Trình Tố Tích đương nhiên biết thiếu niên nói không phải là sự thật, nhưng thấy hơi thở của hắn trong sạch, vẻ mặt chân thành, cũng không có tra cứu thêm nữa.
Nàng cúi đầu chọc chọc đầu bánh bao nào đó: Ánh mắt của tiểu gia hỏa cũng không tệ lắm.
Hoa Linh đang cúi đầu mãnh liệt ăn mờ mịt ngẩng đầu:??? Chọc ta làm gì?
Trình Tố Tích thả Hoa Linh trở lại cầu đứng mài móng, để nàng tự mình lấy trái cây ăn, sau đó quay đầu nói với Lạc Ngự Thần: "Tiên Miểu Phong tuy ít tu giả hệ Mộc, nhưng cũng không phải không có. Người cầm lấy lệnh bài này, đi Tuyết Linh Cốc tìm một vị giáo dụ họ Tang, hắn sẽ nói cho ngươi biết tu luyện như thế nào."
Lạc Ngự Thần nhận lấy lệnh bài, "Đa tạ phong chủ đại nhân."
"Ngoài ra, ta có một việc cần ngươi hỗ trợ, có thể trả linh thạch cho ngươi làm thù lao."
Lạc Ngự Thần sửng sờ, sau đó nhanh chóng phản ứng lại: "Phong chủ đại nhân cứ việc phân phó, Ngự Thần tự nhiên sẽ làm hết sức mình."
"Không phải là việc khó gì...... ở phía Tây Thương Lãng Điện có một lâm viên, nếu như ngươi có thời gian, liền qua đó chăm sóc linh thực trong đó một chút."
Lấy sức ăn bây giờ của Đoàn Tử, linh quả ở trong lâm viên chẳng mấy chốc sẽ cung cấp không đủ. Trình Tố Tích vốn định nhờ quản sự của vườn linh thảo định kỳ qua đây chăm sóc, bây giờ có Lạc Ngự Thần là tu giả đơn linh căn hệ Mộc, cũng không cần phải phiền hà như vậy.
Bởi vì thiên phú của Lạc Ngự Thần, sự thu hút với linh thực cực kỳ cao. Hơn nữa, chăm sóc linh thực đối với hắn mà nói, cũng là một kiểu tu luyện cho bản thân, cho nên hắn cũng không có do dự, trực tiếp đồng ý, "Được, ta sẽ qua xử lý đúng hạn."
Trình Tố Tích liếc nhìn Hoa Linh đang gặm trái cây, cố ý dặn dò nói: "Chăm sóc những trái có thể kết được nhiều một chút."
Với sự thông minh của Lạc Ngự Thần, lập tức hiểu ý của Trình Tố Tích. Biết những linh thực đó là chuẩn bị cho Chíp Chíp, hắn lập tức nghiêm túc lên, "Ta chắc chắn sẽ để chúng kết ra nhiều trái hơn!"
Vân Mạc nhìn thấu nhưng không nói toạc: "......" Phong chủ đại nhân có phải đã nuông chiều Tiểu Thần Thú quá lợi hại rồi không?
Dặn dò xong mọi thứ, Trình Tố Tích liền kêu Vân Mạc dẫn hai người đi làm quen hoàn cảnh trong phong một chút, còn mình thì nâng má, tiếp tục nhìn Hoa Linh ăn.
"Chíp?" Chủ nhân cũng muốn ăn?
Hoa Linh nghiêng đầu, cảm thấy chủ nhân hôm nay có hơi không bình thường, làm gì cũng là dáng vẻ lười biếng.
"Ngươi phải chăm chỉ tu luyện để biến hình sớm một chút." Trình Tố Tích nhẹ nhàng sờ lên chiếc mỏ nhọn hoắt của chim non, "Không thể lúc nào cũng chíp chíp chíp."
Hoa Linh không nhịn được muốn trợn to mắt, chẳng lẽ nàng không muốn biến hình? Còn không phải bởi vì chủ nhân giấu Hóa Hình Thảo đi, không cho nàng ăn sao?
