Giang Linh Ngọc dẫn theo các đệ tử ở lại bên cạnh đầm lầy thêm vài ngày, nhìn thấy Bổ Hồn Thảo sắp trưởng thành, linh khí tỏa ra ngày càng nồng nặc. Nàng lo lắng sẽ lại cành mẹ đẻ cành con, liền kêu đệ tử hiểu trận pháp bố trí Tỏa Linh Trận ở gần đây.
"Lê thúc, ngay khi Bổ Hồn Thảo trưởng thành, chúng ta hái xuống rồi lập tức rời đi."
Trong lòng Giang Linh Ngọc luôn có dự cảm xấu, nhưng loại linh thực có cấp bậc cực phẩm như Bổ Hồn Thảo, chỉ có thể gặp mà không thể cầu, nàng không muốn dễ dàng từ bỏ.
"Yên tâm," Lê Mạc cười cười, "Vị trí của Bổ Hồn Thảo này khuất như vậy, tu sĩ bình thường rất khó phát hiện."
Giang Linh Ngọc thở dài, "Hy vọng đi......"
Lại qua hai canh giờ, chỉ thấy linh lực ở giữa đầm lầy đột nhiên bạo động lên, ngay sau đó mọi người ngửi được một mùi thơm lạ, lập tức cảm thấy sảng khoái tinh thần.
Mãng xà khổng lồ Kim Đan Kỳ vẫn luôn canh giữ ở trong đầm lầy đột nhiên há cái miệng đầy máu ra, hướng về phía Bổ Hồn Thảo nuốt xuống.
Ánh mắt Giang Linh Ngọc mãnh liệt, ngự kiếm đâm vào phía bảy tấc của mãng xà khổng lồ kia.
Mãng xà khổng lồ bị đau đến quay cuồng, dòng máu tanh hôi bắn ra từ miệng vết thương, nhuộm đỏ cả một vùng nước ở xung quanh.
Các đệ tử Thiên Lăng Phái cũng theo đó sử dụng pháp thuật để tấn công, rất nhanh mãng xà khổng lồ kia không còn tiếng động nào nữa.
"Ta tới thủ, Lê thúc, ngài đi hái Bổ Hồn Thảo."
"Được," Bóng người Lê Mạc lập tức phá không, trực tiếp bay về phía giữa hồ.
Bỗng nhiên, một vệt đen cắt ngang bầu trời, bắn nhanh về phía của hắn.
Lê Mạc dừng ngay trên không trung, tránh thoát đòn tấn công kia trong gang tấc, ngẩng đầu nhìn lên thì thấy phía trên hồ nước đầm lầy chợt xuất hiện vài bóng người. Một người trong đó bất ngờ chính là trưởng lão Độ Kiếp Kỳ của Thương Nguyên Tông —— Cảnh Bình.
"Để Bổ Hồn Thảo lại, hoặc là để mạng lại!" Cảnh Bình cầm trường trùy* màu đen, lạnh lùng nói.
[*trường trùy /长锥/: nó như cái dùi nhưng mà sẽ dài và nhọn hơn.]
Hà Phảng trưởng lão Thương Nguyên Tông chạy đến từ phía sau hắn cười ha hả nói: "Các vị đạo hữu Thiên Lăng Phái, Bổ Hồn Thảo này vô cùng quan trọng với chúng ta. Cũng mong các vị cho chút mặt mũi, chúng ta sẵn lòng lấy 'Long Sắc Thảo' để trao đổi, không biết ý thế nào?"
Long Sắc Thảo cũng là linh thực cực phẩm, tuy rằng không quý báu bằng Bổ Hồn Thảo, nhưng cũng vô cùng khó có được.
Nếu không phải thấy Thiên Lăng Phái cũng có một tên tu sĩ Độ Kiếp Kỳ, Hà Phảng trưởng lão cũng không muốn mất nhiều sức lực chiến đấu trước khi Tiên Khí xuất thế, bằng không cũng sẽ không đành lòng lấy Long Sắc Thảo để trao đổi.
Giang Linh Ngọc suy nghĩ một chút, giao dịch này cũng không phải là không thể, nàng ngẩng đầu trưng cầu ý kiến của Lê Mạc.
Ánh mắt Lê Mạc nhìn về phía Cảnh Bình ẩn chứa sự dè dặt, hắn có thể cảm giác được thực lực của đối phương ngang ngửa với mình. Nếu có đánh nhau, thắng bại khó lường.
Hắn hướng về phía Giang Linh Ngọc gật đầu, ý bảo nàng đồng ý.
