Ta Rất Mỹ Vị

Chương 52




Đã lâu không thấy Lâm đại sư gọi điện cho Chu Sâm: “Nghe nói cháu sắp kết hôn rồi?”

Lâm đại sư là người duy nhất biết sự thật trong số ít những người biết chuyện của Hạ Thì và Chu Sâm, kể từ ngày đó, trừ việc làm một số chuyện bên ngoài cho công ty ra ông ấy còn nghiên cứu về bản thể của Hạ Thì, nhưng mà chỉ cần nghĩ thôi cũng đoán ra được, càng nghiên cứu càng thêm tuyệt vọng mà thôi.

Bởi vậy, đối mặt với vấn đề của Lâm đại sư, Chu Sâm nhất thời không còn lời gì để nói.

Lâm đại sư khẽ than một tiếng: “Khổ cho cháu rồi!”

Chu Sâm tự giễu cười cười: “Cháu nghĩ cháu cũng đã quen rồi.”

Con người rất dễ thích nghi, Chu Sâm cũng từng suy sụp, cũng từng nghĩ cách giải quyết, cuối cùng phát hiện ra chuyện này không thể xử lý, quyền chủ động vốn dĩ không nằm trong tay bọn họ, anh cũng chỉ có thể chấp nhận số mệnh.

Sau khi thả lỏng tâm trạng, Chu Sâm trái lại không cảm thấy sợ hãi nữa.

Đặc biệt là khi thấy Hạ Thì đối xử với người thân của anh cũng không tệ, mà Chu Sâm cũng hiểu một số bản tính của Hạ Thì. Đoán là dù sau này cô có hồi phục lại trí nhớ, chỉ cần người thân của Chu Sâm không tự tìm đường chết, cũng sẽ không chịu nguy hiểm.

Có lẽ cũng chỉ có một mình Chu Sâm bị ăn mất thôi nhỉ…

Bây giờ Hạ Thì càng ngày càng cảm thấy hứng thú với mình, càng ngày càng dung túng, sau này phản phệ sẽ càng lớn.

“Lâm tiên sinh gọi đến à?” Giọng nói của Hạ Thì thình lình vang lên sau lưng.

Trong lúc Chu Sâm còn đang ngây người, bỗng nhiên bừng tỉnh, suýt chút nữa thì toàn thân đổ mồ hôi lạnh, cũng không biết Hạ Thì đã đứng đây từ lúc nào, nghe được những gì, mặc dù âm lượng điện thoại không lớn, nhưng tai của Hạ Thì lại rất thính.

Cũng may là bị dọa quen rồi, trái tim của Chu Sâm cũng trở nên mạnh mẽ, tự giác bình thản, anh từ tốn nói: “Đúng vậy, chú ấy đang hỏi chuyện kết hôn.”

Hạ Thì tựa đầu vào vai Chu Sâm: “Em cũng muốn nói chuyện với chú ấy.”

Hạ Thì muốn nói chuyện với Lâm đại sư? Giữa bọn họ thực sự không thân thiết mấy.

Lâm đại sư ở đầu bên kia cũng vô cùng sợ hãi: “Hạ, Hạ tiểu thư?”

Hạ Thì cười hì hì nói: “Chú Lâm đó ạ, công việc của chú còn vất vả lắm không?”

Lâm đại sư có cảm giác như là hoảng hốt khi được quan tâm: “Cũng vậy cũng vậy.”

Hạ Thì nói chuyện thấm thía: “Cháu và A Sâm đã đăng ký kết hôn rồi, sau này chúng ta đều là người một nhà, nếu như có chuyện gì không giải quyết được, chú nhất định phải gọi điện cho bọn cháu, gọi cho A Sâm hay cháu đều được, cháu sẽ giúp chú xử lý!”

Lâm đại sư: “…”

Chu Sâm: “…”

Lâm đại sư: “… Được.”

Hạ Thì hài lòng trả điện thoại lại cho Chu Sâm.

Dưới cái nhìn chăm chú của Hạ Thì, Chu Sâm nói với Lâm đại sư: “Cứ như vậy đi, đến lúc đó chú nhớ đến tham gia lễ cưới của bọn cháu.”



“Được.” Lâm đại sư vội vàng cúp máy.

Lại nhìn Hạ Thì, dáng vẻ giống như không có chuyện gì xảy ra, hẳn là chưa nghe thấy gì.

Chu Sâm cũng không muốn tiếp tục, nói lảng sang chuyện khác: “Em muốn chụp ảnh cưới ở đâu? Nếu muốn đi nơi khác, vậy đợi anh xử lý công việc trước, sắp xếp thời gian rồi đi.”

Hạ Thì: “Chúng ta chụp hình ở Nam Sơn đi.”

Chu Sâm: “…”

Hạ Thì: “Chụp hình người xong lại chụp hình thú.”

