Trình Tố Tích thấy Hoa Linh ăn no, cất số thịt khô còn dư lại, ngẩng đầu liền thấy một đệ tử đang đi tới.
"Lăng Khê trưởng lão."
Người tới chính là đại đệ tử Hạ Ôn Du của Kinh Minh trưởng lão ở Tố Hồi Phong. Hắn khom người hành lễ với Trình Tố, nói: "Gia đình đệ tử ở thành trấn gần đây, đã hơn mười năm không trở về, kính xin ngài cho ta mấy ngày thăm người thân, ta chắc chắn sẽ trở lại trước khi bí cảnh mở ra."
Một khi bước lên con đường tu hành, quan hệ huyết thống cũng sẽ trở nên vô cùng nhạt nhẽo. Dù sao tu hành không có năm tháng, người tu chân một lần bế quan, chậm thì mấy tháng, lâu thì mấy năm, mấy chục năm, trong nháy mắt, người thân cũng đã già đi.
Trình Tố Tích cũng không có người thân huyết thống, nhưng cũng không có bất cận nhân tình, vì vậy đáp ứng nói: "Đi nhanh về nhanh."
"Đa tạ Lăng Khê trưởng lão." Hạ Ôn Du nói cám ơn.
"Sư huynh, ta cũng muốn đi tới nhà ngươi, cũng dẫn ta theo với!"
Lúc này, giọng nói đáng yêu của một cô gái vang lên từ phía sau hắn.
Hạ Ôn Du xoay người nhìn về phía người đang đi tới, lộ ra vẻ dịu dàng lại bất đắc dĩ, "Y Tình sư muội, đây không phải du ngoạn rèn luyện bình thường, không nên tùy hứng."
Thường Y Tình bất mãn cau mũi một cái, quay qua nói với Trình Tố Tích: "Lăng Khê trưởng lão, dù sao thời gian mở bí cảnh còn sớm, ta chỉ đi mấy ngày với sư huynh thôi, ngươi đồng ý đi mà!"
Trình Tố Tích cúi đầu búng trán cục bánh trôi nào đó đang xem náo nhiệt, nhẹ giọng nói: "Không được."
Hoa Linh thấy vẻ mặt của nữ đệ tử kia vặn vẹo một cái, vội vàng dúi đầu vào lòng bàn tay chủ nhân.
—— Quá xấu, ta muốn tự kỷ.
Hạ Ôn Du hơi đau đầu, sư muội này thường được sư phụ nuông chiều đến lợi hại, người bề trên ở Tố Hồi Phong đều chiều theo nàng. Không nói đến ân oán giữa Lăng Khê trưởng lão và Tố Hồi Phong, chuyện như vậy mà nói, cũng là sư muội có thái độ bất kính, nói năng quá lỗ mãng.
Thấy Thường Y Tình còn chuẩn bị tranh luận với Trình Tố Tích, Hạ Ôn Du vội vàng kéo nàng lại, "Sư muội, một mình ta bôn ba là đủ rồi, ngươi vẫn là đi theo mọi người đi!"
Dứt lời, liền mạnh mẽ kéo người rời khỏi.
Hoa Linh ở trong lòng chế giễu với Trình Tố Tích: " Yêu mù quáng thật đáng sợ."
Nữ đệ tử tên "Y Tình" kia, con mắt cũng muốn dính lên người "Sư huynh" mà nàng nói tới, trong lòng nghĩ cái gì cũng rõ như ban ngày.
Trình Tố Tích đã quen bé chim mập nhà mình thỉnh thoảng nói ra từ ngữ kỳ lạ, đoán rằng có thể là đến từ truyền thừa huyết mạch. Nàng nắm lấy lông đuôi đang vểnh lên ở trước mặt, nhắc nhở nói: "Cách xa người Tố Hồi Phong ra một chút."
Hoa Linh vỗ cánh bay từ bên trái sang phái bên phải chủ nhân, tránh đi bàn tay nắm cái đuôi của mình ra, lầm bầm trong lòng, "Ta chỉ có một cái lông vũ, nắm nữa liền trụi."
Trình Tố Tích thấy bộ dáng tiểu gia hỏa tức giận, trong lòng buồn cười, nhưng vẫn đe dọa nói: "Nếu bị người Tố Hồi Phong bắt đi, đừng nói tới đuôi, lông chim trên người ngươi cũng bị nhổ sạch sẽ."