"Được......" Giang Linh Ngọc mới vừa phun ra một chữ, chợt nghe một hồi tiếng cười to truyền đến, "Vốn tưởng rằng có thể lấy được một gốc cây Bổ Hồn Thảo cũng không tệ rồi, vậy mà còn có Long Sắc Thảo, vận may của Lôi Khiên ta quả nhiên thật tốt!"
"Vận may của phu quân từ trước đến giờ không tệ," Phó Vũ ôn nhu cười nói: "Chẳng qua chỉ là linh thực cực phẩm mà thôi, tất nhiên là dễ như trở bàn tay."
Hai phu thê bọn họ đến, khiến cho sắc mặt của tất cả tu sĩ ở đây đều khó coi.
Đặc biệt là Hà Phảng trưởng lão, hắn vốn muốn lấy Long Sắc Thảo trao đổi Bổ Hồn Thảo với Thiên Lăng Phái, giữa chừng lại lòi ra hai sát thần "Lôi Công Điện Mẫu" này, đúng là "Tiền mất tật mang".
Quan trọng nhất là, trước đây Cảnh Bình đưa ra điều kiện với Thương Nguyên Tông, chính là muốn giúp hắn lấy được Bổ Hồn Thảo. Nếu như mất đi gốc cây trước mắt, còn không biết phải đi đâu tìm gốc cây khác nữa.
Hà Phảng trưởng lão suy nghĩ, quay đầu truyền âm với Giang Linh Ngọc: "Hai người Lôi Công Điện Mẫu vô cùng hung ác, cho dù có giao linh thực ra, cũng chưa chắc có thể tha mạng cho chúng ta. Chi bằng hai phái chúng ta liên thủ đánh lui họ. Ngoại trừ Long Sắc Thảo, Thương Nguyên Tông ta sẽ tạ lễ một viên Tinh Thần Thạch."
Tinh Thần Thạch cũng là một loại khoáng thạch khá quý báu, có thể nói Hà Phảng trưởng lão vì Bổ Hồn Thảo cũng coi như bỏ ra vốn liếng rất lớn.
Lôi Khiên và Phó Vũ đều có tu vi Độ Kiếp hậu kỳ, cho dù Lê thúc và vị Cảnh trưởng lão của Thương Nguyên Tông liên thủ, cũng chưa chắc có thể đánh thắng. Giang Linh Ngọc thà không lấy được linh thực, cũng không muốn mạo hiểm vào lúc này, đang định nói lời từ chối, liền nghe giọng nói thâm trầm của Lôi Khiên truyền đến từ trên không trung: "Bàn bạc xong chưa? Muốn lên thì lên hết đi!"
Vừa nói xong, hắn cầm Lôi Thần Chùy ở trong tay dồn sức đập xuống, chỉ nghe tiếng sấm nổ ầm ầm ở trên không trung, một lực xung kích cực lớn ập về phía mọi người.
"Lui về phía sau!!" Giang Linh Ngọc hét lớn một tiếng, thân hình nhanh chóng bay về phía sau.
Có đệ tử né tránh không kịp, bị sóng âm đánh trúng, ngũ tạng lục phủ lập tức bị tổn thương, thất khiếu đổ máu.
Cảnh Bình và Lê Mạc liếc nhau, cùng lúc lấy pháp khí ra rồi bay lên không trung.
Bốn tu sĩ Độ Kiếp Kỳ đối lập hai hai, Lôi Khiên đảo qua hai người đối diện, liếm liếm môi, cười nói: "Đã lâu không có nếm qua Nguyên Anh của tu sĩ Độ Kiếp Kỳ, lần này đưa tới hai người, đúng là không tệ."
Nghe vậy, sắc mặt của Cảnh Bình và Lê Mạc ngày càng khó coi.
Sớm nghe nói phu thê Lôi Khiên thích giết chóc thành thói, đặc biệt thích hành hạ tu sĩ đến chết, sau đó cắn nuốt Nguyên Anh của bọn họ.
"Ta tới chiếu cố bọn họ, ngươi đi hái Bổ Hồn Thảo về." Lôi Khiên nói với Phó Vũ.
"Được, phu quân."
Phó Vũ giọng nói ôn nhu, thân ảnh lóe lên liền bay về phía đầm lầy.
Giang Linh Ngọc thấy thế, phi thân lên chặn trước Phó Vũ.
Nếu như để Phó Vũ hái xong Bổ Hồn Thảo, lại trở về liên thủ với Lôi Khiên, xác suất chiến thắng của Lê thúc bọn họ sẽ càng nhỏ hơn.
Cho nên, phải ngăn chặn nàng lại!
