Ta Ở Tiên Tông Làm Thần Thú

Chương 39




Trước mắt Hoa Linh là một phiến sa mạc hoang vắng.

Bãi cát vàng mênh mông trải dài toàn bộ tầm mắt, những cồn cát liên miên chập chùng như vĩnh viễn sẽ không bị cắt đứt. Rộng lớn, hoang vu, tĩnh lặng...... Cảnh sắc trước mắt khiến tất cả những người tu chân ở đây lập tức mất đi ngôn ngữ.

"Chíp chíp chíp!!!"

Tiếng chim kêu thanh thúy, bất ngờ đánh thức mọi người.

Hoa Linh vỗ cánh, từ không trung nhìn về phía trước, ở phía xa phát hiện một ít màu xanh lá cây, nàng không thể xác định đó là ốc đảo hay là ảo ảnh.

"Đoàn Tử, quay về."

Giọng nói có chút lo lắng của Trình Tố Tích vang lên, Hoa Linh không rõ vì sao, nhưng vẫn lập tức lao xuống từ trên không, đáp nhẹ lên cổ tay chủ nhân mình.

"Nơi này có Sa Ưng*, tốc độ cực nhanh. Tiểu Đoàn Tử ngươi còn không đủ nhét kẽ răng người ta."

[*Đại bàng sa mạc]

Ngón trỏ Trình Tố Tích cong lại, búng nhẹ lên trán tiểu gia hỏa, "Không được lỗ mãng."

Hoa Linh lấy lòng "chíp" một tiếng, là một người xuyên không, nàng quả thực đã thiếu lòng cảnh giác. Tật xấu này, phải sửa.

Có điều, nàng vẫn muốn nói với chủ nhân kết quả trinh sát vừa rồi của mình, "Hình như có một ốc đảo ở bên kia."

Nàng vươn một cánh, chỉ về một phía.

Trình Tố Tích khen ngợi vuốt ve lông vũ trên lưng Hoa Linh, lấy một tấm bản đồ từ trong túi Càn Khôn, so sánh một phen.

Bí cảnh Thương Lan đã xuất hiện mấy trăm năm, tuy diện tích rộng lớn, hơn nữa rải rác đủ loại tình huống nguy hiểm. Nhưng vẫn có không ít tu sĩ sống sót ra được, mang về tình hình trong bí cảnh ra ngoài. Đặc biệt là những tông môn lớn, thông tin nhận được càng đầy đủ hơn.

Càn Nguyên Tông đương nhiên cũng có, tấm bản đồ trong tay Trình Tố Tích, là được vẽ dựa trên kinh nghiệm của tất cả các tiền bối.

Bí cảnh Thương Lan cơ bản chia thành năm phần, tương ứng với năm địa hình khác nhau —— hoang mạc, đầm lầy, rừng rậm, đồng bằng và núi non.

Trong đó, nơi có mức độ nguy hiểm cao nhất chính là đầm lầy và rừng rậm, mà tài nguyên khan hiếm nhất chính là hoang mạc.

Ngoại trừ Càn Nguyên Tông, có một số tán tu cũng rơi xuống gần đó. Bọn họ thấy bóng dáng của người Càn Nguyên Tông từ phía xa, liền nhanh chóng rời khỏi nơi này.

Trình Tố Tích chia các đệ tử thành một nhóm nhỏ, để cho bọn họ phối hợp với nhau, gặp nguy hiểm cũng có thể nhanh chóng phản ứng.

Tiếp theo, nàng báo cho mọi người biết những nguy hiểm có thể xuất hiện trong hoang mạc: "Phía dưới lớp cát có thể sẽ có yêu thú bò cạp và trùng sa mạc mai phục, tuy cấp bậc của chúng không cao, nhưng phần lớn chúng đều sống theo bầy đàn, hơn nữa còn có độc, nhất định phải cẩn thận. Ngoài ra, ở đây cố gắng không nên dùng linh lực."

Thật ra không cần Trình Tố Tích nói, các đệ tử cũng phát hiện linh khí trong hoang mạc vô cùng mỏng manh. Có nghĩa là, một khi bọn họ tiêu hoa quá nhiều linh lực, khó có thể hấp thu linh khí ở đây để bổ sung được.

