Ta Quả Thật Là Một Đại Lão

Chương 6: Trạm xe




"Vậy nói cách khác thì là ông đã chết rồi? Họ cũng đã chết?"

"Có thể nói là như vậy." Tô Thanh Hành cũng bội phục khả năng tiếp nhận thông tin của ông cụ Trần, nếu là người khác nghe được chuyện quá sức tưởng tượng như vậy, chắc là đã sợ đến ngất xỉu rồi.

Xe buýt vẫn tiếp tục đi về phía trước, ông cụ Trần đứng ở lối đi hơi mệt mỏi, tìm thấy một chỗ trống bên cạnh người đàn ông giấy ở hàng thứ hai, ngồi xuống nghỉ ngơi.

"Ông không thấy đám người giấy này đáng sợ à?" Nhìn ông Trần ngồi bên cạnh hình nhân giấy chìm vào suy tư, Tô Thanh Hành hơi tò mò hỏi.

"Ha ha ha." Ông cụ Trần cười mấy tiếng, "Người già rồi sẽ mê tín hơn một chút, lúc đầu ông cũng có hơi sợ đấy. Nhưng giờ ông cũng thành quỷ rồi, sao phải sợ quỷ nữa!"

Cụ Trần quả không hổ là người từng ra chiến trường.

"Cho nên là đừng xem thường ông lão như ta nhé." So với vừa nãy thì giờ trông ông cụ còn có tinh thần hơn, hơn nữa còn là cảm giác tràn trề tinh lực, "Quỷ từ chiến trường trở về mới thực sự hung dữ!"

"Tốt nhất là tạm thời đừng để Lưu Hải biết chuyện này." Tô Thanh Hành làm động tác suỵt suỵt, "Bằng không thì chuyện sẽ trở nên phiền phức lắm."

Tô Thanh Hành đang mặc chiếc sơ mi đồng phục, thoạt trông sạch sẽ thanh thuần, hơn nữa dung mạo cùng động tác vừa rồi kết hợp hài hòa, quả đúng là kiểu con cháu mà các cụ ông cụ bà yêu thích nhất, khiến cho ông Trần không che giấu được ánh mắt hiền lành nhìn đứa cháu.

Nhưng mà...

"Lưu Hải?" Ông cụ nhìn về cửa sổ phía sau, "Không phải vừa rồi họ đã xuống xe rồi sao? Hẳn là sẽ không gặp lại đâu nhỉ?"

"Theo lời bọn họ nói đó, nơi này là thế giới kinh dị vô hạn." Tô Thanh Hành chỉ cho ông cụ Trần nhìn về phía trước xe buýt.

Khi xe buýt di chuyển về phía trước, mặt đường vẫn luôn luôn xóc nảy.

Tô Thanh Hành và ông cụ đang ngồi ở phía đầu xe, qua tấm kính chắn gió có thể nhìn thấy đường núi trong màn đêm, cùng với đèn pha xe chiếu sáng đường đi.

Không lâu sau đó, cách xe buýt một khoảng, có một trạm xe trông rất quen thuộc.

Dưới ánh đèn đường cạnh nhà ga, còn có ba bóng người trông rất quen mắt đang điên cuồng vẫy vẫy tay chào xe buýt!

"Là bọn Lưu Hải vừa xuống xe." Ông cụ Trần cũng chống nạng đứng lên, "Đúng là tà môn mà, xe buýt chạy thẳng lâu như vậy, ấy thế mà lại quay lại trạm xe buýt này?"

Đứng trên xe, Tô Thanh Hành thậm chí còn nghe được giọng của tụi Lưu Hải càng lúc càng gần.

"Dừng xe lại! Dừng xe lại!"

"Có thể đưa chúng tôi đến thị trấn gần đây hay không?"

"Dừng xe!"

"Hì hì hì hì..." Ngồi ở ghế lái xe là một hình nhân giấy kích cỡ có vẻ lớn hơn, nó đang nhìn đám Lưu Hải ven đường, phát ra tiếng cười rợn gáy.

