Chương 18.
Lầu ba nhìn ra có 150 mét vuông, đám người Mộ Đông liền trốn phía sau giá áo, Hướng Nam Xuyên có chút cảm ứng quay đầu nhìn lại, gian giá áo mơ hồ như là có người đang đi lại, Hướng Nam Xuyên lại định nhãn nhìn, anh nháy mắt hiểu được, đó là đạo cụ người mẫu trong tiệm.
Mắt thấy tiếng bước chân càng ngày càng tiếp cận lầu hai, Hướng Nam Xuyên đột nhiên nhớ tới cái gì, thầm nghĩ: Không xong rồi, thi thể lầu hai còn chưa có xử lý, đám người Lục ca vừa lên nhìn thấy cỗ thi thể kia, khẳng định ý thức được chính mình đã trúng kế.
Đôi tay Hướng Nam Xuyên nắm chặt mã tấu, từng bước một đi xuống cầu thang.
Lúc này tiếng bước chân ngừng lại.
Hướng Nam Xuyên trong lòng không ổn, đang muốn bước nhanh hơn để xuống dưới, ngay sau đó một thanh âm khàn khàn vang lên, khiến bước chân anh ngừng lại, “Cây búa đâu? Như thế nào không phát hiện ra người khác.”
Nghe được lời này, Hướng Nam Xuyên trong lòng nhất định, xem ra đám người Trì Nghiễm đã đem mấy cỗ thi thể kia giấu kỹ, anh cân nhắc từ ngữ mấu chốt trong câu này, “Cây búa”.
Cây búa là tên của dị năng giả thị lực kia, không nghĩ tới người ở lầu hai lại là hắn, Hướng Nam Xuyên không khỏi cảm thán vận khí của mình tốt, nếu vừa rồi đổi lại là Trì Nghiễm đi tới trước, tung tích hắn nhất định sẽ không thể gạt được đôi mắt của dị năng giả thị lực, còn sẽ kinh động đến người ở lầu ba.
Hướng Nam Xuyên không cho rằng Lục ca chỉ phái ra hai người mai phục tại nơi này, xung quanh khẳng định còn có người của bọn họ, mỗi một bước trong kế hoạch của bọn họ thật sự là đã hiểm lại còn hiểm hơn.
Lại có một người cười nhạo nói: “Hắn là một người nhát gan, đại khái là đã đi lên lầu ba rồi đi.”
Thanh âm này Hướng Nam Xuyên từng ở dưới tầng hầm Cảnh Hoa Tiểu Khu ngầm nghe được, là dị năng giả tốc độ, hắn quả nhiên cũng tới.
Hướng Nam Xuyên lui về cửa cầu thang lầu ba, hơi hơi cúi người, mã tấu trong tay giơ lên, trong bóng đêm anh tựa như là một con báo hung mãnh, lẳng lặng ngủ đông, chờ đợi con mồi.
Tiếng bước chân gần, càng gần.
Hai mắt Hướng Nam Xuyên tỏa định ở trên thân ảnh thấp bé kia, Hướng Nam Xuyên tự mình hiểu lấy, lấy thực lực trước mắt của anh, phải đối phó với Lục ca có chút khó khăn, hơn nữa Lục ca làm người rất cẩn thận, nếu không thể nhất chiêu chế phục hắn, còn sẽ rút dây động rừng, không bằng đem hắn giao cho Trì Nghiễm, anh chuyên tâm đối phó với dị năng giả tốc độ là được rồi.
Đến!
Phía trước có hai người đi lên cầu thang, người thứ ba mới là Lục ca, Hướng Nam Xuyên giơ mã tấu lên, người kế tiếp là dị năng giả tốc độ.
Lục ca ở trên mũi đao hành tẩu đã nhiều năm, tính cảnh giác phi thường cao, mới bước một bước lên cầu thang, hắn liền nhạy bén nhận thấy được không thích hợp, “Lui!”
Đáng tiếc lời này của hắn đã quá muộn, mã tấu trên tay của Hướng Nam Xuyên đã hướng về phía Hải Dương rơi xuống.