Phó Vũ dừng lại, quan sát Giang Linh Ngọc một phen, nhẹ nhàng cười nói: "Muội muội xinh đẹp như thế, cần gì phải nóng lòng tự tìm đường chết đây."
Giang Linh Ngọc không trả lời, rút kiếm liền tiến công lên.
Nàng với Phó Vũ chênh lệch hai cảnh giới lớn, không có hy vọng chiến thắng, chỉ có thể cố gắng dây dưa.
Phó Vũ một lòng ở trên Bổ Hồn Thảo kia, muốn tốc chiến tốc thắng, cho nên cũng không có nương tay.
Hai người đánh nhau được mấy hơi, Giang Linh Ngọc liền rơi xuống thế yếu.
Phó Vũ cười khẩy một tiếng, dải lụa dài trực tiếp khóa cổ Giang Linh Ngọc lại, sau đó dùng sức hất một cái, hung hăng đập nàng xuống đất.
Hỏa Dư thấy thế vội vàng tiến lên hỗ trợ, lại bị dải lụa dài của Phó Vũ đánh bay.
Trong lòng Giang Linh Ngọc lo lắng, lập tức nhào về phía Hỏa Dư, ngăn cản một kích của Phó Vũ, lập tức phun ra một ngụm máu tươi.
Phó Vũ đang muốn hạ sát thủ lần nữa, bất ngờ bị tia sáng lạnh lẽo như đánh tới từ trên trời, lập tức chém dải lụa dài thành đôi.
Trên mặt Phó Vũ hiên lên vẻ tàn khốc, thu dải lụa dài vào, nhìn về phía người tới.
"Chíp chíp chíp!!!!"
Hoa Linh bay đến bên cạnh Giang Linh Ngọc và Hỏa Dư, xem kỹ thương thế của hai ngươi. Hỏa Dư đã hôn mê, mà giữa cổ Giang Linh Ngọc có một vết máu đỏ sẫm, thoạt nhìn đặc biệt đáng sợ.
Hoa Linh sốt ruột xoay quanh, nhưng mà trên người nàng không có đan dược chữa thương, chỉ có thể lo lắng suông.
"Khụ, khụ, Đoàn Tử, ta không sao."
Giang Linh Ngọc giãy giụa bò dậy, kiểm tra thân thể Hỏa Dư một phen, phát hiện nàng chỉ bị hôn mê, trong lòng thở phào nhẹ nhõm một hơi. Đút một viên đan dược cho Hỏa Dư, nàng khàn giọng nói với Trình Tố Tích: "Tố Tích, nàng là Phó Vũ, tu sĩ Độ Kiếp hậu kỳ, ngươi cẩn thận một chút."
"Ta biết," Trình Tố Tích duỗi tay phải ra, Ngưng Sương bay trở về bên người nàng, thân kiếm vui vẻ "Ong ong" một tiếng, giống như hưng phấn khi gặp được đối thủ.
"Lại là một muội muội xinh đẹp," Trong lòng Phó Vũ không còn kiên nhẫn, nhưng nụ cười trên mặt lại ngày càng xinh đẹp, "Lột da của các ngươi làm trống, hay là móc mắt của các ngươi làm đèn thì tốt ta? Không bằng...... Tự các ngươi chọn đi?"
Hoa Linh nghe được lời này, cánh run lên. Tên biến thái này ở đâu ra vậy!
Trình Tố Tích mặt không đổi sắc, kiếm chiêu trong tay đã đâm thẳng đến Phó Vũ.
Khác với khi tỷ thí với Thi Hồng Tài, lúc này Trình Tố Tích vung kiếm ra, giống như cầu vồng nối tới mặt trời, giữa cái lạnh băng giá mang theo vô hạn gió tuyết, sáng chói đến mức khiến người ta không thể mở mắt được.
Phó Vũ không nghĩ tới kiếm ý của Trình Tố Tích lạnh thấu xương như vậy, nàng biến sắc, nhanh chóng lùi về mấy trượng, ổn định thân hình.
"Ngươi là người phương nào?" Phó Vũ ngạc nhiên nghi ngờ nói.
"Càn......"
Trình Tố Tích mới vừa nói ra một chữ, đã bị một giọng nói mềm mại trong đầu cắt ngang, "A a a, chủ nhân ngươi đừng tự báo gia môn! Loại phản diện này đầu óc có một tí, lỡ đâu đến lúc đó trả thù chúng ta thì làm sao bây giờ!"
Trình Tố Tích ngẩn ra, trong lòng cười khổ không thôi, tiểu gia hỏa này luôn nói một ít từ ngữ nghe không hiểu, nhưng lại luôn có mấy phần đạo lý như vậy.