Trình Tố Tích đột nhiên thở dài, nhẹ giọng nói: "Bây giờ Tần Giản giải quyết công việc ngày càng thận trọng trầm tĩnh, cũng có suy nghĩ của bản thân, ta chớ nên can thiệp quá nhiều. Kính Minh trưởng lão chẳng qua chỉ là châu chấu được bắt về, nhảy nhót không được bao lâu, coi như là cho hắn luyện tập đi...... Chờ chuyện ở đây xong rồi, liền đi thành Khâm Thiên nhìn Vân Sanh một cái, sau đó dẫn ngươi đi Huyễn Hải Sâm Lâm rèn luyện một chút."
Hoa Linh hiểu được, chủ nhân chỉ là buồn chán mà thôi.
"Chíp chíp!"
Hoa Linh vươn một cánh vỗ vỗ cánh tay Trình Tố Tích: Cho dù đi đâu, ta cũng đồng hành cùng ngươi!
Cũng không biết có phải hiệu ứng ấn tượng* trời sinh của loài chim hay không, dù sao người đầu tiên nhìn thấy sau khi Hoa Linh phá vỏ chính là chủ nhân. Nàng từ lâu đã thành thói quen mỗi ngày đi cùng chủ nhân, sau này tất nhiên cũng phải cùng chung sống với chủ nhân.
[*Giống như hiệu ứng vịt con là hiệu ứng về tâm lý được ghi nhận trên các chú vịt con mới nở, khi mới nở thì những chú vịt non như được bản năng lập trình là nhìn vật thể chuyển động đầu tiên là mẹ của nó và sẽ theo đuôi không rời như hình với bóng và cho dù là con gà hay con người hay bất cứ thứ gì - Wikipedia]
......
Ngày hôm sau, Trình Tố Tích đang dạy kiếm thuật cho đệ tử, Hoa Linh nhìn một hồi cảm thấy hơi nhàm chán, liền chạy tới Tiểu Viên Tử của mình giải sầu.
Mới vừa vào vườn, liền thấy Lạc Ngự Thần đang thi triển phép thuật.
Hoa Linh có chút tò mò, bay đến cành cây gần đó quan sát.
Chỉ thấy Lạc Ngự Thần vung tay lên, những đốm sáng màu xanh lá giống như sương mù mịt mờ nhẹ nhàng rơi trên linh thực. Chỉ thấy những linh thực đã góp một lứa trái cây lúc trước, lập tức lại nở hoa, ngay sau đó lại kết trái.
Không hổ danh là người tu chân, quá thần kỳ!
Hoa Linh nhớ tới kỹ năng quả bóng nước bản thân luyện tập mấy ngày nay, quyết định cũng muốn góp thêm một phần sức lực.
Giang hai cái chân nhỏ bé đứng vững trên cành cây, Hoa Linh "chíp" một tiếng, lập tức có quả bóng nước to hơn cái thau rửa mặt lao thẳng tới chỗ Lạc Ngự Thần.
Không sai, chính là bay tới Lạc Ngự Thần, hơn nữa còn đáp thẳng lên mặt.
Lạc Ngự Thần không hiểu sao bị bắt rửa mặt: "......"
Hoa Linh chột dạ vươn cánh che mặt mình lại......
"Chíp Chíp!"
Lạc Ngự Thần lau mặt, quay đầu thấy Hoa Linh, lập tức chạy bộ tới, móc ra một quả màu đỏ đỏ ở trong lòng ra nói: "Muốn ăn trái cây không? Ta bảo đảm, đây là trái ngọt nhất ở trong vườn."
"Chíp Chíp" là cái quỷ gì? Còn ảnh hưởng đến hình ảnh của nàng nhiều hơn "Đoàn Tử" nữa.
Có điều, Hoa Linh mới vừa làm chuyện xấu cũng ngại sửa đúng với nam chủ vào lúc này, nàng bay từ trên cành cây xuống, chuẩn bị nếm thử trái cây có phải thật sự ngọt như vậy không.