Hải Dương không hổ là dị năng giả tốc độ, lúc Lục ca nói ra chữ “Lui”, hắn theo phản ứng cực nhanh mà lui xuống một bậc thang, đường phía sau bị người khác ngăn chặn, lưỡi đao lạnh băng ở trên thái dương hắn rơi xuống, thái dương bị gọt bỏ một khối da thịt, máu tươi theo khóe mắt hắn chảy xuống, tưởng tượng một đao này là hướng về phía đầu hắn đi xuống, Hải Dương tức khắc rùng mình.
Hải Dương che lại thái dương, tay lập tức móc ra khẩu súng giấu ở bên hông, hướng về phía không khí lung tung bắn mấy cái, “Là ai? Ai ở nơi đó!”
Hướng Nam Xuyên dính sát vào lan can, viên đạn lướt qua bên chân anh, tiếng kim loại thanh thúy khi viên đạn rơi xuống đất phảng phất vẫn còn ở bên tai, hô hấp Hướng Nam Xuyên đình trệ trong một cái chớp mắt, may mắn anh tránh né kịp thời, bằng không viên đạn này không phải là rơi vào trên mặt đất, mà là trên người anh.
Ngón tay Lục ca bùm bùm toát ra lôi quang, đem chỗ cầu thang chiếu sáng lên, lôi quang lúc sáng lúc tối, trên giá áo phảng phất có bóng người thoảng qua, Lục ca phất tay đem lôi điện đánh qua nơi đó, “Bang” một chút nổ tung.
Lục ca đã hành động, phảng phất như là một tín hiệu, lúc này, Hướng Nam Xuyên đã nghe thấy vài đạo thanh âm phá gió mà đến, mũi tên sắc bén xuyên qua bóng tối bắn ra, hai người đứng ở phía trước nhổ xuống mũi tên trên vai, vội vàng yểm hộ người đằng sau, “Lục ca cẩn thận!”
“Hừ, Triệu Cần tên kia lừa gạt chúng ta!”
Lục ca lạnh lùng nói: “Nổ súng!”
Cùng với thanh âm Lục ca vang lên, mấy quả hỏa cầu bay tới đây, nện ở trên cổ tay bọn họ, “A a a!” Vài tiếng kêu thảm thiết liên tiếp vang lên, súng ống rơi xuống trên mặt đất, Hướng Nam Xuyên vươn chân một cái, đem khẩu súng rớt ở không xa câu lại đây.
“Lộc cộc!” Đạn bắn vào trên đạo cụ người mẫu, thấy tiếng súng ngừng lại, mập mạp thật cẩn thận thu hồi đạo cụ người mẫu, hắn nhìn vết đạn rậm rạp trên đạo cụ, đến đầu plastic cũng bị đánh thành tổ ong vò vẽ, quá hung tàn, mập mạp lau lau mồ hôi lạnh, hù chết Béo ca rồi.
Mập mạp một hơi còn chưa thở ra, liền nghe thấy Mộ Đông nôn nóng nói: “Béo ca tránh ra!”
Đừng nhìn mập mạp có hình thể khổng lồ, động tác lại là thập phần nhanh nhẹn, nghe được Mộ Đông nhắc nhở, hắn nghiêng người quay cuồng chạy, lúc này một nắm tay nện ở địa phương hắn đứng vừa nãy, mặt đất kịch liệt chấn động một chút, đem mặt đất tạo ra một cái hố.
Là dị năng giả lực lượng.
Hạn định của thuốc ẩn thân còn thừa năm phút đồng hồ, cần thiết phải tốc chiến tốc thắng, Hướng Nam Xuyên cong lưng, tránh đi họng súng, như con báo, nhanh nhẹn nhảy tới trước mặt Hải Dương. Hướng Nam Xuyên trong ánh mắt phảng phất có lưu quang hiện lên, động tác Hải Dương bỗng nhiên chậm một chút, Hướng Nam Xuyên một đao bổ về phía bên cạnh Hải Dương, máu tươi phun ra, tách cánh tay ra bay ra ngoài.
