Bạch Hiển nghe vậy cũng tỉnh táo hơn một chút, nhưng khi thấy tình hình trong Long Đảo, cả người đều ngẩn ra.
Một con Thanh Long nhỏ xíu, cuộn lại chỉ bằng bàn tay, nằm dưới gốc sinh mệnh. Trước mặt là một vài con rồng trưởng thành xếp thành hàng nghe nó hô hào, bên cạnh Thanh Long còn có một con mèo nhỏ, đang nằm trên bãi cỏ, lật bụng tắm nắng. Toàn bộ Long Đảo gọn gàng ngăn nắp, hoàn toàn không giống như trước.
Cảm nhận được ý thức của Bạch Hiển đã vào không gian, Mạnh Chương nhỏ giọng "ngao ô" một tiếng, giải tán đội ngũ rồng, rồi dẫn Hống đến tìm Bạch Hiển.
Bạch Hiển ngây ngẩn nhìn hai con nhỏ xíu này, đây chính là giai đoạn thịnh vượng ngắn ngủi mà họ nói đến sao?
Mạnh Chương rất nghiêm túc gật đầu, "Đúng vậy, hiện tại chúng tôi vẫn thuộc giai đoạn ấu tể, nhưng có linh quả, cộng với sự trưởng thành hàng ngày, rất nhanh sẽ khôi phục sức mạnh, để tôi giới thiệu với cậu, đây là Hống."
Bạch Hiển do dự một hồi, cuối cùng vẫn hỏi ra câu hỏi hóc búa, "Vậy Hống rốt cuộc có phải là con riêng của Tổ Long không?"
Hống vốn đang ngửi dưới chân hắn, nghe vậy, ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn hắn, rồi lăn ra đất, lộ bụng trắng.
Vảy trên người Mạnh Chương cũng nổi lên, người cứng đờ một lúc, mới từ từ nói: "Này......Tôi thực sự không rõ, nhưng nó quả thực có quan hệ với Tổ Long."
Bạch Hiển một tay ôm Hống vào lòng, nghiêm túc quan sát một chút, cuối cùng kết luận, đây là một con mèo sư tử với đôi tai dài màu vàng!
Hống với đôi mắt nhỏ đang trừng trừng nhìn hắn, bốn chân bắt đầu vùng vẫy, rồi bị Bạch Hiển ôm chặt.
"A——Mèo con thật sự quá dễ thương!"
Lông của Hống đều dựng đứng lên, trong cổ họng phát ra tiếng rống cảnh báo hắn.
Bạch Hiển sẽ sợ sao? Nói đùa, hắn trực tiếp ép Hống vào lòng, rồi nói với Mạnh Chương, "Tôi muốn mang nó ra ngoài, cậu có muốn ra cùng không?"
Mạnh Chương lắc đầu, "Tôi phải dọn dẹp Long Đảo, mặc dù tiến độ của Long Chủ thực sự rất nhanh, nhưng không thể không nói, về quản lý Long Đảo còn nhiều điều phải học lắm!"
Bạch Hiển hơi đỏ mặt, "Hứ, không phải có cậu ở đây sao?"
Tiểu Thanh Long rất thanh lịch gật đầu, "Cảm ơn lời khen."
Hành động này thật sự buồn cười khi đặt trên thân hình nhỏ xíu của con rồng, Bạch Hiển cố nhịn cười mà rời khỏi không gian.
Rồi ngay lập tức, mắt của Bạch Hiển gặp phải một vài đôi mắt nóng bỏng, Bạch Hiển theo phản xạ ôm chặt nhiệt độ trong tay, bên trong truyền đến một tiếng "Ngao~!" ngắn ngủi.
Tiếng kêu mang theo một chút run rẩy, thật sự quá dễ thương, ngay khi ý nghĩ này vừa lướt qua trong đầu Bạch Hiển, hắn liền nghe thấy tiếng hét của Lăng Vị, "A——Có thể cho tôi ôm một cái không? Dễ thương quá đi!!"
Bạch Hiển lấy lại tinh thần, mỉm cười đưa tay ra, kết quả con rồng nhỏ nắm chặt lất cổ tay hắn, không muốn rời khỏi tay hắn.
Lăng Vị chỉ còn cách đưa ngón tay chạm vào hai cái, cảm giác mềm mại lập tức khiến cô thỏa mãn.
Con rồng lập tức trợn to mắt nhìn chằm chằm vào Lăng Vị, tai nó cố gắng rung lên, như cố gắng tránh xa cô một chút.
Bạch Hiển cười ôm nó vào lòng, không thể không nói, trong số các long tộc, cảm giác tốt nhất chắc chắn là ở con này!
"Được rồi được rồi, không cho sờ không cho sờ."
Con rồng cực kỳ kiêu ngạo quay đầu đi, chui vào lòng Bạch Hiển, thể hiện thái độ không muốn nói chuyện, chỉ có điều nó quên mất cái đuôi ngắn phía sau đang lộ ra, rung rung như thỏ, êm ái như một quả bóng lông xù.
Ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về đây, Bạch Hiển cúi đầu nhìn một cái, khi nhìn thấy chỗ mọi người đang nhìn, hắn hơi co rút khóe miệng, lặng lẽ đưa tay che đi quả bóng lông đó.
Mọi người đều lộ vẻ thất vọng, nhưng nhanh chóng chuyển sang chú ý đến cái khác, "Cái này? Chính là cái hôm qua... uh..."
Chu Ngạn gặp khó khăn với từ "Cự thú", nửa ngày không nói được.
Bạch Hiển bình tĩnh gật đầu, "Hơn nữa sau này nó cũng sẽ không lớn lên nhiều đâu, chỉ có thân hình kim quang mà thôi."
Một vài người gật đầu, cũng không hoàn toàn hiểu, một cách ngầm đồng ý nhảy qua chủ đề này.
Trong khi mọi người đang trò chuyện, Đường Ninh đột nhiên kêu lên: "Tướng quân!"
Tất cả mọi người chợt cứng người lại, quay đầu lại nhìn nhìn thấy Locke Jobs đang đứng sau nhìn họ.
Biểu tình rất nghiêm túc, nhìn chằm chằm Bạch Hiển, trong đầu Bạch Hiển không ngừng chuyển động, theo bản năng nở nụ cười, tại sao ông ấy lại nhìn mình như vậy? Mình có nói gì không? Về chuyện của long tộc? Ôi trời ơi, mình phải giải thích như thế nào thế nào với quân đội về hai cái tên gây ra động tĩnh lớn như vậy chứ?
Trên mặt của Jobs không biểu lộ cảm xúc, thấy Bạch Hiển thể hiện vẻ mặt hoảng sợ, khóe miệng nhếch lên, thôi được, Lôi long đã nói với ông, không cần đào sâu chuyện này, ông cũng sẽ không tính toán với đứa nhỏ, "Chúng ta cần dọn dẹp bí cảnh ở đây, phụ trách thám hiểm và dò xét bí cảnh, ta sẽ cho một đội đưa các cậu ra ngoài trước."
Đường Ninh rất nghiêm túc cảm ơn, mặc dù quan hệ của hắn với chú rất tốt, nhưng đang ở bên ngoài, cần phải duy trì thể diện của tướng quân.
Jobs vui vẻ quay người rời đi, sự chú ý của mọi người chuyển sang Đường Ninh.
Bạch Hiển âm thầm lấy lại hơi thở của mình, thầm nghĩ, quả thực uy thế của tướng quân rất đáng sợ, rõ ràng đây không phải là cảm nhận của một mình hắn, Chu Ngạn cũng thở phào một hơi lớn, "Ôi trời, lão đại, bình thường cậu cũng giao tiếp như vậy với chú của mình sao?"
Đường Ninh cười nói: "Làm sao có thể, nhưng chú thường không có mặt trên chủ tinh, chúng ta gặp nhau thì quả thật có phần ngượng ngùng, nhưng nói chuyện một chút thì sẽ ổn thôi, bây giờ chú ấy nghiêm túc như vậy hoàn toàn là vì phải gánh vác thanh danh của thất long tướng."
Mọi người đều lắc đầu, thật đáng sợ.
Bạch Hiển hơi đăm chiêu, "Vậy là vì phát hiện ra bí cảnh mới nên chú của cậu mới trở về? Theo tôi biết, chủ tinh chỉ có Thổ Long của Thiên Huyền và Mộc Long của hòang cung canh gác, còn lại các tướng quân thì được phân bổ sang ba hành tinh khác, đúng không?"
"Chắc là như vậy, nhưng cũng có thể là chú ấy vừa đúng lúc nghỉ phép nên mới về." Đường Ninh sâu kín nói.
Sau đó mọi người đều nhìn chằm chằm vào hắn, giọng điệu này không ổn chút nào.
Đường Ninh chột dạ nở nụ cười, "Hứa với tôi nhé, các anh em, khi về đến nơi thì đừng bỏ rơi tôi được không?"
Việt Trạch đột nhiên nghĩ ra điều gì, quay người từ chối trả lời, Chu Ngạn và Lăng Vị cũng cứng đờ mặt mày, môi mím không nói gì, Bạch Quỳnh thì nhìn lên trời, giả vờ như không nghe thấy.
Chỉ còn lại Vương Kha và Bạch Hiến hai người nhìn nhau, hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì.
Đường Ninh cảm kích nhìn bọn họ, "Hứa là không được bỏ rơi tôi."
Hai người ngây ra một lúc rồi gật đầu, ngay cả Bạch Quỳnh cũng không kịp ngăn cản, chỉ biết thở dài.
Hai người càng bối rối hơn, nhưng Bạch Hiển rất nhanh đã bị chuyện mới thu hút sự chú ý, vì Mạnh Chương trong đầu hắn đã nói, "Tiểu Hiển, cậu có muốn đặt một viên tổ thạch ở đây không? Tôi đã xem qua, bí cảnh mới này, tình hình bên trong vẫn chưa được khám phá xong, nếu chúng ta thả Tổ Thạch ra sẽ không bị nghi ngờ."
