Chương 11.
Trong siêu thị yên lặng mấy giây.
Một nam nhân trung niên ôm lấy đầu ngồi xổm xuống dưới, từ trong cổ họng tràn ra thanh âm áp lực mà lại nghẹn ngào, “Tôi không muốn chết, vợ con của tôi còn chờ tôi trở về!”
Tay của nữ nhân trẻ tuổi buộc tóc đuôi ngựa cũng bụm mặt mà nức nở, “Ba mẹ tôi cũng không biết còn sống hay đã chết, tôi mà chết, bọn họ làm sao bây giờ?”
Nam nhân bên cạnh ôm bả vai nàng, thần sắc bi thương, “Tiểu Lê......”
Cảm xúc những người sống sót đã có áp lực thật lâu giờ như hồng thủy mà bộc phát ra, mặc kệ là người sống sót có bị nhiễm virus hay không, giờ phút này đồng dạng bàng hoàng bất lực, bởi vì ai cũng không biết người tiếp theo bị nhiễm có thể là bọn họ hay không.
Xa xa gần gần truyền đến tiếng kêu rên, làm cho bọn họ vô pháp tiếp tục ôm tâm lý may mắn, ở trong mạt thế sống sót.
Tươi cười trên mặt Hướng Nam Xuyên chậm rãi biến đổi, nếu không phải lúc lâm nguy anh kích phát được dị năng, lúc này người ngồi ở chỗ này khóc chính là anh.
Hệ thống: “Còn có ba phút.”
Hướng Nam Xuyên phục hồi tinh thần lại, hiện tại không phải thời điểm để buồn khóc, anh nhìn những người sống sót đang khóc loạn thành một đoàn, thực sự đau đầu.
Trì Nghiễm cầm một quả xoài đi đến trước quầy thu ngân, “Lão bản tính tiền!”
Hướng Nam Xuyên đánh giá hắn, trong khổ mua vui nói: “Một quả xoài hai mươi đồng vàng, đồng vàng của anh trống không, xem anh lớn lên rất soái, nếu không anh lưu lại gán nợ đi?”
Nghe vậy, động tác Trì Nghiễm đang hướng túi tiền đào tinh hạch ngừng lại một chút, hắn móc ra một đống tinh hạch, “Dùng cái này có thể tính tiền chứ?”
Hướng Nam Xuyên cầm lấy máy rà quét, đống tinh hạch trên tay anh tất cả đều là tinh hạch cấp một, một tinh hạch cấp một đổi được một trăm đồng vàng, tổng cộng, “3006 đồng vàng.”
Trì Nghiễm lại móc ra một đống tinh hạch nữa.
Hướng Nam Xuyên vội vàng ngăn cản hắn, “Anh làm cái gì?”
Trì Nghiễm nghiêm túc nói: “Cho cậu.”
Biểu tình Hướng Nam Xuyên bất đắc dĩ, thật sự không đành lòng nói cho hắn, tinh hạch của hắn đổi thành đồng vàng đều dừng ở trên tay hệ thống, “Anh lấy về đi, thuận tiện đem những người khác kéo lại đây mua trái cây.”
Vì thế một đám người đó đang khóc đến ngốc bị Trì Nghiễm kéo tới trước quầy thu ngân, “Tôi, tôi mua quả táo.” Khóc hết nước mắt, người sống sót từ trong túi quần móc ra mấy cái nhẫn, người sống sót nơi này lúc trước đều có kinh nghiệm đi siêu thị mua trái cây, sáng sớm liền đi đến cửa hàng vàng bạc cầm mấy thứ trang sức nhỏ đặt ở trong túi dự phòng.
“Cảm ơn đã mua, người tiếp theo.”
Thấy Trì Nghiễm đi tới kéo bọn họ, mập mạp đỡ Mộ Đông, đối Trì Nghiễm nói: “Tự chúng ta tới là được.”
Mập mạp đem vòng cổ trân châu trên cổ đặt xuống dưới, Hướng Nam Xuyên dùng máy rà quét đảo qua, tiếp đó đuôi lông mày của Hướng Nam Xuyên hơi nhếch lên, không nghĩ tới cái vòng cổ này có thể đổi được một ngàn đồng vàng.