Hải Dương che lại miệng vết thương trên vai, máu chảy thật sự rất nhanh, còn như vậy tiếp tục hắn không chết ở dưới đao của đối phương, cũng sẽ vì mất máu quá nhiều mà chết, Hải Dương do dự một chút, liền xoay người phóng đến cửa cầu thang, trong chớp mắt liền đi xuống cầu thang, biết được động tác tiếp theo của Hải Dương, Hướng Nam Xuyên một tay chống lan can, dưới chân vừa giẫm, xoay người nhảy xuống cầu thang, vững vàng dừng ở trên lầu hai.
Ở phía trước chỗ Hải Dương nhìn không thấy, mũi đao sắc bén đã đang chờ hắn. Hải Dương dùng tốc độ nhanh nhất chạy vội, thân hình hóa thành một đạo tàn ảnh. Thân thể đụng phải mũi đao một khắc kia, trên mặt Hải Dương toàn là dáng vẻ không dám tin tưởng, mũi đao đâm xuyên qua ngực trái hắn, Hải Dương thống khổ kêu gào một tiếng.
Hướng Nam Xuyên rút mã tấu ra, chậm rì rì đi đến chỗ Hải Dương.
Hải Dương cất bước liền chạy.
Phảng phất như là múa rìu qua mắt thợ, Hải Dương mỗi một phương hướng chạy tới, Hướng Nam Xuyên đều sẽ trước một bước chặn hắn đường lui, biết được chính mình bị nhằm vào, phòng tuyến tâm lý của Hải Dương hỏng mất, hắn phát cuồng mà múa may, hô to lên, “Đừng giả thần giả quỷ, cậu có phải là dị năng giả ẩn thân không?!”
Hướng Nam Xuyên lạnh lùng cười, “Ngày đó khi cậu đẩy tôi một phen, như thế nào không nghĩ tới chính mình sẽ có một ngày như vậy.”
“Là cậu?” Trên mặt Hải Dương lộ ra biểu tình kinh sợ, lời nói xin tha nghẹn ở trong cổ họng.
Hướng Nam Xuyên chơi cũng chơi đủ rồi, giơ tay chém xuống, sau đó tiêu sái mà xoay người, chỉ để lại một khối thi thể chết không nhắm mắt.
Thấy lầu ba ánh lửa tận trời, Hướng Nam Xuyên nhíu nhíu mày, anh bước nhanh chạy lên lầu, chỉ thấy trên lầu ba có nhiều giá áo bị thiêu, thế lửa càng lúc càng lớn, dần dần có xu thế khuếch tán. Trong biển lửa, bóng người lắc lư, Hướng Nam Xuyên có chút phân biệt không ra ai mới là người một nhà.
Chỗ cửa cầu thang, một đoàn lại một đoàn hỏa cầu bay qua, hướng về phía Lục ca chính diện đánh úp lại, Lục ca nghiêng người tránh đi, hỏa cầu nện ở trên tường phía sau hắn, ầm ầm một tiếng, mặt tường bị phá vỡ thành một cái cửa động.
Ngay từ đầu Trì Nghiễm chỉ là thử thực lực của đối phương, rất nhanh liền rõ ràng, dị năng của Lục ca hẳn là tới một bậc bình cảnh rồi, Lục ca ở lúc mạt thế bùng nổ không bao lâu liền thức tỉnh được dị năng, không hấp thu tinh hạch, chỉ dựa vào dị năng ngày thường sử dụng, tốc độ dị năng thăng cấp mới có thể thong thả, dùng một tháng thời gian mới đến một bậc bình cảnh.
Trên mặt đất nằm mấy cỗ thi thể, đều là bị mũi tên đâm xuyên qua yết hầu, Hướng Nam Xuyên kinh ngạc, người này ngắm quá chuẩn đi.
Vào lúc Hướng Nam Xuyên đang ngây người, một đạo lôi điện hướng về phía sau lưng anh đánh úp lại, trái tim Hướng Nam Xuyên đột nhiên hẫng mất một chút, không đợi anh phản ứng lại, một cánh tay mạnh mẽ hữu lực đem anh túm qua, “Đừng thất thần.”