Bạch Hiển giật mình một chút, bắt đầu thảo luận với hắn, "Thả ở đâu? Thả Rồng cấp UC à? Nếu sau này có người triệu hồi Rồng, thì chúng không chỉ lên được cấp 20 sao?"
Mạnh Chương bị một loạt câu hỏi này làm cho bất ngờ, sau khi suy nghĩ kỹ thì mới trả lời, "Cậu có thể đưa rồng đến cây sinh mệnh, rồng sẽ tự động hóa thành tổ thạch khi bám lên cây sinh mệnh, nếu sau này có người triệu hồi, sẽ triệu hồi ra rồng của chủng tộc này, không chỉ có một con đâu. Về phần cấp bậc, hình như phải đợi cậu thu thập xong sách minh họa thì mới có thể phá vỡ hạn chế, tôi cũng không rõ, nhưng chắc chắn sau này sẽ không bị kìm hãm cấp bậc."
Bạch Hiển nghĩ một chút rồi đồng ý, "Vậy lần này thả mấy con? Tôi đã tặng cho tiểu Kha và nhị ca một con rồi, hai con này chắc chắn sẽ không thành Tổ Thạch đúng không?"
Mạnh Chương gật đầu, "Đúng vậy, có lẽ phải đợi chúng nó thoát khỏi khế ước, thì mới có thể trở lại cây sinh mệnh trở thành tổ thạch. Lần này tôi đề nghị là 10 loại rồng, dù sao cấp UC cậu cũng có tận 23 con, thả 8 con, cho thêm 2 con cấp R, những con rồng còn lại cũng đủ cho nhu cầu sau này của cậu rồi. Huống hồ còn có tôi và Hống nữa, khi chúng ta hoàn toàn tiếp nhận truyền thừa, theo phân chia cấp bậc ở tinh tế, thì chính là cấp sử thi."
Bạch Hiển bị làm cho ngạc nhiên, tức là hiện tại hắn có hai con rồng chuẩn cấp 80!
Ha! Bạch Hiển phấn khích, sau đó theo chỉ dẫn của Mạnh Chương, từ giữa đám Rồng chọn ra mười con để thả thành Tổ Thạch, để cho Rồng lần đầu tiên xuất hiện có thể gây ấn tượng, hắn còn chọn rất kỹ lưỡng, gần như bao trùm tất cả thuộc tính của Rồng, có đầy đủ Ngũ Hành: Biển, thổ, không thiếu gì, các hệ tăng cường, hệ tinh thần đều có mặt ở đây.
Sau khi xác nhận xong, mười con rồng đã bám lên cây sinh mệnh. Lập tức cây sinh mệnh phát ra ánh sáng bảy màu, ánh sáng chói mắt khiến Bạch Hiển chẳng thể nhìn thẳng vào, cố gắng chịu đựng nhưng cảm thấy đau mắt, Bạch Hiển quyết định nhắm mắt lại, trong lòng thầm nói, chúc các cậu tìm được chủ nhân thích hợp.
Ánh sáng tan biến, mười con Rồng cũng biến mất, cùng lúc đó, trong những chiếc lá dày đặc của cây sinh mệnh xuất hiện thêm mười quả nhỏ màu xanh, treo trên cây sinh mệnh lắc lư. Bạch Hiển ngẩng đầu lên nhìn, muốn hỏi Mạnh Chương, nhưng phát hiện hắn đã không biết chạy đi đâu rồi, chỉ đành thôi, dù sao thì sau này còn nhiều thời gian.
Họ rời khỏi bí cảnh, nhưng bên trong sâu thẳm của bí cảnh lại xuất hiện một khối đá khổng lồ, nó gần như không rõ hình dạng, chỉ có thể mờ mờ thấy được một ít vảy cá và những chiếc móng vuốt sắc nhọn, nhưng toàn bộ khí thế lại tỏa ra một vẻ cổ xưa xa xăm, khiến cho những mối nguy hiểm xung quanh phải nhanh chóng tránh xa.
Sau khi giải quyết một số chuyện, Bạch Hiển đã cùng Vương Kha thảo luận về những vấn đề trước đó, nhưng dù họ có hỏi thế nào, mấy người Đường Ninh cũng không cho họ biết sự thật, do đó cả hai tiếp tục chìm trong sự mơ hồ.
Sự mơ hồ này đạt đến đỉnh điểm khi một người phụ nữ có mái tóc xoăn lớn, khí thế hùng hổ đẩy cửa biệt thự của họ vào.
Sau đó, bốn người nén cười, hai người tò mò nhìn về phía lão đại của họ – Đường Ninh, người đang run rẩy trước mặt đối phương.
. "Mẹ, con thật sự không sao!"
"Còn không sao? Chú của con đã nói với mẹ rồi, vết thương đó mà sâu thêm chút nữa thì có thể cắt thành làm đôi!"
"Từ nhỏ đã không để cho mẹ yên tâm!"
------------HẾT CHƯƠNG 84------------
Đã sửa.