Mộ Đông bây giờ đã là thần thức không rõ, mua bán yêu cầu là hai bên tự nguyện, mập mạp không thể thay thế Mộ Đông mua sắm, nhưng siêu thị bao gồm hắn ở bên trong cũng mới mười bảy người, bên ngoài tất cả đều là tang thi, không dám mời chào người sống sót tiến vào.
“Tiểu Đông? Tiểu Đông?” Mập mạp loạng choạng đỡ bả vai Mộ Đông, cố đánh thức hắn.
Hệ thống: “Còn có một phút đồng hồ.”
Hướng Nam Xuyên: “Tôi đã biết, đừng nhắc nữa!”
Hướng Nam Xuyên duỗi tay vỗ vỗ mặt Mộ Đông, chạm vào làn da liền cảm giác được đầu ngón tay nóng bỏng, còn tiếp tục nóng như vậy, dù không biến thành tang thi, cũng nóng đến hỏng đầu.
Hướng Nam Xuyên vặn nửa bình nước khoáng chưa uống xong ra, đổ chút nước ở lòng bàn tay, chụp vào mặt Mộ Đông, “Mộ Đông mau tỉnh lại! Mộ Đông!”
Mộ Đông cảm giác mí mắt của mình rất trầm, thân thể khi lạnh khi nóng, hắn nghe được giống như có người đang kêu tên hắn, nhưng hắn trước sau không mở được đôi mắt ra, lúc này hắn cảm giác được có một đôi tay lạnh lẽo đặt ở trên mặt hắn, Mộ Đông dùng toàn bộ sức lực mở to mắt, là lão bản tiệm trái cây kia......
Cám ơn trời đất, Mộ Đông rốt cuộc tỉnh, Hướng Nam Xuyên vội vàng hỏi: “Mộ Đông cậu muốn mua trái cây không?”
Mộ Đông tựa hồ sốt đến mơ hồ, có chút hồ ngôn loạn ngữ, “Tôi muốn mua một túi quýt, mẹ tôi thích ăn quả quýt, buổi sáng ra cửa bà còn để tôi tan tầm mang một túi quýt về nhà……”
Nghe được lời Mộ Đông nói, mấy người tiệm lẩu thoáng chốc đỏ hốc mắt, xoay người yên lặng dùng mu bàn tay lau nước mắt.
Lúc này một người cắt kiểu tóc húi cua của tiệm lẩu nói: “Tôi đi lấy quả quýt.”
Hướng Nam Xuyên hỏi hệ thống, “Còn có bao nhiêu thời gian.”
Hệ thống: “Mười giây.”
Hướng Nam Xuyên nhịn không được thúc giục nói: “Đừng chọn, tùy tiện lấy mấy quả lại đây, nhanh lên!”
“Được!” Tóc húi cua chạy nhanh cầm mấy quả quýt chạy tới.
Hướng Nam Xuyên tiếp nhận quả quýt, “Năm quả quýt, tổng cộng 60 đồng vàng, mời tính tiền.”
Mộ Đông mở to mắt, suy yếu mà nói: “Được.”
Hệ thống: “Nhiệm vụ tùy cơ hoàn thành, khen thưởng nhiệm vụ đã phát đến trong kho hàng, mời cửa hàng trưởng kịp thời kiểm tra và nhận.”
Hướng Nam Xuyên mở kho hàng ra, lấy thuốc kích phát dị năng.
Một người sống sót đột nhiên đứng lên, “Hô hô!”
Mấy người sống sót khác hoảng sợ nói: “Cậu ta biến thành tang thi.”
Trước mắt phảng phất có thứ gì đó hiện lên, tiếp theo người kia mới vừa biến thành tang thi liền biến mất ở trong siêu thị.
Mọi người không có tâm tình đi chú ý ninja đem tang thi quăng ra ngoài, nội tâm bọn họ sợ hãi, người tiếp theo biến thành tang thi sẽ là ai?
Nhiệt độ trên người Mộ Đông dần dần thối lui, gân xanh trên thái dương nổi lên, đôi mắt từ đỏ đậm quay lại thành màu đen, môi ẩn ẩn như đang muốn nói, móng tay biến thành màu đen, Hướng Nam Xuyên cảm thấy không ổn, đây nghiễm nhiên là dị năng thức tỉnh thất bại, muốn hóa tang thi.
