Ta Ở Tinh Tế Chấn Hưng Long Tộc

Chương 55: Ngộ Không! Tiến vào bí cảnh




Bạch Hiển nhìn thấy con rồng nhỏ run rẩy, trong mắt còn có chút tức giận, lập tức ngơ ngác, "A......A? A! Đừng, đừng tức giận mà, cậu là hùng long[rồng đực] à?"

"Ha ha, đừng tức giận mà, ai bảo cậu đẹp trai quá chứ, quý phái, thanh lịch lại còn đẹp trai nữa." Bạch Hiển cúi đầu dỗ dành.

Tiểu gia hỏa cuối cùng cũng ngừng run rẩy, chỉ là quay đầu co mình lại, không thèm để ý đến Bạch Hiển nữa.

Mạnh Chương bên cạnh suýt nữa không nhịn được cười: "Nếu tôi nhớ không nhầm, loài rồng này ghét nhất là bị nhận nhầm giới tính, nhưng lại quá khó phân biệt, nên tên của chúng thường rất đặc trưng."

Đây cũng là nhắc nhở, ánh mắt Bạch Hiển sáng lên, "Vậy tôi cho cậu một cái tên nam tính, sau này sẽ không có người nhận ra sai!"

Tiểu gia hỏa hơi mở cánh ra, lộ ra một con mắt nghi ngờ nhìn hắn, vẻ mặt Bạch Hiển nghiêm túc, "Gọi là Ngộ Không đi, cậu xem, vừa nghe liền biết đây là cậu bé, Ngộ Không, không phải rất hợp với thuộc tính của cậu sao? Đúng không? Nó mang theo mong đợi của cậu về việc khám phá sâu hơn các thuộc tính......"

Tiểu gia hỏa dù sao vẫn còn nhỏ, rất nhanh đã bị vẻ mặt dõng dạc của hắn làm cho choáng váng, suy nghĩ kỹ lại, hình như cũng không có vấn đề gì?

......Vì thế một con rồng có bề ngoài lạnh lùng này đã có được cái tên – Ngộ Không! 😂 😂 😂

Ngộ Không tỏ ra rất hài lòng, Bạch Hiển cũng rất hài lòng, chỉ có điều nụ cười của hắn mang theo nhiều điều kỳ lạ, có lẽ chỉ có Mạnh Chương bên cạnh mới hiểu được.

——

"Trong lần bí cảnh này không phân đội nhóm, tất cả học viên Thiên Huyền phải hỗ trợ lẫn nhau, cấm hành động gây hại cho bạn đồng hành..."

Giáo viên trên khán đài đang nghiêm túc công bố quy tắc và lưu ý của hoạt động lần này, hiệu trưởng cũng trở nên nghiêm nghị khác thường, sau khi giáo viên đọc xong, hiệu trưởng đứng dậy, "Hoạt động bí cảnh lần này, vừa là cơ hội để các học viện giao lưu sức mạnh, cũng là cơ hội để các em tăng cường sức mạnh, vượt qua chính mình, danh dự của học viện dĩ nhiên quan trọng, nhưng các em! Mới là nền tảng của học viện! Là tương lai của đế quốc! Vì vậy, hãy nâng cao cảnh giác, hành động theo khả năng của mình, chúc các em đạt được điều mình mong muốn."

Hiệu trưởng phất tay, bên cạnh đã chuẩn bị hàng chục chiếc xe nhỏ, "Lên xe thôi!"

Tất cả học sinh xếp hàng ngay ngắn trật tự lên xe theo hệ đã được phân trước đó.

Xe của trường chạy rất nhanh, Bạch Hiển xuống xe nhìn về phía trước sóng nước cuồn cuộn mà mặt không biểu cảm, cái gì mà Lạc Lăng Hà, đây thật sự không phải là sông Hoàng Hà sao?

Dù nước sông đã trong veo nhưng vẫn lẫn chút cát vàng, xung quanh bờ đê thậm chí còn được trải cỏ chống cát, nhưng nhìn về phía con quái vật khổng lồ đang gào thét về phía xa, biết chính mình đang không ở Lam Tinh, Bạch Hiển vẫn rơi vào trầm tư.

Những người bên cạnh vẫn đang bàn tán với nhau, Vương Kha cũng khen ngợi: "Lạc Lăng Hà không hổ là con sông lớn nhất, thủy triều mãnh liệt, khí thế hùng vĩ, quyết tâm tiến về phía trước đều dâng lên trong lòng tôi!"

Bạch Hiển im lặng không nói gì, mãi đến khi một số học viện khác xuất hiện trên vùng đồng bằng rộng lớn, hắn mới quay đầu nhìn lại.

Không khí xung quanh lập tức trở nên nghiêm túc hơn nhiều, nguyên bản học sinh của Thiên Huyền vốn đang hào hứng thảo luận với bạn bè đều đồng loạt ngừng lại, lo lắng nhìn những người đang đến.

