Ta Ở Mạt Thế Mở Siêu Thị

Ta Ở Mạt Thế Mở Siêu Thị - Chương 23





Chương 23.


Trì Nghiễm trầm mặc quỷ dị, “Chu Hộ sống không quá ngày mai.”


Hướng Nam Xuyên hồ nghi, “Hẳn là không đến mức nhanh như vậy đã xuống tay đi?” Nhìn thấy Trì Nghiễm đã đoán được, Hướng Nam Xuyên vô cùng hoài nghi.


Ai ngờ lần này Trì Nghiễm thật sự một câu thành sấm.


Vào sáng sớm lúc Hướng Nam Xuyên còn chưa có rời giường, liền nghe thấy tiếng cửa bên ngoài bị gõ đến “Thùng thùng”, Hướng Nam Xuyên hơi có một chút tức giận rời giường, nếu không phải là do chính mình tự dậy, mà là bị người khác đánh thức, tính tình anh liền sẽ siêu cấp hung bạo, anh vứt cái chăn sang một bên, đi dép lê đến mở cửa, “Mới sáng sớm mà đã muốn nghe chửi à?!”


Hồ Mãn ngoài cửa xem nhẹ mặt lạnh của anh, giống như là bị ma đuổi mà chạy vào, hắn oa oa kêu to, “Cửa hàng trưởng cứu mạng a! Chu Hộ đã chết!”


Hướng Nam Xuyên có chút ngạc nhiên, “Thật sự đã chết?” Ngày hôm qua anh còn cùng Trì Nghiễm thảo luận có cần phải tiên hạ thủ vi cường hay không, đem Tô Mạn xử lý, cố tình lại không khéo, tối hôm qua có một đám tang thi tới đây, ở bên ngoài bách hóa bồi hồi không đi, nếu không nhanh chóng xử lý, nói không chừng sẽ bò qua chướng ngại vật ở ngã tư tới Thanh Bình Lộ, cho nên Hướng Nam Xuyên bọn họ đành phải buông chuyện của Tô Mạn, trước giải quyết tang thi rồi lại nói sau.


Tang thi cứ lục tục tới đây, mãi cho đến quá nửa đêm, Hướng Nam Xuyên đánh gϊếŧ tang thi đến đầu óc cũng muốn mơ hồ, nào còn nhớ rõ Tô Mạn là ai.


“Chúng ta hôm nay muốn đi đến bách hóa thu thập vật tư, buổi sáng hôm nay tới thời gian rồi cũng không thấy Chu Hộ đi ra, vì thế tôi đi gọi ông ta, ai biết gõ cửa nửa ngày cũng không có phản ứng, phát hiện cửa cư nhiên không khóa, tôi đẩy cửa ra thì thấy. . . . .” Nói đến chỗ này, biểu tình Hồ Mãn có chút phức tạp, hắn xác thật không thích Chu Hộ, nhưng nhìn thấy hắn chết thảm như vậy, lại cảm thấy quá mức tàn nhẫn.


“Chu Hộ bị cắt thành từng khối, dưới đất đều là từng mảnh nhỏ thi thể cùng máu. . .” Nhớ lại cảnh tượng kia, dạ dày Hồ Mãn lại một trận quay cuồng, dù đã nhìn quen hình ảnh tang thi ăn thịt người, nhưng đối với thủ pháp gϊếŧ người khiến người khác giận sôi như vậy, Hồ Mãn vẫn cảm thấy khó có thể tiếp thu.


Xem ra xác thật là do Tô Mạn làm, theo như lời nói của Trì Nghiễm, nàng là dị năng giả phong hệ, thực lực cùng với Lục ca không phân cao thấp, Hướng Nam Xuyên đau đầu mà đỡ trán, chuyện này không xong rồi, Tô Mạn lại chạy thoát.


Tô Mạn chung quy là một tai hoạ ngầm, bọn họ gϊếŧ tình nhân của Tô Mạn, phỏng chừng Tô Mạn hận không thể đưa bọn họ đi lột da hủy cốt đi, nghĩ đến cái chết của Chu Hộ, Hướng Nam Xuyên có chút hơi sợ.


Hồ Mãn tới đây tạo ra động tĩnh lớn như vậy, đem người bên hiệu sách cách vách cũng thức dậy.


Trì Nghiễm trực tiếp từ cửa sổ lầu hai nhảy xuống, “Những người khác đâu?”




Trên người Trì Nghiễm có một loại khí thế lạnh thấu xương, Hồ Mãn không dám ở trước mặt hắn làm càn, liền thành thành thật thật đáp: “Tô Mạn một người đi rồi, hai dị năng giả thủy hệ, hai dị năng giả thổ hệ còn có một dị năng giả lực lượng vẫn ở đó.”