Kít~~~~~~~

Chân của hình nhân giấy tất nhiên là không chạm nổi phanh, nhưng khi xe buýt đi ngang qua trạm, phanh chân như bị một lực vô hình nào đó đạp mạnh xuống, Tô Thanh Hành và ông cụ Trần cũng ổn định lại sau quán tính phanh xe.

Thấy cửa xe chuẩn bị mở, Tô Thanh Hành bỗng hỏi ông cụ một câu: "Ông ơi, khả năng diễn xuất của ông có tốt không ạ?"

Diễn xuất? Trần Hùng Binh ban đầu có hơi khó hiểu, nhưng rất nhanh liền lộ ra nụ cười am tường, còn tự giơ một ngón cái cho bản thân, "Hồi đó ông đánh bại hết mấy thằng già trong nhà hát cộng đồng để trở thành "ảnh đế" đóng vai Romeo đó nha!"

Cửa xe "ọp ẹp" một tiếng rồi mở ra, Tô Thanh Hành nháy mắt với ông cụ Trần một cái, biểu cảm trên khuôn mặt lập tức biến thành bối rối, đỡ lấy ông cụ, xuống khỏi xe buýt nhanh nhất có thể.

"A... A a..." Ngay khi chân vừa chạm đất, Tô Thanh Hành liền khua chân khua tay với mấy người Lưu Hải còn đang trợn mắt há mồm.

"Thế... Thế quái nào mà..." Lưu Hải vốn tưởng rằng xe buýt từ phía xa đi tới có thể cứu bọn họ khỏi nơi hoang vu này, nào ngờ được rằng thằng nhóc câm và lão già mà bọn hắn bỏ lại lại từ trên xe bước xuống!

Mà phía sau lưng Tô Thanh Hành, trên ghế lái có một hình nhân giấy với khuôn mặt tươi cười khoa trường, rồi cả hình nhân ngồi chỗ cạnh cửa sổ, đều phất phất cái tay giấy cứng ngắc của mình với bọn Lưu Hải.

Cũng không biết là đang nói lời tạm biệt...

...Hay là vui mừng vì được gặp lại nữa.

Trần Phương Phương và Hứa Vân đứng sau lưng Lưu hải không nhịn được mà thét một tiếng chói tai.

"Ôi chà!" Được Tô Thanh Hành dìu, ông cụ Trần cũng không quên diễn sâu, bước chân lảo đảo, biểu tình hơi trào phúng, "Thanh thiên trai tráng mấy đứa không chờ tụi ông, ông còn tưởng mình chết chắc rồi cơ!"

"....." Lưu Hải ánh mắt phức tạp nhìn Tô Thanh Hành và ông cụ Trần một già một trẻ, cuối cùng dùng âm giọng hơi khô khốc đáp, "Thôi quên đi, sống sót cũng là chuyện tốt, chúng ta cùng nhau nghĩ cách trốn thoát từ đây."

Trạm xe bọn họ đang đứng thoạt trông rất bình thường, có hai chiếc mái che cho mọi người thuận tiện chờ xe, cùng hai hàng ghế dài dành cho người chờ xe. Tuy bốn phía đều thông gió, nhưng ít nhất cũng gọi là có chỗ che gió che mưa.

Bên cạnh trạm chờ là một cột đèn đường sáng choang, trong thế giới kinh dị như vậy hiển nhiên có thể cho người ta cảm giác an toàn không thể diễn tả.

"A... hả?" Sau khi dìu ông cụ ngồi xuống ghế dài, Tô Thanh Hành vung tay vung chân chỉ về hướng đường núi, như đang hỏi Lưu Hải vì sao họ không đi về phía trước tìm lối thoát, thời gian qua lâu như vậy mà còn lãng phí thời giờ ở cái trạm dừng này?