Một tay Lạc Ngự Thần rất cẩn thận nâng Hoa Linh, còn tay kia đưa trái cây tới: "Ta đã rửa rồi."
Hoa Linh ngậm trái cây rồi bỏ chạy.
Lạc Ngự Thần tiếc nuối "A" một tiếng, ánh mắt mong chờ nhìn Hoa Linh bay lên cành cây bên cạnh.
Hoa Linh không khỏi cảm thấy tội lỗi: "......"
Trái cây quả thật như lời Lạc Ngự Thần nói, vừa ngọt lại vừa mềm. Thật không hổ danh là nam chủ, trái cây trồng ra đều ăn ngon như vậy!
Thấy Hoa Linh hài lòng ăn hết trái cây, Lạc Ngự Thần nói: "Ngày mai ta phải đi Tuyết Linh Cốc tìm Tang giáo dụ, không biết khi nào mới về. Chíp Chíp, trái cây trong vườn ngươi phải ăn tiết kiệm một chút!"
Hoa Linh quay đầu, hướng đuôi về phía Lạc Ngự Thần: Đúng là người dong dài
Trình Tố Tích hướng dẫn kiếm thuật cho đệ tử xong liền tới lâm viên tìm Hoa Linh, vừa lúc nhìn thấy một màn trao đổi "Hài hòa" giữa một người một chim.
"Quả Tuyết Miên ở bên này ngày mai sẽ chín, Chíp Chíp nhớ tới ăn."
"Chíp!"
"Quả Băng Tinh nếu không hái xuống, sẽ bị hư thối trong ba ngày, Chíp Chíp ngươi ngàn vạn lần phải nhớ đừng bỏ lỡ."
"Chíp!"
"Quả trám có hơi chua, ngươi không nên ăn quả Tuyết Miên rồi ăn nó, sẽ càng chua."
"Chíp!"
......
Nhìn thấy Lạc Ngự Thần lải nhải, mà Tiểu Thần Thú lại là bộ dáng hờ hững. Trình Tố Tích dở khóc dở cười, ho nhẹ một tiếng, ngắt lời bọn họ.
"Phong chủ đại nhân," Lạc Ngự Thần vừa thấy người đến, vội vàng hành lễ.
"Chíp!" Hoa Linh thì trực tiếp bay tới.
Trình Tố Tích tiếp lấy Hoa Linh, rồi khen ngợi Lạc Ngự Thần: "Ngươi làm rất tốt. Đây là thù lao của ngươi, nhận lấy đi!"
Nàng nhìn ra được, Lạc Ngự Thần thật sự rất dụng tâm, linh thực bên trong lâm viên đã có sức sống hơn trước rất nhiều.
Lạc Ngự Thần có hơi xấu hổ nhận túi Càn Khôn, "Đa tạ phong chủ đại nhân."
"Là ngươi nên được." Trình Tố Tích bổ sung nói: "Đoàn Tử cũng rất thích ngươi."
Thì ra gọi là Đoàn Tử......
Lạc Ngự Thần hiểu rõ, thảo nào mỗi lần hắn kêu "Chíp Chíp", tiểu gia hỏa cũng không chịu phản ứng đến mình.
"Tuy rằng thiên phú của ngươi không tệ, nhưng không nên vội vàng đột phá tu vi, nhất định phải đặt nền móng vững chắc."
Trình Tố Tích thấy tính cách của Lạc Ngự Thần không tệ, liền dặn dò thêm một câu.
"Ừm," Lạc Ngự Thần nặng nề gật đầu một cái.
Hắn cũng không phải đơn linh căn trời sinh, cho nên cũng không có thói kiêu ngạo của thiên tài, cho tới nay đều là làm đến nơi đến chốn, cần cù chăm chỉ tu luyện.
- -------------------
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Trình Tố Tích: Ngươi là đứa nhỏ không có lương tâm, ăn trái cây người ta ngay cả một tiếng cám ơn cũng không có.
Hoa Linh: Ta cảm ơn!
Trình Tố Tích: Ngươi cảm ơn thế nào?
Hoa Linh: Chíp chíp chíp!!!!