Trì Nghiễm gật đầu, “Mang chúng ta đi qua đó.”


Hướng Nam Xuyên chợt nói, “Mọi người từ từ một chút, tôi đi rửa mặt đã, rất nhanh thôi.”


"Phanh" một tiếng đóng cửa lại, đem tầm mắt của những người khác che ở ngoài cửa.


Vài phút sau, Hướng Nam Xuyên rửa mặt xong, mặc áo ngụy trang vào, thay đôi giày cổ thấp, chuẩn bị xuất phát.


Nhóm Trì Nghiễm cũng đã chuẩn bị tốt, hiệu sách chỉ lưu lại mấy người bị trọng thương không thích hợp hoạt động, bao gồm mập mạp, toàn bộ người còn lại đều xuất phát tiến đến Cảnh Hoa Tiểu Khu.


Hồ Mãn mang theo bọn họ thuận lợi đi vào Cảnh Hoa Tiểu Khu, ước chừng là do Chu Hộ chết làm tâm tình mọi người không yên, cũng không ai ngăn đón bọn họ, bất quá hai con chó xích ngoài cửa hướng về phía bọn họ “Gâu” hai tiếng, lại bị Hồ Mãn quát bảo ngưng lại.


Hồ Mãn ngồi xổm xuống sờ sờ cái đầu của con chó, “Đừng kêu nga, bọn họ không phải người xấu.”


Hướng Nam Xuyên khi còn nhỏ từng bị chó cắn, có chút sợ hãi loại chó có thể hình lớn như vậy, anh cố tình vòng qua hai con chó mà đi vào, bỗng nhiên “Di” một chút, Trì Nghiễm cũng như suy tư gì mà nhìn về phía hai con chó ngao.


Thấy ánh mắt hai người dừng lại ở trên hai con chó, giống như phát hiện ra cái gì, Hồ Mãn giả ngu cười hắc hắc, chỉ nói hai con chó này đều là chó mà bảo an tiểu khu nuôi, cũng không có giải thích quá nhiều.


Để ngăn ngừa tang thi từ bãi đỗ xe chạy vào tiểu khu, cửa ra vào bãi đỗ xe của tiểu khu cũng bị tường đất thật dày ngăn chặn, ngay cả khi như vậy, phía dưới tiểu khu cũng cơ hồ không có ai đi lại.


Hướng Nam Xuyên xoay chuyển ánh mắt, dừng ở trên cái ghế hai bên đường nhỏ, nghĩ đến hình ảnh hạn chế độ tuổi ngày hôm qua, biểu tình Hướng Nam Xuyên 囧 một cái, nhanh chóng bỏ qua tầm mắt.


Nhưng vào lúc này, một nam nhân vội vội vàng vàng đi tới, hắn quát lớn nói: “Hồ Mãn, cậu mang theo người ngoài tới đây làm cái gì!”



Hồ Mãn vẻ mặt vô tội trả lời: “Đây là lão bản của tiệm trái cây, tôi dẫn bọn họ tới đây bán trái cây a! Người của tiểu khu không phải lo lắng tang thi bên ngoài sao, lần này lão bản tiệm trái cây đặc biệt dẫn người tới đây bán.”


Nghe xong mấy lời này, người nọ suýt chút nữa bạo phát, dư quang nhìn thấy hỏa cầu trên tay Trì Nghiễm, lời nói của người nọ đã tới bên miệng, lại vội vàng nuốt vào trong cổ họng, cuối cùng ngượng ngùng nói: “Vậy tùy tiện đi.”


“Từ khu này bắt đầu đi.” Hướng Nam Xuyên chỉ vào tòa nhà phía trước, nói.


Mọi người bắt đầu đá cửa.


Lúc này Hồ Mãn móc ra một đống chìa khóa, tung ta tung tăng mà đi qua cửa phòng chống trộm, “Đến đây đi, tôi có chìa khóa.”


Cảnh Hoa Tiểu Khu mỗi tòa nhà đều có mười sáu tầng, hai cầu thang máy ba hộ nhà mỗi tầng, mà lầu một kiến tạo thành phòng tập thể thao, mọi người liền từ lầu hai bắt đầu, kêu cửa từng nhà.


Hồ Mãn nói: “Trong mấy tòa nhà này phàm là không có ai, hoặc là có hộ gia đình tang thi đều đã bị chúng ta thăm qua, anh thấy cửa đóng lại, bên trong khẳng định có người, cũng không biết hiện tại còn sống không.” Rốt cuộc không phải mỗi người đều giống hắn, tình nguyện bị tang thi cắn chết, cũng không nghĩ đói chết ở nhà.


Sau khi tiểu khu đình điện, thang máy cũng không dùng được, bọn họ liền đi lên cầu thang bộ.