"Đi về phía trước ấy hả?" Trần Phương Phương như hiểu được ý của Tô Thanh Hành, vẻ mặt hơi chùng xuống, "Chúng tôi đã đi thử rồi, nhưng dù có đi bao lâu thì vẫn quay lại đúng trạm xe này. Dù là khung cảnh xung quanh, hay cả mấy mẩu rác sót lại từ trạm xe trước, tất cả đều giống hệt như lúc chúng tôi rời đi." Giống như là đang bị kẹt trong một vòng lặp vậy.

Không có cách nào rời đi, kiểu gì cũng sẽ trở về xuất phát điểm.

Tô Thanh Hành nghe Trần Phương Phương giải thích xong, nghĩ ngay tới chiếc xe buýt lúc trước. Tình huống của xe buýt kia cũng giống như tụi Trần Phương Phương, rõ ràng lái về phía trước rất lâu, nhưng vẫn sẽ dừng lại ở trạm xe giống y hệt nhau.

Cả xe buýt, cả trạm chờ, rồi cả họ, dường như đều đang mắc kẹt trong một vòng lặp.

Tô Thanh Hành là dẫn đường giả Minh giới, nhưng không phải người xây dựng thế giới kinh di này.

Nếu cậu muốn rời khỏi thế giới, thì cũng phải như những người tham gia giống Lưu Hải này, tìm được cửa ra của thế giới mới được. Vậy cho nên trước khi những người tham gia chém giết lẫn nhau, mục tiêu của Tô Thanh Hành là tạm thời nhất trí với bọn họ, coi như một loại quan hệ hợp tác.

"Càng mệt thì càng nghĩ không ra." Tất cả mọi người đều ngồi xuống ghế dài, Lưu Hải là người có thâm niên, theo bản năng tự coi mình là đội trưởng, "Cứ nghỉ ngơi ở đây trước đã, khi nào khôi phục tinh thần thì nghĩ cách thoát."

"Nhỡ gặp nguy hiểm thì sao?" Trần Phương Phương cũng là người đã trải qua hai thế giới, cho nên không dám vì tình hình yên ổn mà lơi lả cảnh giác.

"Vậy thì từng người gác đêm là được rồi." Lưu Hải lấy từ trong túi một món đồ, trông giống như loại dao mỹ nghệ thường dùng trong lớp kỹ thuật của học sinh, hắn vừa nghịch dao, vừa nhìn về phía ông cụ Trần, "Người đầu tiên gác đêm là..."

Trước mặt Lưu Hải, ông Trần ngồi trên băng ghế vẫn run run như trước.

Cái điệu bộ rất không đáng tin này làm Lưu Hải không muốn giao nhiệm vụ quan trọng như canh đêm cho ông.

"A, a!" Tô Thanh Hành chủ động đứng lên, trông như học sinh giơ tay xin phát biểu, "A, a a..."

"Mày gác đêm?" Lưu Hải nhíu mày, "Đến nói còn không nói được, nếu gặp nguy hiểm thì báo bọn này kiểu gì?"

A, a a a a! Tô Thanh Hành làm động tác đẩy đẩy kéo kéo, tỏ vẻ mình nhất định sẽ kịp thời đánh thực mọi người.

"Vậy cũng được." Lưu Hải nói xong, nhìn qua hàng ghế dài Tô Thanh Hành và ông cụ Trần đang ngồi, đứng dậy làm ra vẻ nói, "Ông lão, ông và hai cô gái kia ngồi cùng nhau đi. Thằng câm muốn gác đêm thì đứng là được rồi, dù sao cũng không được ngủ."

Kêu ông cụ Trần qua ghế khác ngồi, xong bắt Tô Thanh Hành phải đứng gác, Lưu Hải một mình chiếm lấy cả băng ghế, duỗi người thoải mái nằm xuống.

Cho dù vậy, trong tay Lưu Hải vẫn nắm chặt con dao kia, không định buông tay.