Về phần đan dược, tuy rằng cũng có thể bổ sung linh lực, nhưng dùng một viên thì ít đi một viên, lúc này mới vừa tiến vào bí cảnh, tốt nhất không nên lãng phí.

Trình Tố Tích thông qua bản đồ đã xác định được đường đi, chính là phương hướng ốc đảo mà Hoa Linh vừa rồi mới nhìn thấy.

Bởi vì không thể sử dụng linh lực, tất nhiên không thể cưỡi gió mà đi, các đệ tử chỉ có thể dựa vào hai chân để đi.

Vì để tránh cho cát vàng và mặt trời ảnh hưởng, mọi người thay áo choàng dài có mũ trùm. Hoa Linh thì trốn ở sau cổ Trình Tố Tích, được mũ che khuất cơ thể, chỉ thỉnh thoảng thò đầu nhìn tình hình ở bên ngoài.

Nói thật, cũng không có đẹp đẽ gì. Ngoại trừ cát vàng, vẫn là cát vàng, cảnh sắc đơn điệu khiến người ta không lên tinh thần nổi.

Trình Tố Tích mang Liên Tâm Băng Diễm, mặc dù không cần linh khí hộ thể, thân thể cũng ôn nhuận lạnh lẽo, ở trong hoang mạc thật sự cũng không quá thoải mái. Còn những đệ tử còn lại, đã không có tốt số như vậy.

Nhất là Thường Y Tình của Tố Hồi Phong, cơ thể của nàng không khỏe mạnh như kiếm tu, cũng không có có linh căn hệ Băng bọc ở bên ngoài, bình thường lại được cưng chiều từ nhỏ, đi được hai ba canh giờ đã không ngừng kêu khổ.

"Lăng Khê trưởng lão, chúng ta nghỉ ngơi một lát đi!" Nàng hô.

Trình Tố Tích làm như không nghe thấy, cũng không có để cho mọi người dừng lại.

Trong lòng Thường Y Tình vô cùng căm phẫn, nhưng thấy những đệ tử khác cũng không có dị nghị, nàng hung hăng dậm dậm chân, đành phải tiếp tục đuổi theo.

Diệp Uyển Vân được chia vào nhóm của nàng liếc mắt, nhỏ giọng nói với nam tu ở bên cạnh: "Không biết Tố Hồi Phong để một đại tiểu thư tới đây làm gì, chẳng lẽ cũng không chịu nổi tính tình của nàng, phái nàng đi tìm chết sao?"

"Sư muội nói cẩn thận," La Anh ngẩng đầu nhìn Thường Y Tình chạy đến bên cạnh Hạ Ôn Du, nhỏ giọng nhắc nhở nói: "Không nên trêu chọc nàng."

Nếu Hoa Linh nghe được, liền sẽ phát hiện lời này giống như đúc chủ nhân trước đó nhắc nhở nàng.

Lại được nửa ngày, ánh nắng thiêu đốt lên tới đỉnh đầu, nhiệt độ trong hoang mạc lại tăng lên.

Trình Tố Tích cuối cùng cũng tìm được một nơi thoáng mát ở phía sau một cồn cát, để cho mọi người chỉnh đốn và nghỉ ngơi.

Tuy nói các đệ tử ở đây đều đã qua thời kỳ Tích Cốc, nhưng bị ánh mặt trời gay gắt hấp nướng mấy canh giờ, cũng không khỏi lấy nước trong túi Càn Khôn ra uống.

Trình Tố Tích cũng đổ một ít vào cái đĩa nhỏ làm bằng thanh ngọc, gọi Hoa Linh đi ra.

Chỉ thấy một con chim non lông xù thò đầu ra khỏi mũ trùm, chú ý xung quanh một lát, linh hoạt nhảy tới hổ khẩu* của Trình Tố Tích, cúi đầu mổ một ngụm, lại ngước cổ lên, để cho sự mát lạnh trong miệng chảy vào bụng mình.

[*Hổ khẩu /虎口/: khoảng giữa ngón cái và ngón trỏ]

"Chíp chíp!"

