Ta Ở Niên Đại Văn Bày Quán

Chương 23: Chương 23




Quả nhiên, hai mắt Lâm Nhã Nhu hồng hồng, ngẩng đầu từ trong lòng ngực Vương Thải Hà lên: “Ba ba, mụ mụ, con……”

Cô ta lại khóc, khóc đến thương tâm cực kỳ!

Trong sân, ba người còn lại không ai nói một lời nào, cả ba cứ như vậy mà an tĩnh nhìn Lâm Nhã Nhu khóc, có một cảm giác rất quỷ dị.

Nếu là trước đây, Lâm Nhã Nhu khóc lên, Vương Thải Hà cùng Tống Diệu Quốc sẽ cực kỳ sốt ruột khuyên cô ta đừng khóc, bởi vì thân thể của cô ta mới tốt lên không được bao lâu, cô ta khóc sẽ bị ảnh hưởng thân thể.

Nhưng hiện tại, không ai khuyên cô ta.

Lâm Nhã Nhu là thật sự thương tâm: “ba, mẹ, con cảm thấy, hai người không còn yêu thương con như trước đây a? Nguyên nhân là bởi vì có chị sao? Chị là con gái ruột của ba mẹ, vậy còn con liền tính là gì? Từ khi con còn nhỏ đến lớn, con cũng chỉ biết mình là con gái của ba mẹ, đáy lòng con, người mà con ỷ lại nhất vẫn là hai người. Con thật sự không nghĩ nhìn thấy ba mẹ không cần con …”
Ánh mắt Vương Thải Hà dần dần lạnh: “Nhã Nhu, con nói rất đúng, những năm qua, mẹ cùng ba con rất yêu thương con. Chúng ta mang hết thảy mọi thứ mình có cho con, nhưng là, con từng yêu chúng ta sao? Ba mẹ đã từng được uống một chén nước con đun sao? Trước kia, ba mẹ dùng hết tất cả yêu thương cùng trách nhiệm tới nuôi nấng con, yêu thương con. Nhưng là….”



Câu nói kế tiếp bà không có nói ra, bà chính là muốn hỏi, Nhã Nhu, con cảm thấy mình là một đứa con tốt sao?”

Vứt đi bao bọc của bọn họ, cô ta chỉ là một đứa con tuỳ hứng làm bậy, ích kỷ vô cùng. Bọn họ có giáo dục, dẫn đường cho cô ta như thế nào, cô ta đều trước sau như một, lạnh nhạt vô tình, từ trước đến nay đều chỉ nghĩ đến bản thân mình mà thôi.
Lâm Nhã Nhu trợn to mắt, không dám tin tưởng nhìn Vương Thải Hà: “Mẹ, mẹ đang trách cứ con sao? Mẹ cũng biết đó, từ nhỏ thân thể con đã không tốt, không phải con không nghĩ làm việc vì ba mẹ, là con…”

Tống Diệu Quốc đánh gãy lời cô ta: “Nhã Nhu, sự tình trước kia, là ba cùng mẹ con tự nguyện, nhưng hiện giờ đã phát sinh sự tình ôm sai con, chúng ta chỉ có thể tự giải quyết. Lâm gia bên kia tính toán đi tố cáo chúng ta, nói chúng ta cố ý thay đổi hai đứa nhỏ, nói chúng ta đem con nuôi đến bệnh tật ốm yêu. Nhiều năm như vậy, con đối với thân thể của mình rõ ràng nhất, rốt cuộc bệnh tình của con là do bẩm sinh, hay là do nuôi dưỡng sau đó, trong lòng con hẳn là rõ ràng. Chuyện này, con tính toán làm sao bây giờ?”

Nói tóm lại, Tống Diệu Quốc chính là đang hỏi quyết định của Lâm Nhã Nhu đứng về phía bên nào.
Trong lòng Lâm Nhã Nhu lộp bộp một chút, cha mẹ Lâm cho cô ta ở nhà cao, cho cô ta bó lớn tiền, để cho cô ta nhận họ hàng thân thích. Cô ta làm sao có thể làm ảnh hưởng đến ý nguyện của Lâm gia?

Chình vì cô ta do dự như vậy một chút, đã làm cho hai vợ chồng Tống gia lạnh tâm.