Hoa Linh bị sợ hết hồn, "Không đến mức đó chứ...... Dù gì ta cũng là Thần Thú mà."
"Nữ đệ tử vừa rồi kia, tên Thường Y Tình, là cháu gái của Kính Minh trưởng lão," Trình Tố Tích chậm rãi nói: "Linh thú chết trên tay nàng không dưới mấy chục con, ngươi có biết chúng nó chết như thế nào không?"
Có thể được gọi là "Linh thú", đều là yêu thú đã được thần hóa tốt. Một số sẽ trở thành tọa kỵ của tu sĩ, một số được nuôi làm linh sủng, đặc biệt nhất thì giống như Hoa Linh, sẽ ký khế ước bản mạng với tu sĩ, trở thành cộng sự thân mật nhất thế gian này.
Hoa Linh đã nhận ra mùi máu tanh đằng sau những lời này của Trình Tố Tích, lập tức cảm thấy sợ run người.
Thấy mục đích của mình đã đạt được, Trình Tố Tích khép hai tay lại, che phủ một cục bông xù xù nhỏ ở bên trong, chỉ lộ ra cái đầu nhỏ của Hoa Linh.
"Bây giờ ngươi và ta cùng chung vận mệnh, vạn lần không được tùy hứng làm bậy."
"Chíp!"
Hoa Linh mệt lòng, không muốn nói chuyện, chỉ muốn "chíp chíp".
......
Ngày thứ hai, Hạ Ôn Du sau khi từ giã với Trình Tố Tích liền rời đi, Trình Tố Tích dẫn theo những đệ tử còn lại ẩn bị tiếp tục lên đường.
Mọi người mới vừa rút phi kiếm ra, chợt nghe được tiếng kêu cứu cách đó không xa.
Trình Tố Tích thả thần thức ra, chỉ chốc lát đã phân phó: "Các đệ tử ở đây chờ lệnh, Vân Lan, theo ta đi trước nhìn xem."
"Rõ, phong chủ đại nhân."
Hai người đi đến nơi phát ra tiếng cầu cứu, liền thấy bốn, năm tu sĩ đang bị một Thương Lang* Kim Đan Kỳ đuổi theo.
[*Thương Lang: sói xanh, sói xám, sói bạc, sói xám trắng]
"Tiền bối! Cứu mạng aaaa!!"
Một người mắt sắc trong đó nhìn thấy Trình Tố Tích và Vân Lan, vội vàng lớn tiếng gào thét.
Trình Tố Tích từ trên trời nhìn xuống mấy người, thấy quần áo bọn họ giống nhau, hẳn là người cùng một môn phái. Người có tu vi cao nhất trong đó chỉ có Kim Đan sơ kỳ, cũng bởi vì bị thương nặng, khó có thể phát huy sức mạnh, chẳng trách sẽ bị một yêu thú Kim Đan Kỳ làm cho chật vật không chịu nổi.
"Vân Lan." Trình Tố Tích kêu.
"Rõ," Vân Lan lĩnh mệnh tiến lên, vung trường kiếm trong tay, một đường kiếm quang lạnh thấu xương liền bức lui Thương Lang.
Mấy tu sĩ kia có được cơ hội thở dốc, vội vàng dìu nhau trốn ở phía sau Vân Lan.
Chỉ thấy Thương Lang kia lộ ra vẻ mặt dữ tợn, những giọt nước bọt tanh hôi chảy ra từ hàm răng trắng sắt nhọn, hai mắt lộ ra hung ác tàn nhẫn, còn có không hài lòng khi bị người khác chen ngang con mồi.
Yêu thú Kim Đan Kỳ bình thường, đã có trí tuệ cơ bản. Nó có thể cảm nhận được Vân Lan không dễ đối phó, nhưng cũng không muốn từ bỏ con mồi sắp giành được.
Nó do dự đi qua đi lại, như muốn tìm cơ hội phá bỏ phòng tuyến của Vân Lan.
Trình Tố Tích đè lại cục bánh trôi nào đó đang nóng lòng muốn thử, khẽ mắng: "Nhìn cho thật kỹ, không được lộn xộn."
"Chíp!" Hoa Linh thất vọng vỗ vỗ cánh, nàng còn muốn đi giúp Vân Lan một phen.
Trong lòng Trình Tố Tích bất đắc dĩ, cái đầu của tiểu gia hỏa này còn không bằng một cái móng vuốt lớn của Thương Lang người ta, lá gan đúng là phì ra mà.
