Ta Rất Mỹ Vị

Chương 58




Chắc chắn sau này khi có người hỏi thời khắc mà Chu Sâm khó quên nhất, anh sẽ mang vẻ mặt phức tạp ngẫm đi nghĩ lại, sau đó cẩn thận trả lời: Ba điều đều có liên quan đến Hạ Thì, nhưng mà tôi sẽ chọn ngày đám cưới đó.

Lúc Hạ Thì mỉm cười nhìn mình, Chu Sâm cảm giác được ác ý vô cùng lớn.

Chu Sâm nhìn Hạ Thì, lại nhìn khách khứa và bạn bè đang cười rạng rỡ dưới khán đài, anh vẫn chưa bị ác ý này đánh bại. Nhưng mà cũng sắp rồi.

Chu Sâm không biết là hai chân của mình đã bước đi theo Hạ Thì như thế nào, Hạ Thì kéo tay anh đến phòng thay lễ phục để chuẩn bị đi mời rượu.

Chu Anh hỏi Hạ Thì có cần giúp thay quần áo không, Hạ Thì từ chối: "Không sao, có A Sâm là được rồi."

Chu Sâm đi theo Hạ Thì vào phòng, lần này thì Hạ Thì không kéo tay anh, nhưng mà cảm giác chủ động đi đến miệng vực sâu khiến anh càng khó chịu hơn.

Hạ Thì xách làn váy cưới tầng tầng lớp lớp đi đến bên cạnh mép giường, giẫm một cái, trở tay cởi đồ ra, cởi đi áo cưới trắng ngà.

Chu Sâm đứng bên cạnh ngẩn ra nhìn.

Hạ Thì xoa xoa cái bụng bị thắt chặt nên hơi không thoải mái, cũng không biết là có ý thức được hành động này với người khác mà nói là rất đáng sợ không. Cô gần như trần truồng bước đến gần Chu Sâm, một tay đặt lên cổ Chu Sâm.

Chu Sâm chớp chớp hàng mi dài, hai mắt nhắm nghiền, suy nghĩ một chút, cũng không dám nói gì, sợ sẽ làm Hạ Thì tức giận.

Một lúc lâu sau, Chu Sâm vẫn không hề có cảm giác gì, mãi đến khi bờ môi của mình có thêm một sự mềm mại, anh kinh ngạc trợn tròn mắt mới nhận ra là Hạ Thì đang hôn mình, vô thức sờ sờ môi của mình.

Hạ Thì mặc lễ phục kiểu Trung vào, cười hài lòng nói: "Sau khi nhớ lại, nhận ra bé đáng yêu của em lừa em, thì phải làm thế nào bây giờ?"

Cô gài cúc áo, xoay người lại: "Tất nhiên là chọn cách tha thứ cho anh ấy rồi."

Chu Sâm: "..."

Đúng là rất khó có thể đoán được ý đồ của kẻ săn đuổi, nói cách khác thì chẳng những cô không tức giận vì bị lừa dối, thậm chí còn lừa mang thai kết hôn, trái lại còn cảm thấy rất thú vị sao?

Sau khi Hạ Thì nhớ lại thì như là đã hợp thể với Hạ Thì lúc mất trí nhớ, có sự bình tĩnh, kiên trì ngụy trang trước khi mất trí nhớ, cũng có bản tính ác liệt và giả dối khi mất trí nhớ.

Hạ Thì thấy Chu Sâm đang hơi ngẩn người, tâm trạng sung sướng, cô nâng cằm Chu Sâm lên, mỉm cười nói: "Trong lúc em mất trí nhớ, biểu hiện của anh thật sự khiến em cảm thấy kinh ngạc và hạnh phúc gấp bội. Hay là, anh đoán xem thử em đã nhớ lại lúc nào?"

Chu Sâm vô cùng sợ hãi liếc mắt nhìn Hạ Thì, anh cũng chưa từng nghĩ đến chuyện trước đó Hạ Thì đã nhớ lại rồi, nhưng mà khi Hạ Thì vừa nói thì anh lại cảm thấy vô cùng nghi ngờ, cũng vô cùng đáng sợ.

Hạ Thì: "Hay là, em chỉ dọa anh chút thôi, thật ra em vừa mới nhớ lại thôi?"

Chu Sâm: "..."



Anh vốn không biết nên tin câu nào của Hạ Thì.

Dáng vẻ như thế này của Hạ Thì đã lâu lắm rồi không xuất hiện, lúc cô vừa mới tỉnh lại sau khi mất trí nhớ cũng thích đe dọa Chu Sâm như vậy, sau đó thì tốt hơn nhiều.

Chu Sâm bị dọa đến mức sắp sụp đổ, lúc này đành dựa vào vận may, không khỏi có hơi giận hờn cúi đầu: "Dù là nhớ lại lúc nào cũng đều không quan trọng, với anh thì đều như nhau."

Đối với Hạ Thì mà nói thì yêu đương, hôn nhân, mang thai dường như không có gì có ý nghĩa đặc biệt, mức độ quan trọng của những việc này có lẽ không khác ăn là mấy.

"Đừng nói vậy." Hạ Thì thản nhiên nói: "Anh là ...'người' rất thú vị, em sẽ không ăn anh."

Hạ Thì dừng một chút, lựa chọn dùng từ "người" để định nghĩa Chu Sâm.