Khi các học sinh đã tập trung đầy đủ, nơi này liền trở nên đông đúc hơn. Sự khác biệt rất rõ ràng giữa những học sinh giữa các học viên đó là: Học sinh của Thiên Huyền đều mặc đồng phục trắng với sọc màu của các hệ khác nhau. Học sinh của Tử Vi Tinh đều mặc đồng phục trắng tím. Còn đồng phục của Thanh Trúc thì có họa tiết núi xanh chuyển màu, mang phong cách tươi mới, ngoài ra còn có sinh viên của các học viện khác, điều duy nhất giống nhau là đều mang theo những chiếc ba lô khác nhau, số người trên sân khấu vượt quá ba vạn.

Tất cả các giáo viên của các học viện đứng ở phía trước của từng học viện, ngay trước mặt là khu vực trồng cây dày đặc ở bình nguyên Giang Lăng, những hàng cây cao lớn chắn kín con đường phía trước, lối vào bí cảnh nằm ở bên trong.

Sau khi các hiệu trưởng của các học viện chào hỏi nhau, hiệu trưởng Thiên Huyền liền đứng dậy,

"Mọi người có 10 phút để thành lập đội!"

Vừa dứt lời, toàn bộ quảng trường bắt đầu sôi sục, bên tai vang lên đủ loại âm thanh ồn ào, tiếng hô hào, tiếng vải vóc ma sát, cùng với tiếng gầm gừ của ngự thú.

Bạch Hiển kiềm chế lại ý muốn bỏ chạy, lập tức thả Mạc Tư ra, con rồng khổng lồ vỗ cánh bay lơ lửng trên không, gầm lên phun ra một luồng lửa rồng, còn xoay một vòng, trực tiếp dập tắt những âm thanh xung quanh.

Trên sân yên tĩnh vài giây, sau đó liền hưng phấn trở lại, "F*ck đó là ai vậy! Con ngự thú kia trông có vẻ thú vị đấy!"

"Có vẻ rất mạnh, không biết nó cấp bao nhiêu......"

Nhờ vào hành động này của Mạc Tư mà bọn Đường Ninh liền tìm thấy vị trí của hai người, bọn họ liền tập hợp thành công.

Năm người Đường Ninh bảo vệ hai người nhỏ ở giữa, chắn lại những cú va chạm và ánh nhìn từ người khác.

Sau một cuộc hỗn loạn không dừng lại được, hiện trường rốt cuộc cũng bình tĩnh lại, nhờ Đường Ninh chặn lại nên khi Bạch Hiển không thể nhìn thấy tình hình của những người khác, chỉ nghe thấy giọng nói của hiệu trưởng vang lên ở phía trước: "Tất cả mọi người, vào rừng!"



Trên sân lập tức xảy ra náo loạn, cuộc tranh giành ban đầu sắp sửa nổ ra, một con sói trắng xuất hiện, ngửa đầu lên trời tru lên, ánh mặt trời trên cao ngay lập tức như bị một lớp sương đen bao phủ, xung quanh chìm vào bóng tối.

Bạch Hiển mở to mắt kinh ngạc, ngay trước khi trời tối, hắn liền nghe thấy Đường Ninh hô lên: "Thả ngự thú! Tiến lên giành trước!"

Theo phản xạ, hắn thả Lam Giáng và Phao Phao ra, một con rồng khổng lồ xuất hiện trên sân, tiếng động lớn khiến mọi người xung quanh giật mình, nhờ trợ giúp từ Phao Phao mà Lam Giáng lập tức quất đuôi một cái, kéo mọi người lên lưng, cơ thể cúi xuống, cơ bắp hoạt động, ngay lập tức lao ra ngoài.

Bóng tối trước mặt chỉ kéo dài được 3 giây, khi những người khác đã quen với ánh sáng chập chờn này, họ phát hiện 7 người Bạch Hiển đã trở thành nhóm đầu tiên tiến lên phía trước.

Giữa những tiếng chửi rủa của những người khác, nhóm Bạch Hiển lao vào rừng, chỉ để lại bụi bặm trên mặt đất.

Các hiệu trưởng và giáo viên đều ngạc nhiên nhìn đội ngũ bứt phá này, đồng loạt nói với hiệu trưởng Thiên Huyền: "Là người của các người à? Đội ngũ này rất giỏi!"

Hiệu trưởng Trần cười nhẹ, không nói gì, hy vọng tên nhóc dẫn đội có thể giúp đội của hắn đạt được những phần thưởng xứng đáng.

Trong rừng, lá cây che khuất ánh sáng, lờ mờ chiếu vào mắt họ, nhưng may mắn là cảm giác này không kéo dài quá lâu, chỉ sau vài hơi thở khi lao vào rừng, Bạch Hiển cảm thấy xung quanh tối lại, cảm giác chóng mặt quen thuộc khiến hắn ô thức nắm chặt lấy người bên cạnh.

"Bịch!"

