Quyền cười nhẹ, liếc nhìn hai thằng bạn mắt chữ A, mồm chữ O - Ừ, chú kia biển thủ công quỹ đi chơi bạc, bố tao sau tra ra được có bỏ qua để còn cùng nhau làm tiếp, nhưng chú đó vẫn chứng nào tật nấy, nợ nhiều quá, bị lùng sục đánh đập nên khai cả nhà tao ra. Nhà chú đó cũng chẳng khá khẩm gì, vợ con, bố mẹ cũng phải chạy vạy khắp nơi để trả nợ cho chú ấy, nhưng tất nhiên là không đủ. Tao không rõ số tiền chú đó nợ là bao nhiêu, chỉ loáng thoáng nghe bố mẹ nói lên tới tiền tỉ thôi.
- Ban đầu nhà tao vẫn gắng gượng trả đi nốt số nợ còn lại, còn phải nhờ sự giúp đỡ của họ hàng nữa. Nhưng sau khi chú đó bỏ trốn, họ hăm dọa nhà tao càng kinh hơn. Cuối cùng, bố mẹ tao mang theo cả tao lẫn con bé Ngọc vào trong Sài Gòn lánh nạn. Nhà tao phải trốn chui trốn nhủi, mãi một thời gian sau này mới yên thân hơn tí. Như vậy đương nhiên là không thể liên lạc với bọn mày rồi.
- Vậy... - Minh ngập ngừng, cố rặn ra mấy con chữ nó sắp xếp trong đầu - Bây giờ mày học trường nào?
- Tao nghỉ học rồi. - Quyền đáp lời một cách bình thản như thể đang bàn luận về thời tiết hôm nay như thế nào - Nhà như thế sao mà đi học được. Trong nhà chỉ có thể cố gắng lo cho một người thôi. Tao lớn rồi, chi phí lo cho tao cũng nhiều hơn, chưa kể nếu đi học thì tao còn phải thi đại học nữa, bố mẹ tao lo làm sao cho xuể. Thêm cả, nếu như tao đi học mà bị lộ, bọn xã hội đen tìm được thì cả nhà tao tới số. Cân nhắc thì chỉ có Ngọc đi học được thôi. Tao cũng không còn bé, có thể lo cho em tao. Đỡ bố mẹ được phần nào hay phần nấy, sau trả xong nợ thì đi học lại cũng chưa muộn.
- Làm ở bar chỉ là một trong các công việc tao làm thôi, tao nghe nói làm ở đấy lương cao, cũng không khó khăn gì mấy nên cứ thế vào làm thôi. - Quyền bật cười khúc khích, đùa một câu để làm nóng không khí đang dần lắng xuống - May mà ngoại hình tao đủ đáp ứng đấy.
- Sao lúc đấy mày không hỏi bọn tao? Bọn tao có thể...
- Bọn mày có thể xin tiền bố mẹ hả? Bọn mày có thể xin được bao nhiêu? Bọn mày hiểu mà, đúng không? Với cả, tao không thể nào làm liên lụy đến bọn mày, cũng không thể lợi dụng bọn mày là bạn mà vòi tiền được.
Quyền đứng lên, hai thằng cũng đứng lên theo, chúng nó trả tiền rồi lại đi theo Quyền.
- Mà đó là quá khứ thôi, giờ nhà tao cũng ổn rồi.
Quyền dừng lại trước một quán nước, nó gọi hai ly trà chanh cho Quý và Minh:
- Mày không uống à?
- Không, tao no rồi. Bọn mày mời ăn thì tao cũng phải mời uống chứ.
- Cái thằng này... Sao mày khách sáo thế?
Quyền không nói gì, chỉ lẳng lặng cười dịu dàng nhìn hai thằng bạn. Tầm mắt nó xa xăm, như xuyên qua hai thằng con trai trước mặt để nhìn về một khung cảnh nào đó đã xa tầm với. Có thể mãi mãi về sau, nó không thể nào có thể gặp được tụi bạn này, sống lại trong những kỷ niệm ấy nữa. Và cả, một người thích hoa hồng xanh nào đó...
Đợi khi hai thằng mải mê hút trà chanh và buông lỏng cảnh giác, Quyền đột ngột cất tiếng:
- Chúng mày về đi. Sau này đừng bao giờ tới tìm tao nữa.