"Nói thế nào thì tôi cũng là người mạnh nhất, chỉ khi tôi được nghỉ ngơi đầy đủ thì mới có thể dẫn các người ra ngoài được." Lưu Hải ngáp một cái, hiển nhiên là đã buồn ngủ.

Tô Thanh Hành gật gật đầu với ông cụ Trần, ý bảo ông cứ nghỉ ngơi một chút, còn cậu thì đứng ở cạnh cột đèn đường sáng chói, muốn nhìn xung quanh xem hoàn cảnh thế nào.

Trạm xe buýt chỉ có thể dùng bốn chữ "dã ngoại hoang dã" để hình dung, bầu trời đêm không trăng cũng không sao, giống như phần lớn thế giới kinh dị mà Tô Thanh Hành đã trải qua, tĩnh mình, không có chút sức sống nào.

Nhưng đúng lúc này, Tô Thanh Hành đột nhiên nhìn thấy trong bùi cỏ cách đó không xa có thứ gì đó, co lại thành một đống, thỉnh thoảng lại run rẩy...

Cái gì vậy nhỉ?

Tô Thanh Hành dụi dụi mắt, xác định thứ nhỏ nhỏ kia trông không giống quỷ mà cũng không giống hình nhân giấy, cho nên sau khi nhìn một lượt thấy trạm xe vẫn còn rất yên tĩnh, bèn đi vài bước, ôm cái thứ trắng trắng kia ra khỏi bụi cỏ.

Trông giống một con cún trắng, mà còn là một con cún trắng rất quen mắt.

Tô Thanh Hành nhớ lại một chút, lúc trước Chu Sa gửi vào điện thoại cậu rất nhiều video cún trắng bé xíu không ngừng đuổi theo cái đuôi của mình, giống y hệt con cún đang nằm trong lòng cậu!

Có phải trùng hợp ngẫu nhiên không nhỉ?

Cún trắng nằm trong lồng ngực Tô Thanh Hành có đôi mắt xinh đẹp, đặc biệt chăm chú nhìn Tô Thanh Hành, thật sự giống như đang nhìn thấy cả thế giới của mình, khiến cho Tô Thanh Hành lần đầu tiên tiếp xúc với động vật nhỏ này có chút thụ sủng nhược kinh.

Tô Thanh Hành không hiểu biết gì lắm về chó, nên cũng không biết đây là giống chó gì, chỉ thấy là nó rất đáng yêu, cảm giác mềm mại không tệ.

"Nhóc ở đâu ra vậy?" Tô Thanh Hành không cảm nhận được điều gì bất thường từ con cún, trông nó không giống như thứ nên xuất hiện trong thế giới kinh dị.

Tô Thanh Hành giơ tay gãi gãi cái cằm trắng nhỏ, sau đó phát hiện trên cổ cún có đeo một cái vòng cổ nhỏ màu bạc, trên mặt trước có ghi chữ "Tư".

"Tư? Tên nhóc là Tư à? Dễ thương ghê." Tô Thanh Hành cố ý hạ giọng xuống, không muốn để cho những người kia nghe thấy, gần như là thì thầm bên tai cún trắng.

Có lẽ vì cảm nhận được hơi thở gần trong gang tấc của Tô Thanh Hành, bé cún trắng run rẩy trong lòng cậu, sau đó càng rúc sát cậu hơn, dùng cái đầu bé xíu thân mật cọ cọ lòng bàn tay Tô Thanh Hành, trưng ra bộ dáng đáng yêu cố lấy lòng cậu.

"Ha ha, nhột quá." Tô Thanh Hành càng nhìn cún trắng càng yêu, biết trong tình hình này chắc chắn chủ nhân của nó không ở đây, cậu dứt khoát ôm nó đi về phía trạm xe, "Tư Tư, chỗ này nguy hiểm lắm, nhóc ở cạnh anh trước được không? Chờ khi rời khỏi đây anh sẽ tìm một chủ nhân cho nhóc."