Tu vi của Vân Lan là Kim Đan hậu kỳ, thực lực cao hơn Thương Lang một bậc, thế lực cũng coi như là ngang nhau.
Thương Lang do dự hồi lâu, cuối cùng lý trí cũng thắng thế, đề phòng nhìn thoáng qua phía Trình Tố Tích, xoay người chạy về phía xa.
Vân Lan thu lại trường kiếm, đi về bên cạnh Trình Tố Tích.
Mấy tu sĩ kia vội vàng tiến lên nói lời cảm ơn: "Đa tạ hai vị tiền bối đã cứu mạng."
Vân Lan dưới sự ra hiệu của Trình Tố Tích, dò hỏi: "Các vị đạo hữu, chuyến này đi nơi nào? Sao lại gặp phải Thương Lang?"
Tu sĩ Kim Đan Kỳ trong đó nói: "Chúng ta đệ tử Phi Yên Tông, lần này vốn đi tham gia bí cảnh Thương Lan, không ngờ những môn phái kia lại đang đánh nhau ở ngoài bí cảnh, chúng ta tu vi thấp, không muốn cuốn vào tranh đấu, liền chuẩn bị trở về. Trên đường không biết tại sao, Thương Lang này đột nhiên tấn công chúng ta, may mắn gặp được hai vị tiền bối, lúc này mới nhặt về mạng nhỏ."
Vân Lan nghe vậy nhíu mày, "Tại sao những môn phái đó lại đánh nhau?"
Tu sĩ Kim Đan Kỳ thở dài một tiếng, "Vốn dĩ môn phái nhỏ như ta căn bản không kỳ vọng có thể nhận được cơ hội tiến vào bí cảnh, nhưng lần này liên minh lên tiếng, bọn họ đoạt được danh ngạch từ trong tay các tông môn lớn, chỉ cần tham gia môn phái đều có cơ hội được chia."
Hoa Linh nghe vậy cười nhạo một tiếng, loại chuyện hoang đường này cũng có người tin?
"Nhưng mà, bây giờ bí cảnh sắp mở, liên minh lại nói danh ngạch đã được quyết định, muốn đuổi những môn phái nhỏ chúng ta rời đi. Cách làm lần này, có khác gì những tông môn lớn đâu? Có người không vừa lòng, đương nhiên liền đánh nhau."
Vân Lan cười cười, "Danh ngạch có hạn, tất nhiên là cường giả sẽ có. Cho dù là tông môn lớn, cũng là liên minh mà ngươi nói, đều là như vậy."
Quy luật của Tu Chân giới tàn khốc như vậy, kẻ yếu không có tư cách đòi hỏi công bằng.
Sắc mặt tu sĩ Kim Đan Kỳ lập tức khó coi, hậm hực dẫn theo mấy đồng môn rời đi.
Chờ đến bọn họ đi xa một đoạn, Vân Lan lo lắng nói: "Bí cảnh còn chưa mở ra, cũng đã loạn cả lên. Không biết sau khi bí cảnh mở ra, sẽ là tình huống gì nữa."
"Không cần tự hỗn loạn, đến lúc đó hành động tùy theo hoàn cảnh là được," Trình Tố Tích thong dong nói.
Hoa Linh "chíp chíp" hai tiếng với Vân Lan, còn có bàn tay vàng là nàng ở đây mà!
......
Lại đi hơn mười ngày, cuối cùng đã tới dưới chân dãy núi Hòa Vân nơi tọa lạc của bí cảnh Thương Lan.
Dọc theo đường đi đã thấy không ít môn phái dựng trại đóng quân, Trình Tố Tích nhìn về phía vị trí đỉnh núi, nói: "Chúng ta đi lên."
Đi tới đỉnh núi, tu sĩ đã nhiều lên rõ ràng, nhưng kỳ lạ là bọn họ ăn ý chia thành hai bên, một bên ở phía Tây, một bên khác ở phía Đông.
"Là các vị đạo hữu Càn Nguyên Tông đã đến, phía Bắc chúng ta vẫn còn trống, mời tới bên này nghỉ ngơi!"
Một giọng nói sang sãng vang lên, Trình Tố Tích nghe vậy nhìn lại, là người quen, Hà Phảng trưởng lão của Thương Vân Tông, một tu sĩ Hợp Thể Kỳ.