Thấy Hoa Linh gần uống cạn, Trình Tố Tích lấy một miếng linh quả đưa cho nàng, để nàng đứng trên vai mình từ từ ăn, còn mình thì lấy bản đồ ra tiếp tục xác nhận vị trí và phương hướng.

Tuy rằng linh khí của hoang mạc mỏng manh, nhưng sau khi các đệ tử ăn uống no đủ, vẫn tự tìm chỗ bắt đầu ngồi tĩnh tọa. Một mặt là để giảm bớt tâm trạng khẩn trương khi đi trong hoa mạc một thời gian dài, một mặt khác là "Muỗi tuy nhỏ nhưng cũng là miếng thịt" nha! Linh lực đương nhiên phải dự trữ càng nhiều càng tốt.

Hoa Linh ăn xong linh quả, liền chui về bên trong mũ trùm của chủ nhân nghỉ ngơi. Nàng là Thần Thú hệ Băng, trong môi trường sa mạc này, ở lại lâu cả người cũng không thoải mái.

Trình Tố Tích sau khi xác nhận hướng đi không có vấn đề, cất bản đồ vào, cũng bắt đầu nhắm mắt điều chỉnh lại hơi thở.

Trong lúc nhất thời, phía sau cả cồn cát an tĩnh đến mức chỉ có thể nghe thấy tiếng gió thổi qua cát vàng phát ra tiếng xào xạc.

Qua chừng một khắc đồng hồ, Trình Tố Tích bỗng mở mắt ra.

Nàng nằm trên mặt đất nghiêng tai lắng nghe một lát, rồi đột nhiên hô: "Địch tập kích!"

Các đệ tử kinh hãi, vội vàng đứng lên, tụ lại bên người Trình Tố Tích, đề phòng nhìn xung quanh.

"Chú ý dưới chân," Trình Tố Tích lạnh giọng nhắc nhở.

Nàng vừa dứt lời, liền nghe một hồi tiếng sàn sạt vang lên từ dưới cát.

Hoa Linh đưa đầu nhìn ra từ trong mũ trùm, chỉ thấy rất nhiều bò cạp cả người đen sì, phần đuôi màu đỏ tươi chui ra từ bãi cát vàng. Chúng nó được huấn luyện nghiêm chỉnh, đã nhanh chóng tập hợp một chỗ, bao vây người của Càn Nguyên Tông lại.

"Kiếm tu bên ngoài, những người còn lại dùng pháp thuật công kích."

Trình Tố Tích nhanh chóng hạ lệnh, mọi người nhanh chóng thay đổi đội hình.

Rất nhanh, đợt bò cạp đầu tiên liền công lên.

Đừng thấy đầu của bò cạp này không lớn, chỉ bằng nửa bàn tay, nhưng hai cái càng phía trước lại vô cùng cứng rắn, phần đuôi có gai độc như móc câu, có thể dễ dàng đâm thủng da của người tu chân. Hơn nữa số lượng chúng nó rất nhiều, khiến người khác khó mà đề phòng được.

Có lẽ vì bản tính của loài chim, trong lòng Hoa Linh cũng không hề sợ hãi những con bò cạp này, thậm chí còn nóng lòng muốn thử.

"Đoàn Tử, những côn trùng này không thể ăn." Trình Tố Tích vừa chém bò cạp sa mạc làm đôi, vừa nói với Hoa Linh trong lòng.

Hoa Linh: "......" Nàng cũng không có bụng đói ăn quàng như vậy!

Dù sao những bò cạp sa mạc này chỉ là yêu thú cấp thấp, người của Càn Nguyên Tông ngăn cản cũng không có gì khó khăn, chưa đến một canh giờ, đã chém giết được hơn phân nửa.

Thấy những bò cạp sa mạc còn lại chuẩn bị rút lui, Hoa Linh chợt phát hiện một bò cạp độc không giống với những con khác, cái đầu của nó không chỉ lớn hơn những bò cạp khác, toàn thân còn tỏa ra một màu đỏ sáng rực.

"Chíp!!!"

