Lưu Mai Hoa lại nhìn nhìn con gái mình đang ngồi dưới đèn soạn bài, trong lòng không khỏi đầy tự hào : “Bọn họ nếu có đứa con ưu tú giống như con của mẹ, chắc chắn nằm mơ cũng có thể cười tỉnh.”
Người Tống gia có nằm mơ cười tỉnh hay không, Vương Tĩnh Ninh không biết, cô chỉ biết buổi tối hôm nay, bản thân cô lại nằm mơ thấy Tống Hà.
Rồi sau đó cô thật vất vả ngủ rồi, mẹ cô, Lưu Mai Hoa lại tỉnh, lẩm bẩm lầm bầm: “Bây giờ là mấy giờ? Tống gia lại đang làm gì ăn ngon vậy! Đói đến mẹ không ngủ được!”
Mùi hương kia nhè nhẹ từng đợt từng đợt, như là chui vào thần kinh của người!
Tống Lê tối hôm qua đi ngủ sớm, vì vậy buổi sáng hôm sau cô tỉnh lại cũng sớm hơn. Bữa tối cô đã ăn một chén lớn mì xé tay thịt bò kho, rồi sau đó đi tắm, ngủ một giấc đến 5 rưỡi sáng. Vừa mở mắt ra, cô cảm nhận rõ ràng một luồng năng lượng ấm áp đang vận chuyển trong thân thể mình, cả người đều rất thoải mái.
Chỉ là một cái chợp mắt, cô lại nhớ tới người tướng quân của mình ở mạt thế. Đáng tiếc, cảm xúc khổ sở này cũng chỉ nhợt nhạt trong giây lát rồi lại biến mất, cô lại quên đi những ký ức này.
Chợ bán thức ăn cách chỗ ở nhà Tống gia không xa, bên ngoài trời đã sáng, vì vậy Tống Lê tay chân nhẹ nhàng đứng lên đi rửa mặt, rồi cô mang theo giỏ đựng rau đi một chuyến đến chợ bán thức ăn.
Thời gian lúc này vẫn quá sớm, ở chợ mới chỉ có một ít người già không ngủ được liền đi chợ mua thức ăn. Mà người làm vệ sinh đường phố cũng đã quét dọn đường cái một lần. Ở chợ người bán hàng đã đều dọn xong các loại rau dưa mới mẻ, các loại thịt vừa mới được giế.t m.ổ lúc rạng sáng, hiện tại bọn họ đều đang bận rộn tại quầy hàng của mình.
Tống Lê không khỏi cảm khái, tồn tại là một việc rất đơn giản nhưng cũng là việc rất khó.
Vào lúc phần lớn mọi người con đang hô hô ngủ ngon, thì đã có rất nhiều người bò dậy bôn ba vì cuộc sống sinh hoạt.
Cô chỉ mong, mỗi người đang nỗ lực phấn đấu kia, đều có thể nhận được hạnh phúc mà bọn họ mong muốn.
Tống Lê tới cửa hàng bán thịt bò, ở nơi đó mua một khối thịt, rồi mua thêm một chút xương cốt lớn. Xương cốt bò bán tương đối tiện nghị.
Tối hôm qua Tống Diệu Quốc còn đưa cho cô một túi tiền do tự tay Vương Thải Hà khâu vá. Đến khi Tống Lê vừa mở ra, bên trong túi tràn đầy đều là tiền, cho nên hiện tại, Tống Lê cũng không thiếu tiền.
Cô mạnh tay mua một túi xương cốt lớn, lại mua thêm một chút rau dưa, lúc này mới đi về nhà.