Nếu Tiểu Thần Thú nhà mình đã nói như vậy, Trình Tố Tích cũng lười nói lời thừa với Phó Vũ, cổ tay lật lại, kiếm chiêu khí thế dồi dào công tới Phó Vũ.
Phó Vũ khẽ cắn môi, lấy ra pháp khí bản mạng Thiểm Điện Thần Kính, chỉ thấy mặt kính lóe ra một tia điện bắn thẳng vào thân kiếm Ngưng Sương, ngay sau đó một tia sáng chói mắt bắn tung ra cả bốn phía.
Hoa Linh vội vàng dùng cánh che mắt lại, má ơi, thì ra tu sĩ cấp cao đánh nhau kinh khủng đến như vậy!
Trình Tố Tích cũng không vì kiếm chiêu bị ngăn lại mà luống cuống, chợt phóng ra ba thanh kiếm, nhanh chóng và mãnh liệt như gió.
Phó Vũ cầm kính ngăn cản kiếm chiêu của Trình Tố Tích, trong lòng lại càng thêm kinh ngạc. Kiếm chiêu của kiếm tu này nhìn như bình thường, thậm chí còn mang theo chút tùy ý, nhưng trong đó ẩn chứa kiếm ý cực kỳ bá đạo, khiến cho nàng chỉ có thể bị động ngăn lại, không dám giao chiến chính diện.
Chẳng qua là một tu sĩ Hợp Thể Kỳ, thế nhưng có thể ép mình đến mức này, Phó Vũ không khỏi cảm thấy xấu hổ.
Nàng đột nhiên rót linh thực vào trong Thiểm Điện Thần Kính, chỉ thấy vô số điện quang đan thành một hàng rào điện trên không, mang theo khí thế bẻ gãy nghiền nát, bao quanh về phía Trình Tố Tích.
Hoa Linh thấy một màn như vậy, lòng cũng xoắn lại. Nàng theo bản năng muốn bay qua giúp đỡ, lại nghe một giọng nói trầm ổn truyền đến từ trong khế ước, "Yên tâm."
Hoa Linh yên lòng, phần lông trên người bị xù lên lập tức được vuốt phẳng.
Nàng tin tưởng sức mạnh của chủ nhân, chắc chắn mạnh hơn nữ nhân biến thái kia nhiều!
Trình Tố Tích để thần thức chìm vào đan điền, phóng Liên Tâm Băng Diễm đã bị nhốt thật lâu ra.
Liên Tâm Băng Diễm sau khi bị Trình Tố Tích dạy dỗ từ lần trước, cũng đã biết điều hơn nhiều. Lần này được thả ra, cũng không dám làm trò quỷ, bay vòng quanh Trình Tố Tích hai vòng, làm như đang lấy lòng.
"Đi, ăn hết nó đi."
Trình Tố Tích chỉ hàng rào điện trước mặt.
Ngọn lửa màu xanh của Liên Tâm Băng Diễm nhấp nháy vụt sáng, đột nhiên nổ tung thành mấy trăm đóa, tạo thành một bức tường lửa, vừa lúc ngăn lại hàng rào điện của Phó Vũ.
Là ngọn lửa Thiên Cấp, Liên Tâm Băng Diễm có năng lực cắn nuốt cực mạnh, chẳng qua chỉ là pháp thuật đã ra linh khí mà thôi, tốc độ cắn nuốt của nó cực nhanh, hàng rào điện trong chớp mắt đã biến mất không còn dấu tích.
Trong lòng Phó Vũ hoảng hốt, đây là ngọn lửa gì, không ngờ lại lợi hại như vậy!
Liên Tâm Băng Diễm cắn nuốt hàng rào điện vẫn còn chưa thấy đủ, thấy Trình Tố Tích không có ngăn cản, liền nhào tới về phía Phó Vũ.
Phó Vũ vội vàng né tránh, nhưng vẫn bị Liên Tâm Băng Diễm quét trúng một bên cánh tay, cảm giác đau đớn thấu xương lập tức lan đến.
Nàng dứt khoát chặt bỏ cánh tay phải. Liền thấy ngọn lửa màu xanh quỷ dị kia kia lập tức cắn nuốt cánh tay của nàng không còn một mảnh.
Hoa Linh: "......" Vãi, không kén ăn như vậy luôn?
Phó Vũ sợ tới mức vội vã bay lên không, la lớn: "Phu quân, cứu mạng!!!"
Hoa Linh: Đánh không lại liền tìm viện trợ từ bên ngoài, vừa nhìn là thấy số phận của pháo hôi!