Hoa Linh không kịp nhắc nhở chủ nhân, trực tiếp dùng linh lực ngưng tụ thành một thanh kiếm băng, cực nhanh bắn về phía bò cạp đỏ kia.

Chỉ trong nháy mắt, kiếm băng đã ghim chặt bò cạp độc tại chỗ.

Một đòn trúng đích, làm trong lòng Hoa Linh nhảy nhót. Hơn nữa, theo sau cái chết cùa bò cạp đỏ kia, những bò cạp sa mạc còn lại lập tức quân lính tan rã, cuống quít tháo chạy, rất nhanh đã biến mất ở trong cát vàng.

Hoa Linh lần đầu tiên giết địch, hưng phấn bên đến bên cạnh bò cạp đỏ đã chết kia. Kiếm băng lúc này đã tan ra, Hoa Linh phát hiện một viên pha lê màu vàng nhạt ở miệng vết thương của thi thể đó.

"Đây là yêu đan của nó," Trình Tố Tích dùng dao găm lấy viên pha lê vàng nhạt kia ra, rửa sạch sẽ sau đó đưa cho Hoa Linh, "Dựa theo quy củ của Tu Chân Giới, nó là chiến lợi phẩm của ngươi."

Hoa Linh dùng móng vuốt nắm lấy viên pha lê kia, quay qua ánh sáng mặt trời nhìn nhìn, óng ánh trong suốt, không có một tí tạp chất nào.

Thì ra đây là yêu đan? Nếu không phải đã biết trước, nàng còn tưởng đây là viên đá quý tuyệt đẹp.

"Tuy chỉ là yêu đan Trúc Cơ kỳ, nhưng lại phù hợp để ngươi luyện hóa," Trình Tố Tích nói.

Nói như vậy, chỉ có yêu tu mới có thể trực tiếp luyện hóa yêu đan, mà nhân tu, phải luyện chế thành đan dược mới có thể dùng.

Hoa Linh từ trong truyền thừa huyết mạch tìm được phương pháp luyện hóa, sau khi cảm thấy gần như đã học được, liền bay về trong mũ trùm của Trình Tố Tích thử luyện hóa.

Đuôi bò cạp sa mạc có giá trị nhất định, lấy ra bí cảnh có thể bán được không ít linh thạch. Với đức tính tốt cầm đi không thể lãng phí, các đệ tử của Càn Nguyên Tông bắt đầu thu gom đuôi bò cạp, thuận tiện dọn dẹp chiến trường.

"Sư muội, ngươi không cần sao?"

Hạ Ôn Du thấy Thường Y Tình đứng ở bên cạnh không có động thủ, ấm áp hỏi.

Thường Y Tình lộ ra vẻ mặt ghét bỏ, "Xấu như vậy, ta mới không cần!"

Hạ Ôn Du biết nàng không thiếu linh thạch, cũng không có cưỡng cầu, cúi đầu tiếp tục thu gom đuôi bò cạp.

Diệp Uyển Vân nhìn thấy một màn này bĩu môi, thật đúng là đại tiểu thư không biết dầu gạo đắt thế nào.

Thu dọn xong xuôi, Trình Tố Tích liếc nhìn sắc trời, quyết định tiếp tục tiến lên.

Khác với sự yên bình lúc đầu, dọc theo đường đi bọn họ lại gặp phải mấy đợt tấn công của bò cạp sa mạc, rắn sa mạc, thậm chí là diều hâu sa mạc.

Người của Càn Nguyên Tông vốn muốn tiết kiệm linh lực, cuối cùng vẫn phải tiêu hao linh lực, mới có để đánh lui chúng nó. Nhưng mà, cuối cùng bọn họ nhận được không ít nguyên liệu như đuôi bò cạp, túi mật rắn, lông diều hâu, cũng không tính là không có thu hoạch gì.

Cho đến khi sắc trời dần dần tối đi, Trình Tố Tích ra hiệu cho mọi người dừng lại, tìm một chỗ khuất gió qua đêm.

Bởi vì ban đêm mới là thời gian các loại yêu thú sa mạc hoạt động mạnh mẽ, hơn nữa bão cát nơi này quá lớn, không chú ý sẽ dễ bị chôn sống, cho nên phải bố trí người gác đêm.