Chu Sâm: “… Không phải, nhưng mà chắc không dễ tìm thợ chụp ảnh?”

Thật ra anh thì không có vấn đề, chuyện đáng sợ hơn anh cũng đã trải qua, còn sợ chụp hình cưới trong hình dạng dị thú sao?

Hạ Thì đu trên người Chu Sâm, vẫn là dáng vẻ lười biếng đó: “Không sao cả, em tìm thợ chụp ảnh là dị thú đến chụp.”

Chu Sâm nghĩ thầm trong lòng, là tìm hay là bắt về đây?

Vấn đề này đã có lời giải đáp trong tuần sau.



Khu du lịch Nam Sơn đẹp như tranh vẽ, nhiếp ảnh gia vác thiết bị to lớn, vẻ mặt muốn khóc nhưng không thể khóc: “Không nhất thiết phải chọn nơi nguy hiểm như vậy để chụp hình chứ?” Anh ta còn tiếc mạng lắm.

Làm một tên dị thú trà trộn trong xã hội loài người, nhiếp ảnh là công việc của anh ta, cũng là sở thích của anh ta. Rất ít dị thú kết hôn với nhân loại, cho nên sau khi bị Hạ Thì bắt được yêu cầu chụp ảnh cưới cho cô, nhiếp ảnh gia cũng rất sửng sốt.

Ngay từ đầu anh ta cảm thấy Hạ Thì có mùi rất ngon, còn muốn ăn thịt Hạ Thì, đợi đến khi Hạ Thì đánh cho anh ta một trận rồi tha đi, anh ta chỉ có thể cảm giác được sự trâu bò của Hạ Thì, hiểu rõ nguyên tắc cơ bản của dị thú nên tất nhiên anh ta không dám phản kháng lại, nhưng mà anh ta không ngờ rằng con dị thú này và nửa kia của cô điều bị điên rồi, vậy mà lại muốn tới Nam Sơn chụp ảnh, còn không chụp ở khu vực đã khai phá, mà là núi sâu rừng già chưa khai phá.

Ở chỗ này, loài người tung tin đồn là có quái vật gì đó, những dị thú nghe xong đều hiểu rõ, chỉ là có một số tiền bối ở ẩn trong này mà thôi. Cho nên những dị thú bản địa cơ bản sẽ đi vòng qua Nam Sơn. Giống như tên nhiếp ảnh gia này, công ty tổ chức đi du lịch ở khu du lịch Nam Sơn anh ta sẽ báo ốm nghỉ để tránh tạo nên hiểu lầm.

Hạ Thì an ủi anh ta: “Không sao đâu, mấy thứ trong đó đều do tôi nuôi dưỡng.”

Nhiếp ảnh gia còn chưa hiểu mấy câu này, Hạ Thì bèn căn dặn Tiểu Tiểu: “Giúp nhiếp ảnh gia một chút.”

Tiểu Tiểu linh hoạt cầm lấy thiết bị trong tay nhiếp ảnh gia, dùng cơ thể không ăn nhập gì với độ linh hoạt nhảy sang bên kia hàng rào an toàn.

Hạ Thì lại làm động tác mời, nhiếp ảnh gia đành phải chấp nhận số mệnh mà nhảy qua bên kia.

Hạ Thì còn mặc cả váy cưới, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác, đuôi váy rất dài, loay hoay một hồi, cuối cùng đành phải hậm hực nói với Chu Sâm: “Hay là anh ôm em đi qua đi.”

Vốn dĩ Chu Sâm vẫn luôn hơi chống cự với nguyên hình của mình, lúc này vậy mà lại hơi chút vui mừng, cuối cùng cũng không bị đảo lộn, anh lại có chút vui vẻ ôm lấy Hạ Thì nhảy qua.

Nhiếp ảnh gia không dám hỏi câu nói vừa nãy của Hạ Thì là có ý gì, hơn nữa càng đi vào sâu càng không dám hỏi, bởi vì bọn họ chắc chắn đã đi sâu vào hơn gần nửa ngọn núi rồi, nhưng mà ngay cả một con sâu cũng không dám bén mảng đến làm phiền bọn họ, càng đừng nói đến dị thú siêu cấp trong truyền thuyết…

Chuyện này đối với một con dị thú bình thường như anh ta mà nói thì có hơi huyền nhuyễn, cho dù có đoán ra được cũng không dám tin. Nhiếp ảnh gia không kìm được mà đánh giá Hạ Thì, rốt cuộc thì cô có địa vị gì?



Hạ Thì ra hiệu cho Chu Sâm dừng lại, nhìn hồ nước xanh vắt trước mặt: “Chụp ở chỗ này vài tấm.” Cô âm u uy hiếp nhiếp ảnh gia: “Thầy nhiếp ảnh, nếu như chụp không đẹp, vậy thì anh cũng không cần ra ngoài nữa.”