"Ngao–!" Bạch Quỳnh là người thứ nhất rơi xuống đất, ngã mạnh xuống đất mà không có chút đệm nào, ngay sau đó là Lam Giáng, nó kịp thời mở rộng vảy trên cơ thể, lăn xuống đất, chống lại lực va chạm của mặt đất, đồng thời dùng bụng mềm mại đỡ lấy những người vừa rơi xuống.

Bạch Hiển hơi choáng váng, tựa vào đầu Lam Giáng đứng dậy, bên cạnh vang lên giọng nói vẫn điềm tĩnh của Đường Ninh: "Mọi người không sao chứ?"

Mọi người lần lượt đứng dậy, chỉnh sửa lại bản thân, "Không sao."

Bạch Hiển ngẩng đầu nhìn xung quanh, giữa một vùng cát vàng, khắp nơi đều là những bộ xương trắng lạnh lẽo, bầu trời u ám, dường như còn lộ ra một chút ánh hoàng hôn, màu đỏ thẫm thấm vào một vùng hoang mạc, khiến người ta cảm thấy ngột ngạt.

Đường Ninh cũng quan sát, "Đây hẳn là Mai Cốt Chi."

Vừa nghe tên liền biết chỗ này không phải nơi tốt lành gì.

Mọi người nhanh chóng kiểm tra đồ đạc trên người, Bạch Hiển do dự, "Có muốn để nó ở trong đây cùng tôi không? Có thể giảm bớt rất nhiều gánh nặng."

Bọn họ ngẩng đầu nhìn hắn, sau đó......

Bạch Hiển nhận lấy ba lô của sáu người, sau đó được sáu người bảo vệ ở chính giữa, Lam Giáng cùng Phao Phao đã được hắn thu hồi.

Đoàn người tiếp tục tiến lên phía trước, xung quanh cũng không có ai xuất hiện, "Có lẽ là đã phân tán chúng ta ra rồi."Việt Trạch suy nghĩ một lát.

Điều này có khả năng rất lớn để giảm bớt cuộc chiến đầu tiên, nhưng cũng có nghĩa là cuộc tranh giành sau đó sẽ vô cùng tàn khốc.

Bên trong Mai Cốt Chi, khắp nơi đều thấy bộ xương của những con quái thú, nhưng cát dưới chân lại ngày càng nông, thậm chí từ từ biến thành con đường đá.

Cảnh vật xung quanh bắt đầu trở nên trống trải, không khí dường như mang theo một chút màu máu, bao trùm lấy bọn họ.

Thỉnh thoảng một con thằn lằn hoặc bọ cạp xuất hiện trên những viên đá, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào nhóm người đi qua.

Không khí quá mức nặng nề, Chu Ngạn ho khan hai tiếng, phá vỡ sự im lặng, "Mai Cốt Chi, tôi hình như chỉ thấy mô tả của các đàn anh trên diễn đàn, nhưng tài liệu về bí cảnh rất nhanh sẽ bị kiểm duyệt, nên cũng không xem được nhiều, có ai biết đây rốt cuộc là nơi nào không?"

Việt Trạch thành thạo đẩy kính mắt: "Thông tin về các bí cảnh sẽ được đế quốc sẽ bị kiểm duyệt, ngoài việc truyền miệng và ghi chép, không thể lưu truyền tinh võng. Nhưng gần đây tôi đã thu thập được nhiều thông tin về bí cảnh Tứ Hải, phát hiện ra các khu vực quan trọng sau đây."

"Như mọi người đã biết thì đại bộ phận trung tâm bí cảnh được cấu tạo từ các tầng khác nhau, từng tầng có hoặc chỉ có một cổng dịch chuyển đến các tầng khác, đặc biệt ở chỗ có những nơi bí cảnh không thể làm chủ được, các tầng cũng không xác định rõ ràng. Nhưng ở bên trong bí cảnh Tứ Hải được chia thành các tầng như: Tầng Vong Cốt[Xương chết], tầng Biển Sâu, tầng Bình Nguyên, tầng Phi Hành. Bởi vì mỗi lần bí cảnh mở ra sẽ không giống nhau, nên cho đến hiện tại, vẫn chưa có một bộ sách nào thật sự có thể thông qua bí cảnh Tứ Hải."

"Hiện tại chúng ta hẳn là đang ở bên trong khu vực chết của tầng Vong Cốt, cổng dịch chuyển chắc sẽ liên quan đến bộ xương khô, chỉ là cụ thể là gì thì không rõ lắm."

Lời nói của Việt Trạch chỉ có thể khiến bọn họ hiểu được bên trong bí cảnh Tứ Hải có 4 bí cảnh nhỏ cần phải vượt qua, nhưng về địa điểm của Tổ Thạch, phương pháp vượt qua, có thể nói là mờ mịt.

Mọi người không còn cách nào khác, chỉ có thể một mạch tiến về phía trước, cố gắng tìm ra một nơi nào đó không hợp với vùng đất hoang này.

Dưới chân đã hoàn toàn biến thành con đường đá, xung quanh là bộ xương khô rải rác, trên những viên đá dường như còn khắc một số hoa văn kỳ lạ, có thể là dấu vết của gió cát để lại chăng?

---------------