“Xin lỗi, anh cẩn thận một chút, tôi đi giúp bọn hắn.”
Trì Nghiễm gật đầu, “Đi xuống dưới lầu, nơi này không an toàn.” Lửa hừng hực hình thành một bức tường lửa bay về phía Lục ca, nương theo bức tường yểm hộ Hướng Nam Xuyên rời đi.
Lục ca đang chật vật quay cuồng, hắn hiểu rõ ràng loại ngọn lửa ấm áp này, chẳng sợ chỉ là đụng vào ngọn lửa một chút, cũng sẽ bị đốt trọi làn da, càng miễn bàn một bức tường lửa lớn như vậy, một khi bị ngọn lửa nuốt hết, chỉ sợ cả người cũng sẽ bị đốt thành tro tàn, Lục ca chậm rãi lui về phía lan can, chuẩn bị nhảy xuống lầu hai.
Trì Nghiễm nháy mắt nhảy lên, xuyên qua tường lửa, vọt tới trước mặt Lục ca, tay hắn bọc một ngọn lửa, hướng về phía khuôn mặt của Lục ca, Lục ca lập tức triển khai một đạo hàng rào điện che trời lấp đất, che ở trước mặt chính mình. Ngọn lửa trên nắm tay Trì Nghiễm dừng lại, hắn phất tay thả ra mấy chục hỏa cầu nhỏ, hỏa cầu nhỏ xuyên qua hàng rào điện, hướng về Lục ca đánh tới.
Thế công Trì Nghiễm sắc bén hung mãnh, bức cho Lục ca chật vật tránh né, đối mặt với một đám hỏa cầu nhỏ như thế, Lục ca miễn cưỡng chỉ có thể né tránh một ít, về sau càng nhiều hỏa cầu nhỏ nện ở trên người hắn, rất nhanh Lục ca liền ngửi được hương vị thịt bị đốt trọi.
Hàng rào điện cùng tường lửa đánh vào với nhau, tức khắc ngọn lửa văng khắp nơi, Trì Nghiễm nheo lại đôi mắt, một khắc ánh lửa biến mất kia, bóng dáng Lục ca đã biến mất tại chỗ.
Trì Nghiễm xuyên qua biển lửa, đi đến trước cửa sổ, từ cửa sổ nhảy xuống.
Sau khi nhảy ra ngoài cửa sổ, Trì Nghiễm cả người cấp tốc rơi xuống, độ cao của lầu ba nhảy xuống cho dù ngã không chết cũng bị tàn phế, trong quá trình rơi xuống, hắn duỗi tay bắt lấy cửa sổ lầu hai, giảm tốc độ rơi xuống, lại từ trên lầu hai nhảy xuống dưới, vừa vặn dừng ở cửa tiệm nữ trang.
Lục ca chạy ra khỏi cửa hàng nữ trang, bước chân bỗng nhiên ngừng lại, đối diện với thân ảnh Trì Nghiễm, hai mắt hắn hơi co rụt lại một chút, “Cậu thả tôi một lần, tôi đáp ứng rời khỏi Tây Châu, không hề xuất hiện ở trước mặt các cậu nữa, như vậy có được không?”
Ánh mắt của Trì Nghiễm u trầm, “A!” Thả hổ về rừng là đại họa, diệt cỏ liền phải trừ tận gốc.
Thấy Trì Nghiễm mềm cứng đều không ăn, Lục ca ánh mắt hung ác, đôi tay hắn nắm chặt thành nắm đấm, nổi giận gầm lên một tiếng, sấm sét trên không trung nổ vang, chỉ thấy vô số đạo lôi điện cuồn cuộn ở trên đầu rơi xuống, hướng tới Trì Nghiễm cấp tốc bổ xuống.
Dù tính là Trì Nghiễm có thân thủ nhanh nhẹn, cũng trốn không thoát nhiều lôi điện oanh tạc như vậy.
Lôi điện đập ở trên người Trì Nghiễm, Trì Nghiễm kêu rên thành tiếng, hắn giơ tay lau lau vết máu nơi khóe miệng, “Cũng chỉ có như vậy.”