Nhiếp ảnh gia rùng mình một cái, lắp ráp xong tất cả thiết bị, Tiểu Tiểu hỗ trợ cầm bản hắt sáng.

“Hai, hai vị có thể đứng bên tảng đá, chụp một tấm tư thế nghiêng người ôm nhau…” Nhiếp ảnh gia miêu tả động tác, cúi đầu bấm nút, sau đó phát hiện ra trong nháy mắt mình ấn nút ấy, trong hồ còn có cá nhảy vọt lên, trở thành một phần của bối cảnh.

Không còn nghi ngờ gì nữa, chuyện này không thể là sự trùng hợp, nhưng mà đợi đến khi chụp ảnh xong, người ngoài nhìn vào cũng chỉ đoán là bọn họ dùng phong cách chụp hình đặc biệt nào đó, hoặc là photoshop vào…

Sinh mạng đã bị Hạ Thì uy hiếp, nhiếp ảnh gia không dám không phô bày hết thực lực, anh ta vắt hết óc sáng tạo, sau lại chuyển sang cảnh khác, đi đến thảo nguyên. Đứng xa, nhiếp ảnh gia đã nhìn thấy có rất nhiều dị thú, tất nhiên đều là loài ăn cỏ.

Nhiếp ảnh gia có hơi hoảng sợ, bởi vì có rất nhiều loại anh ta còn tưởng rằng đã bị tuyệt chủng…

Nhiếp ảnh gia nơm nớp lo sợ nói: “Nên, nên lấy bối cảnh đẹp sạch một chút…”

Hạ Thì nhìn Tiểu Tiểu, Tiểu Tiểu liền hóa thành nguyên hình, là một con dị thú tròn ú, rống một tiếng với đám dị thú ăn cỏ kia. Hằng năm cậu ta đều cai quản chỗ này, những dị thú đó ít nhiều cũng nghe lời cậu ta, lúc này đều răm rắp chạy về một hướng khác, rời khỏi tầm mắt của bọn họ.

Nhiếp ảnh gia nhìn thấy nguyên hình của Tiểu Tiểu, khuôn mặt tái nhợt cắt không còn giọt máu.

Tiểu Tiểu cũng là mãnh thú, nhưng mà nhiếp ảnh gia cũng chưa từng gặp được con dị thú nào béo như vậy… anh ta gần như không dám tin.

Nhưng mà việc này cũng khiến cho nhiếp ảnh gia tin tưởng câu nói kia của Hạ Thì, hóa ra dị thú nơi này đều là do cô nuôi… tinh thần của anh ta hơi hoảng hốt, mình đang làm việc cho một nhân vật như thế nào chứ.

Tiểu Tiểu nhìn Hạ Thì và Chu Sâm chụp ảnh, nhìn đến đỏ cả mắt, bản thân chỉ có thể ở bên cạnh làm trợ lý, không khỏi oán giận nói: “Cơ thể của anh ta cứng đờ, ánh mắt dại ra, không bằng tôi, nếu như đổi lại là tôi kết hôn với chủ nhân, nhất định sẽ biểu hiện tốt hơn anh ta.”

Nhiếp ảnh gia: “…”

Anh ta cũng không ngờ Tiểu Tiểu lại có ước mơ như vậy, cũng không biết lấy tự tin ở đâu ra.

Một lúc sau Hạ Thì và Chu Sâm lại đổi thành nguyên hình chụp ảnh - nhiếp ảnh gia không nhận ra nguyên hình của Hạ Thì, lặp lại một số lời nói vừa nãy: “Được rồi, lại gần một chút, rồi, ánh mắt ngọt ngào hạnh phúc một chút…”

Hạ Thì và Chu Sâm ngồi trên mặt cỏ, chăm chú nhìn nhau.

Thợ chụp ảnh không nhịn được lo ngay ngáy nói: “Chuyện này… Hạ tiểu thư…”

Hạ Thì ngước mắt nhìn sang: “Xảy ra chuyện gì?”

Nhiếp ảnh gia lắp bắp: “Tôi tôi tôi nói là ánh mắt ngọt ngào, ánh mắt của cô hình như không có cảm giác này…” Anh ta nhìn thế nào cũng thấy giống như là Hạ Thì đang muốn ăn cái gì đó, có phải là suy nghĩ của Hạ Thì và anh ta không ăn nhập với nhau hay không?

Hạ Thì không vui nói: “Đâu có, tôi nhìn A Sâm rất tình cảm mà.”

Chu Sâm: “…”

Nhiếp ảnh gia: “…”

Hạ Thì lại cảnh cáo lần nữa: “Anh chụp hình hẳn hoi cho tôi, phải thể hiện được tình cảm của tôi ra!”

Nhiếp ảnh gia sắp phát khóc rồi, có lẽ Hạ Thì thật sự nhìn một cách tình cảm, nhưng mà anh ta thật sự không thể nhìn thấy điều đó trong đôi mắt to ấy!