"Vân Lan, ngươi và La Anh trông coi nửa đêm đầu, Cố Chỉ Nhạn, Cố Chất Anh, huynh muội các ngươi trông coi nửa đêm sau." Trình Tố Tích bố trí xong xuôi.

"Rõ!" Bốn người đáp.

"Đi ra ăn," Sau khi Trình Tố Tích kêu bốn người rời đi, quơ quơ mũ trùm, ra hiệu cho Hoa Linh an tĩnh cả một buổi chiều đi ra.

Hoa Linh nghe thấy tiếng gọi, chui ra từ trong mũ trùm, móng vuốt nắm lấy yêu đan đã nhỏ hơn một chút.

"Tiến triển không tệ," Trình Tố Tích khen một câu.

Hoa Linh vui vẻ "chíp chíp" hai tiếng, nàng phát hiện luyện hóa yêu đan nhanh hơn nhiều so với hấp thu linh khí tu luyện. Buổi chiều nàng chỉ luyện hóa một phần năm viên yêu đan này, đã bù đắp được thành quả tu luyện một tháng.

......

Ngay khi người của Càn Nguyên Tông đang đi trong hoang mạc, Giang Linh Ngọc dẫn dắt đệ tử Thiên Lăng Phái đụng phải đội ngũ Huyền Nguyên Tông trong vùng đầm lầy.

Bây giờ là giai đoạn vừa bắt đầu của bí cảnh, chỉ cần không có xung đột lợi ích quá lớn, giữa các tông môn lớn vì bảo toàn thực lực, bình thường rất ít công kích lẫn nhau. Thế nhưng, tình huống bây giờ khác biệt, bọn họ đều nhìn trúng một yêu thú Kim Đan Kỳ.

Dẫn đầu Huyền Nguyên Tông chính là một trưởng lão Độ Kiếp Kỳ, tên là Hoành Quân. Hắn từ trước đến giờ coi thường hành động thu lưu yêu tu của Thiên Lăng Phái, cho nên thái độ cũng vô cùng kiêu căng, "Yêu thú Kim Đan Kỳ này là con mồi của chúng ta, các vị vẫn nên rời khỏi đây đi!"

Giang Linh Ngọc dẫn theo đệ tử đã canh giữ yêu thú này mấy ngày nay, đang chuẩn bị ra tay, người Huyền Nguyên Tông đến chậm lại muốn cướp đoạt. Hành vi như vậy, có khác gì cường đạo đâu?

"Ái chà," Chúc Chương Phi xách theo trọng kiếm cười khẩy nói: "Chẳng lẽ trên người yêu thú Kim Đan Kỳ này có viết tên Huyền Nguyên Tông các ngươi sao?"

————————————

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Trình Tố Tích: Từ khi vào bí cảnh, lời ta nói nhiều nhất là "Đoàn Tử, quay về", xin hỏi các vị có bán dây dắt chim nào không? Ta ra giá cao mua.

Hoa Linh kháng nghị: Chíp chíp chíp chíp chíp...

————————————

Mọi người có thắc mắc, thì nói một chút tình huống phân chia cấp bậc tu vi

Người tu chân cơ bản chia làm: Luyện khí, Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Anh, Xuất Khiếu, Phân Thần, Hợp Thể, Độ Kiếp và Đại Thừa.

Ta biết mọi người thắc mắc độ kiếp và đại thừa cái nào trước cái nào sau, theo ta xem qua một ít thiết lập của văn tu chân, có khi là Độ Kiếp Kỳ trước, có khi là sau. Vì vậy, ta kết hợp với một chút tình tiết, quyết định là Độ Kiếp trước, Đại Thừa sau.

Ngoài ra, còn có tiểu khả ái hỏi bí cảnh này là cho Đoàn Tử nâng cao thực lực, hay là dành cho Tố Tích bàn tay vàng, ở đây hơi spoil một chút, bí cảnh này là một tình tiết rất quan trọng, Đoàn Tử sẽ biến hình trong đây, Tố Tích tạm thời vẫn không thể đột phá, nhưng mà bàn tay vàng sẽ chắc chắn có.