Hướng Nam Xuyên lại không chần chờ, lặng lẽ đem thuốc kích phát dị năng bỏ vào trong bình nước khoáng, “Mập mạp, uy Mộ Đông uống một chút nước.”
Khuôn mặt mập mạp đầy u sầu, lại không đành lòng buông ra Mộ Đông, để hắn tự sinh tự diệt, ngơ ngác tiếp nhận bình nước khoáng, uy Mộ Đông uống nước.
Nước vừa rót vào trong miệng, Mộ Đông theo bản năng nuốt. Bình nước khoáng cũng chỉ thừa ba ngụm nước, rất mau liền uy xong rồi.
Sau một lát, Mộ Đông bình ổn xuống dưới.
Lúc này, lại có một người sắp hóa tang thi, người này là nam nhân trung niên lúc trước ôm đầu khóc, đôi mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm nam nhân mặc tây trang, gian nan mà mở miệng nói: “Vợ con của tôi.....”
Nam nhân mặc tây trang vội vàng bảo đảm nói: “Đại Chu, tôi đáp ứng anh, tôi nhất định sẽ trở về cứu chị dâu cùng cháu gái ra.”
Nghe thấy đối phương hứa hẹn, thần thái trong mắt nam nhân trung niên nháy mắt biến mất, ánh mắt dại ra, trong miệng phát ra tiếng “Hô hô”.
Không đợi tang thi tiến lại đây, Tiểu Nhẫn lắc mình đi qua, đem tang thi ném ra ngoài cửa.
Lúc sau, Mộ Đông từ từ tỉnh lại, hắn khàn khàn nói: “Tôi không chết?”
Mập mạp lau nước mắt trên mặt, kích động đến hỏng rồi, “Thật tốt quá, Mộ Đông cậu rốt cuộc tỉnh lại.”
“Béo ca.”
“Ai!” Mập mạp đỡ hắn ngồi dậy, “Cậu đói bụng đi, muốn ăn quả táo hay là quả quýt, còn có quả xoài.”
Mộ Đông quay đầu, phát hiện siêu thị thiếu gần một nửa người, xem ra những người đó bị tang thi đánh thương, cắn thương toàn bộ không có thể chịu đựng được. Mộ Đông trong lòng một trận bi ai.
Hướng Nam Xuyên đi qua đó, anh vỗ vỗ bả vai mập mạp, “Tôi muốn cùng Mộ Đông tâm sự.”
Mập mạp nhìn nhìn Hướng Nam Xuyên, thái độ quỷ dị ân cần, “Tốt tốt, ngài từ tốn, có việc thì kêu tôi.”
Hướng Nam Xuyên rõ ràng, mập mạp là đoán ra anh đưa nước cho Mộ Đông, để Mộ Đông không có biến thành tang thi, mới có thể đối với anh ân cần như vậy. Hướng Nam Xuyên cũng không phải là người có tiếng tăm hay làm chuyện tốt, anh đưa thuốc kích phát dị năng trân quý như vậy cho Mộ Đông, bản thân liền có ý tứ muốn thu nạp Mộ Đông.
Vì thế câu đầu tiên Hướng Nam Xuyên mở miệng chính là, “Cậu thức tỉnh dị năng rồi.”
Mộ Đông kinh ngạc mở to hai mắt nhìn, hắn cúi đầu nhìn đôi tay của mình, tràn đầy cảm giác không dám tin tưởng.
“Hơn nữa là dị năng hệ chữa bệnh, còn có thể tinh lọc virus tang thi trong nhân thể.”
Mộ Đông bị cái tin tức thật lớn này làm cho choáng váng, sau một lúc lâu, hắn nắm chặt tay chính mình, “Tôi......”
Hướng Nam Xuyên lạnh lùng nói: “Có phải hay không nghĩ nếu có thể sớm một chút thức tỉnh thì tốt rồi, là có thể đem bọn họ cứu trở về?”
Phảng phất như bị Hướng Nam Xuyên chọc trúng tâm sự, Mộ Đông không dám nhìn thẳng đôi mắt của anh.
