Ta Ở Niên Đại Văn Bày Quán

Chương 7: Chương 7




Thời điểm Lâm Nhã Nhu rời khỏi nhà họ Tống, cô ta quỳ xuống dập đầu cho cha mẹ Tống, còn nói, tuy bây giờ cô ta trở về nhà cha mẹ đẻ, nhưng sau này cô ta vẫn thường xuyên trở về nhìn hai người, vẫn như cũ coi Tống gia là nhà của cô ta.

Tống Lê cảm thấy kỳ quái, trong sách miêu tả sau khi Lâm Nhã Nhu trở lại Lâm gia, cô ta sống rất tốt. Nhưng lại chưa từng nói đến việc cô ta quay lại nhà họ Tống thăm hai vợ chồng già. Chẳng lẽ tác giả đã quên viết việc Lâm Nhã Nhu quay lại Tống gia trong cốt truyện sao?

Thậm chí sau này, khi cha mẹ Tống ra cửa làm việc xảy ra tai nạn xe cộ, cũng là do hàng xóm hỗ trợ nhặt xác. Lâm Nhã Nhu là thật lâu sau mới biết đến sự việc cha mẹ nuôi qua đời.

Một người con chân chính nhớ thương cha mẹ, được yêu thương mười tám năm, làm sao có thể ngoài miệng nói vĩnh viễn coi bọn họ trở thành người thân, nhưng hành động lại thể hiện ra việc cô ta chưa bao giờ chú ý đến bọn họ?
Điểm này quá kỳ quái, Tống Lê một bên thu thập Tống Diệu Quốc mua trở về đồ ăn cùng thịt, một bên ở trong lòng nghĩ, nhưng cuối cùng vẫn là cảm thấy điều này đối với cô cũng không quan trọng.

Tuy rằng Tống gia nghèo chút, nhưng tốt xấu là gia đình chân chính của thân thể này, so với ở Lâm gia bị lạnh nhạt thì ở đây cô thấy thoải mái hơn nhiều.

Mà Lâm Nhã Nhu nếu đã trở về Lâm gia, dựa theo cốt truyện côt ta sẽ không dễ dàng trở về Tống gia, như vậy giữa bọn họ cũng coi như không có gì liên quan.

Tống Lê đem hành gừng tỏi, thịt heo tươi mới, rau dưa rửa sạch sẽ, ở trong lòng liệt ra hai kế hoạch.



Thứ nhất, mỗi ngày cô đều phải ăn no ngủ ngon, đem thân thể gầy yếu của nguyên chủ dưỡng lên cường tráng một chút.
Thứ hai, cô cần phải bảo hộ cha mẹ Tống, tránh cho hai người xảy ra tai nạn xe cộ. Sau đó cô sẽ tận lực chắp vá quan hệ của ca ca và ba mẹ. Làm cho ca ca không cần làm cái gì vai ác chết thảm…

Nhưng mà, mục tiêu cuối cùng hình như có hơi khó.

Tống Lê đem đồ ăn tẩy rửa thật sạch, để vào rổ, chuẩn bị đi hỏi mụ mụ Vương Thải Hà buổi sáng hôm nay muốn ăn cái gì. Nhưng cô lại không nghĩ, vừa mới đi đến phía dưới cửa sổ phòng ba mẹ, liền nghe được cuộc đối thoại của hai vợ chồng Tống gia.

Tống Diệu Quốc nhắc mãi: “Tiểu Lê thật sự là quá tốt, tôi nói tôi đi nấu cơm, con bé một hai phải tự mình làm, con bé nói, nó nấu ăn ngon. Ngẫm lại, con bé càng giống bà. Lúc bà trẻ liền thích nấu cơm, nhưng thật ra, Nhã Nhu chưa từng vào phòng bếp lần nào.”

Thẩn thể Vương Thải Hà hơi tốt lên một chút, thì toàn bộ đồ ăn trong nhà đúng là đều do bà làm. Kỹ năng nấu nướng của Tống Diệu Quốc thật sự là một lời khó nói hết, món ăn hắc ám ùn ùn không dứt, thuộc về người đến nấu mì thôi cũng khó có thể nuốt xuống được.
Nhưng nghe đến những lời này, Vương Thải Hà cũng không cao hứng: “vất vả thì có cái gì tốt? Càng hiểu chuyện chứng tỏ con bé càng không được yêu thương. Trước kia thân thể của tôi tốt, có thể chăm sóc người khác, nuôi lại chính là con gái nhà người khác. Hiện tại con gái chúng ta đã trở lại, tôi lại cần con bé hầu hạ. Là chúng ta có lỗi với con bé, tôi thật hận chính mình! Đúng rồi, ông mua đồ ăn gì? Tiền tôi đưa, ông có dùng hết không?”