"Đa tạ," Trình Tố Tích sau khi nói lời cám ơn, liền để các đệ tử đi thu xếp chỗ ở.
Hà Phảng trưởng lão vô cùng nhiệt tình, kêu đệ tử môn khách* cũng đi hỗ trợ, sau đó nói với Trình Tố Tích: "Các ngươi tới chậm không biết, tin tức lần này bí cảnh có Tiên Khí xuất hiện đã truyền ra ngoài, không chỉ có những môn phái nhỏ đến tham gia náo nhiệt, rất nhiều tán tu cũng lại đây tranh đoạt danh ngạch. Cũng may bọn họ còn không dám chống lại tông môn lớn chúng ta, đều đi bên kia."
[*Đệ tử môn khách cũng là đệ tử trong môn phái. Đệ tử torng môn phái "thường" được sư phụ thừa nhận, việc học phần lớn sẽ được sư phụ trực tiếp truyền dạy, còn đệ tử môn khách cũng được sư phụ truyền dạy việc học, thế nhưng không hẳn được sư phụ nhận là đệ tử của mình, bài vở và bài tập của đệ tử môn khách đa số là lấy qua gián tiếp]
Hắn chỉ chỉ đội ngũ ở phía Tây.
Trình Tố Tích nhìn theo phướng hướng hắn chỉ, quả nhiên nhìn thấy bên kia còn hỗn loạn hơn nhiều so với phía Đông. Thậm chí còn có tu sĩ đánh nhau trước mặt mọi người, hất nóc mấy lều trại ở xung quanh, dẫn tới chủ nhân của mấy lều trại cũng tham gia vào hỗn chiến, chớp mắt đã đánh thành một mảnh.
Hà Phảng trưởng lão thấy thế, giọng điệu khinh thường nói: "Nếu nói là liên minh, cũng chỉ là một đám người ô hợp mà thôi."
Trình Tố Tích quay đầu, nhìn về nam nhân trung niên mặt mày sáng sủa đang trầm mặc ở phía sau Hà Phảng trưởng lão. Nàng nhìn không ra tu vi của đối phương, suy đoán đối phương hẳn là cao thủ Độ Kiếp Kỳ mà Thương Nguyên Tông mới chiêu mộ.
Hà Phảng trưởng lão cũng phát hiện tầm mắt của Trình Tố Tích, cười nói: "Lăng Khê trưởng lão, giới thiệu cho ngươi một chút, vị này chính là Cảnh trưởng lão của Thương Vân Tông chúng ta."
Gương mặt Cảnh trưởng lão không chút thay đổi gật đầu với Trình Tố Tích, xem ra tính cách vô cùng cao ngạo.
Trình Tố Tích cảm nhận được luồng khí u ám trên người Cảnh trưởng lão này, nhíu mày, hàn huyên vài câu với Hà Phảng trưởng lão, liền xoay người rời đi.
Hoa Linh ở trên vai nàng "chíp" một tiếng, "Ta không thích Cảnh trưởng lão ban nãy."
Trình Tố Tích cảm thán với trực giác Thần Thú của Hoa Linh, nghiêng đầu hỏi: "Tại sao không thích?"
Hoa Linh dùng cánh gãi gãi đầu, nói: "Luôn có cảm giác không quá sạch sẽ."
Tu sĩ lấy linh khí làm nền móng để tu luyện, cho nên hơi thở cũng tương đối trong sạch. Mà Cảnh trưởng lão kia, lại cho người ta cảm giác hơi thở của hắn rất vẩn đục.
Trình Tố Tích thản nhiên nói: "Ngươi nói không sai, hắn rất có thể là tà tu."
Hoa Linh nghe vậy giật mình nói: "Nếu hắn là tà tu, tại sao Thương Nguyên Tông sẽ chiêu mộ hắn làm trưởng lão?"
"Vì Tiên khí."
- --------------
Chỉnh sửa: tên Đoàn Tử /团子/ của Hoa Linh còn có nghĩa là bánh Dango - một loại bánh trôi của ẩm thực Nhật Bản được làm từ bột nếp, không hiểu sao mình lại ghi sai thành bánh bao, nên từ giờ mình sẽ thống nhất sửa thành bánh trôi nha.
Ví dụ như đoạn này:
"Trình Tố Tích cúi đầu búng trán cục bánh trôi nào đó đang xem náo nhiệt"