“Cậu có nghĩ tới vì cái gì những người khác đều biến thành tang thi, mà cậu thành công thức tỉnh dị năng không?”
Mộ Đông không phải thật sự ngốc, hắn bỗng nhiên hiểu được, “Là cậu đã cứu tôi?”
Hướng Nam Xuyên hơi hơi nâng cằm lên, trong nháy mắt này, trong ánh mắt anh phảng phất chứa đầy sao trời, lóng lánh khiến người khác không dám nhìn thẳng, “Là tôi cứu cậu, cho nên mạng của cậu hiện tại là của tôi.”
Mộ Đông tránh đi tầm mắt của Hướng Nam Xuyên, hắn rũ mắt xuống, nhẹ nhàng nói: “Lúc trước tôi vẫn luôn suy nghĩ, có thể đem người kia cứu trở về thì tốt rồi, nếu là tôi cũng có dị năng, cường đại đến không sợ bất luận kẻ nào, thật là tốt biết bao.” Nói xong câu này, Mộ Đông cười khổ, “Lại không nghĩ, dị năng tôi thức tỉnh chính là hệ chữa bệnh.” Cái loại dị năng này tuy rằng trân quý đến mức để cho người toàn thế giới tất cả đều nâng niu hắn, nhưng mà đây không phải sự cường đại mà hắn muốn.
Hướng Nam Xuyên hừ lạnh, nói: “Đừng có hảo tâm như vậy, không nói cậu vừa mới thức tỉnh, thân thể còn rất suy yếu, dù cậu có thể tinh lọc virus tang thi trong cơ thể bọn họ, cậu dám bảo đảm bọn họ nhất định sẽ không có ý xấu, sẽ không đem dị năng của cậu nói ra?”
Đầu Mộ Đông cúi xuống ngực, ngón tay nắm chặt góc áo, hắn ấp úng hé miệng, cuối cùng vẫn là không nói cái gì.
Ngữ khí Hướng Nam Xuyên hàm chứa vài phần cảnh cáo, “Tôi hiện tại còn không có năng lực bảo vệ cậu, cho nên dị năng của cậu tuyệt đối không thể để cho người khác biết.”
Mộ Đông trịnh trọng mà nói: “Tôi hiểu được, cảm ơn lão bản.”
Khóe môi Hướng Nam Xuyên giương lên, chỉ cần Mộ Đông không để tâm vào chuyện vụn vặt liền tốt, bỗng nhiên trong lòng anh khẽ nhúc nhích, nói: “Kêu tôi là cửa hàng trưởng đi.”
“Cửa hàng trưởng.”
Mấy trăm mét ngoài bách hóa, tang thi bên trong đa số đã bị Hải Dương mang đi, dư lại một bộ phận số ít cũng bị Lục ca bọn họ giải quyết, chỉ là mùi máu tươi dày đặc kia không phải một ngày nửa ngày là có thể tản mất.
Ánh mắt Lục ca tán thưởng nhìn Hải Dương, “Mày làm không tồi.”
Hải Dương cười nói: “Lục ca anh yên tâm, lần này có là dị năng giả hệ hỏa cũng chạy đằng trời.” Sau khi Hải Dương cùng Trì Nghiễm giao thủ, liền biết chính mình đánh không lại hắn, nhưng lại không cam lòng rời đi như vậy, hắn nhìn ra Trì Nghiễm đối với Hướng Nam Xuyên coi trọng, trước khi đi hết sức liền ám toán Hướng Nam Xuyên một phen. Hắn cho rằng Hướng Nam Xuyên lần này hẳn phải chết không thể nghi ngờ, liền cũng không quay đầu lại mà đi về bách hóa, bởi vậy không có thấy hình ảnh người bao gồm tang thi đều yên lặng bất động, cùng một màn Hướng Nam Xuyên từ trong tang thi chạy ra.
Cũng không biết là may mắn hay là bất hạnh.
Lục ca ngẩng đầu nhìn quanh bách hóa, trên mặt hắn che kín khói mù, mùi máu tươi ở đây quá nặng, sớm hay muộn gì cũng sẽ dẫn tới các tang thi, “Chúng mày hiện tại đi thu thập vật tư, rồi lập tức rời đi khỏi nơi này.”