Nhìn lạnh nhạt như một dị thú nhưng thực tế càng giống như một con người. Sự kiên cường trên người anh không phải là thứ mà dòng máu dị thú cho anh, mà xuất phát từ sự yếu mềm của loài người. Hạ Thì đã từng gặp rất nhiều người, dị thú và cả hỗn huyết, Chu Sâm xem như là không giống người thường.

Nếu như không phải vì mất trí nhớ thì trong mắt Hạ Thì Chu Sâm chính là lương thực đang đợi nuôi mập.

Vòng vo một lúc nhưng Chu Sâm vẫn chưa thể thở phào nhẹ nhõm.

Hạ Thì: "Sao thế, anh vẫn không yên lòng?"

Chu Sâm: "... Lời thề không hề có bất cứ sự ràng buộc nào với em."

Là một dị thú đứng đầu chuỗi thức ăn, còn là một dị thú không hề có tín ngưỡng, vậy nên cô luôn làm theo ý mình.

Hạ Thì như có điều suy nghĩ liếc mắt nhìn Chu Sâm, có thể thấy được trong khoảng thời gian Chu Sâm và cô ở chung, hoàn toàn đúng là có thu hoạch không nhỏ.

Hạ Thì giẫm một cái vào giữa hai chân ghế của Chu Sâm, cười như không cười nói: "Thật không dám giấu, em cảm thấy hứng thú với anh, nên em quyết định yêu đương với anh, nghiêm túc đấy."

Chu Sâm: "..."

Có thể thấy được cho dù là lúc mất trí nhớ hay là lúc có ký ức, Hạ Thì vẫn là Hạ Thì, sự yêu thích không đổi. Cũng vì vậy nên cô mới chưa ăn mất Chu Sâm.

Hạ Thì: "Anh không muốn sao?"

Chu Sâm bị Hạ Thì nhìn chằm chằm, lấy can đảm xấu hổ nói: "Xin lỗi, đây thật sự là vấn đề về sinh lý, chỉ cần vừa nhìn thấy em, một con mồi như anh sẽ cảm thấy sợ hãi, không có cách nào khắc phục."

Muốn nói ra được những lời này, hoàn toàn thừa nhận sự sợ hãi của mình cũng cần cả can đảm, nhất là đối với Chu Sâm.

Hạ Thì kiên nhẫn an ủi Chu Sâm: "Đừng sợ mà, em thật sự không ăn anh, lần này là thật."

Chu Sâm: "Xin lỗi..."



Hạ Thì không vui, để lộ vẻ mặt ngang ngược: "Nói xin lỗi cũng vô ích, em cũng đã mang thai rồi."

Chu Sâm: "... ... ..."

Chu Sâm định nói rõ ràng là dị thú mấy người không để ý đến mấy chuyện này, nhưng mà Hạ Thì vừa nói anh là người, mà dùng tam quan của loài người nhận định thì đây là chuyện đương nhiên, Hạ Thì không uy hiếp tính mạng mà ngược lại dùng đạo đức khiến anh bỗng nghẹn lời, không nói được gì.

Anh đã từng lừa Hạ Thì là bọn họ thật sự yêu đương cuồng nhiệt, sau đó Hạ Thì bắt anh thực hiện lời hứa hẹn tình nhân.

Bây giờ Hạ Thì bắt anh phải yêu đương... Tất cả những chuyện này đều là báo ứng mà.

Chu Sâm bỗng tàn nhẫn nói: "Yêu đương cũng được, nhưng nếu như không thể đầu bạc răng long, có thể ly hôn chứ? Anh có thể chịu trách nhiệm nuôi dưỡng."

Giả sử nếu lúc này có người ngoài ở đây, nhất định sẽ khích lệ Chu Sâm: Thật can đảm!

Nhưng mà Chu Sâm lại cho rằng nếu ở bên Hạ Thì thì nhất định bản thân phải tranh thủ sự bình đẳng, Hạ Thì không hề có khái niệm đó. Tuy là có chút nguy hiểm nhưng mà cần phải nói ra.

Hạ Thì: "Được chứ."

Chu Sâm gật đầu tỏ vẻ hai bên đã đồng ý.

Hoàn cảnh này cũng chỉ có thể hy vọng Hạ Thì biết giữ chữ tín mà thôi.

Hạ Thì kéo Chu Sâm lên, cổ vũ nói: "Cố gắng lên."

Chu Sâm: "..."

Hạ Thì kéo tay Chu Sâm đi mời rượu, mẹ Chu bảo người ta đổi rượu của Hạ Thì thành nước ngọt, cố ý chào hỏi một số vị khách quan trọng: Là do cô dâu mới đang mang thai.

Nếu đã mang thai thì tất nhiên mọi người sẽ không bắt uống rượu, vô cùng hiểu ý khen tình cảm giữa Hạ Thì và Chu Sâm rất tốt.

Tinh thần Chu Sâm trải qua hai lần sụp đổ và xây dựng lại đã trở nên tốt hơn: "Cảm ơn."

Vậy nên lúc đối mặt với sự khiêu khích của những dị thú đang đóng giả là người thân bên phía cô dâu Hạ Thì, Chu Sâm vô cùng bình tĩnh.

Bây giờ anh là ai chứ?

Anh không còn là tên lừa đảo nữa, anh đã thật sự là đối tượng của Hạ Thì.

Vậy nên lúc này Chu Sâm khí thế hùng hồn chưa từng có, quay đầu nói với Hạ Thì: "Anh cảm thấy bọn họ đang châm chọc anh."