Lên lầu hai, chỉ thấy ba cái cửa nhà đóng chặt, Hồ Mãn “Cộc cộc cộc” chạy tới gõ cửa.


Gõ nửa ngày cũng không thấy có người đáp lại, Hướng Nam Xuyên nghe thấy bên trong truyền đến động tĩnh rất nhỏ, không giống như là tang thi, anh nói, “Nếu bọn họ không chịu mở cửa, vậy đá cửa, đừng lải nhải dài dòng nữa.”


Hồ Mãn tránh ra khỏi vị trí, lập tức có người một chân đá trên cửa, thanh niên sức lực lớn, lại đã từng chém gϊếŧ tang thi, một cái đá đi xuống, cho dù là cửa chống trộm, cũng bị lõm xuống dưới một khối.


Sau khi đá mấy phát, cửa lung lay sắp đổ, tiếp theo đó bọn họ liền nghe thấy bên trong truyền đến thanh âm suy yếu vô lực, “Đừng đá, đừng đá, chúng ta mở cửa là được.”


Dùng phương pháp giống nhau, vẫn luôn đá cửa đến tầng mười sáu, trong toà nhà có 67 người, còn may khi bọn họ phá cửa mà vào, sớm đã đói đến thần chí không rõ, nhìn thấy Hướng Nam Xuyên bọn họ tiến vào, đôi mắt ảm đạm nháy mắt sáng lên. Cũng có người đã đói chết ở nhà, lúc bọn họ đá văng cửa thì ngửi thấy mùi hôi thối nồng nặc, mà thi thể người nọ đã bị hư thối, đại khái chết được hơn một tuần.



Trì Nghiễm đem thi thể bọn họ thiêu hủy, cũng chưa đi vào nhà, liền xoay người đi rồi.


Từ tòa nhà thứ nhất đến tòa thứ ba, bọn họ tổng cộng “Cứu” được hơn hai trăm người, trong đó có không ít người đói đến đầu váng mắt hoa, chỉ có thể để người khác nâng đi. Hướng Nam Xuyên nhìn nhóm người này ốm yếu, khóe miệng hơi hơi run rẩy vài cái, sau đó quay đầu nói với Trì, Nghiễm: “Nếu không tôi dẫn bọn họ về siêu thị trước, anh đứng ở chỗ này, đừng làm cho bọn họ chạy.”


Trì Nghiễm gật gật đầu, “Đi đi.”


Hướng Nam Xuyên dẫn một đám người trở lại Thanh Bình Lộ, bởi vì trước đó có nhắc nhở qua, những người này trên người hoặc nhiều hoặc ít đều mang theo đồ vật tùy thân, thấy bọn họ còn chọn vàng bạc, Hướng Nam Xuyên nhắc nhở bọn họ, tốt nhất là mang dược liệu linh tinh, ví dụ như nhân sâm, hà thủ ô, càng trân quý càng tốt, cũng không phải mọi người trong nhà đều có nhân sâm, hà thủ ô, rất nhiều người vẫn lựa chọn mang trang sức vàng bạc, Hướng Nam Xuyên phát hiện có mấy người thậm chí lặng lẽ mang theo vàng thỏi, làm cho Hướng Nam Xuyên không còn lời nào để nói rất lâu sau.


Lúc đổi đồng vàng cho bọn họ, Hướng Nam Xuyên chọc chọc hệ thống, “Tôi cũng không thể suốt ngày canh giữ ở siêu thị, có biện pháp nào để thay thế thành người khác một chút không.”


Hôm nay hệ thống cũng cao lãnh giống như lúc trước, “Chờ sau khi cậu mở được chi nhánh, có thể đến thị trường nhân tài mời nhân viên thu ngân.”


“Vì cái gì phải mở được chi nhánh mới có thể mời nhân viên thu ngân?”


“Đây là quy định của công ty, tôi cũng không có quyền can thiệp.”


Hướng Nam Xuyên rất là tiếc nuối, “Vậy được rồi.” Một lát sau, Hướng Nam Xuyên lại hỏi, “Tôi còn thiếu ít nhiều danh tiếng mới có thể mở chi nhánh.”


“19632 điểm giá trị danh tiếng.”


Vô tình ở dưới tình huống, khách nhân ở trong vòng 24 giờ lặp lại mua sắm thương phẩm, chỉ có thể tính hai điểm giá trị danh tiếng. Tính cả Cảnh Hoa Tiểu Khu có mấy trăm người, một vạn 9000 lời lãi, cũng yêu cầu nửa tháng thời gian mới có thể đáp ứng được.


Mày đẹp của Hướng Nam Xuyên đang nhíu chặt chậm rãi giãn ra, nửa tháng thời gian anh chờ được.