"Ngaooo-" Tiếng kêu của cún trắng nghe không giống chó bình thường, nhưng Tô Thanh Hành cũng không để ý chuyện này quá, chỉ nhìn Tư Tư không ngừng dụi dụi vào ngực mình, cậu nghĩ đây là biểu hiện thân mật bình thường của động vật nhỏ.

Nhưng mà... Cọ cọ vầy có phải hơi thân thiết quá không? Chỉ là chăm nó một thời gian thôi mà, vui vẻ đến vậy sao?

Tuy Tô Thanh Hành nghĩ vậy, nhưng cũng không bài xích cún nhỏ gần gũi mình.

Chờ cho Tô Thanh Hành bế Tư Tư quay lại trạm xe, cậu phát hiện Hứa Vân khoác áo đồng phục của mình đang cầm một chai nước đứng đó.

"Tô Thanh Hành." Hứa Vân nhìn thấy Tô Thanh Hành liền mỉm cười, tâm tình có vẻ thoái mái hơn trước rất nhiều, "Lúc ở trên xe cảm ơn sự giúp đỡ của cậu."

Hứa Vân vừa định đưa chai nước cho trong tay cho Tô Thanh Hành thì thấy cậu thiếu niên xinh đẹp không nói được đang ôm trong lòng một chú cún nhỏ màu trắng.

"A, đáng yêu quá!" Hứa Vân nhìn Tư Tư mắt sáng rực, "Trông có vẻ không phải giống thuần chủng, nhưng mà đôi mắt nó đẹp thật đấy."

Nói xong, Hứa Vân vươn tay ra muốn xoa xoa đầu Tư Tư.

"Ngao ô!" Thấy tay cô gái đưa về phía mình, thái độ của Tư Tư lại trái ngược hoàn toàn so với lúc gặp Tô Thanh Hành, không chỉ hung dữ gầm gừ, còn quay đầu dựa tiếp vào vai Tô Thanh Hành.

Tô Thanh Hành hiện tại chỉ mặc độc một cái sơ mi, cổ áo hơi mở ra, cho nên chỗ Tư Tư dụi vào vừa vặn là xương quai xanh của cậu.

Mặt dán chặt vào làn da trắng nõn kia, Tư Tư thậm chí còn thò cái đầu lưỡi nhỏ ra...

"A!" Cảm giác ngứa ngáy làm Tô Thanh Hành suýt thì bật ra tiếng nói, cuối cùng chỉ có thể lắc đầu bất đắc dĩ cười, vỗ về cái đầu nhỏ của Tư Tư, rồi chuyển một tư thế ôm khác.

Tô Thanh Hành rốt cuộc vẫn không nhận chai nước của Hứa Vân. Bởi vì cậu biết cô gái này đến đây chỉ mặc đồ ngủ, mà máy bán hàng tự động của trạm xe cần có tiền xu. Như vậy Hứa Vân có được chai nước giải khát này chỉ có một cách, đó là nhờ người khác giúp... ví dụ như Lưu Hải.

Vậy nên Tô Thanh Hành không nhận.

Mà Hứa Vân sau khi bị cả cún Tư Tư và Tô Thanh Hành lạnh nhạt, cũng cảm thấy hơi cụt hứng, cầm chai nước về chỗ nghỉ ngơi.

Tô Thanh Hành tiếp tục gác đêm như trước, có điều giờ cậu có Tư Tư làm bạn, cho nên cũng không quá mức nhàm chán.

Lúc Tô Thanh Hành đang mát xa móng vuốt cùng cái đệm thịt nho nhỏ của Tư Tư, cậu bỗng thấy một chiếc xe buýt du lịch vô cùng quen thuộc đang chạy về phía trạm.

Vì xe bật đèn, nên Tô Thanh Hành rất dễ dàng nhận ra hình nhân giấy đang ngồi ở ghế lái, trên mặt vẫn là nụ cười màu nước khoa trương.

Kít~~~~~~~

Xe buýt một lần nữa dừng trước trạm xe.