“Mẹ, chị thật đáng giá, sao lúc ấy mẹ không sinh thêm hai người nữa?” Thẩm Trạch Ban cầm tiền mặt đỏ rực vui vẻ nói.
“Như vậy con có thể có nhà lớn xe to, còn có thể cưới được vợ xinh đẹp trong thành.”
Mặt mẹ Thẩm cứng một chút, không trả lời, lúc ấy… lúc ấy mang thai một đứa này bà ta đã nôn muốn chết, hận không thể đâm đầu chết trên cây cột, làm gì còn nghĩ đến việc sinh đứa thứ hai?
Bà ta vớt tiền lại nói: “50 vạn này còn chưa đủ cho con cưới một cô vợ ư?”
“Đủ, đủ, đủ! Mẹ, ngày mai chúng ta đi xem căn nhà kia đi, con vô cùng thích căn đó…”
Tiếng nói vui sướng trong phòng vui sướng không ngừng, Thẩm Thanh yên lặng đứng ngoài cửa, vốn dĩ cho rằng ở dị giới mười năm cộng thêm sự sủng ái của sư huynh sư phụ, cô sớm đã không để bụng chuyện này, nhưng hôm nay xem ra cũng không phải không để bụng, mà là chôn ở chỗ sâu nhất trong đáy lòng chờ bùng nổ.
Tay cô vừa nhấc, đèn trong phòng tắt trong nháy mắt.
“Má ơi!” Thẩm Trạch Ban bị dọa giật mình, sờ sờ tiền trong tay mới yên tâm.
“Xem ra nhà chúng ta thật sự nên thay đổi, có phải hay không mẹ?” Cậu ta nhìn về phía đối diện.
Lại nhìn thấy một bóng dáng màu trắng ở sau lưng mẹ mình.
“Aizzz, con nói rất đúng, ngày mai chúng ta đi đổi nhà!” Mẹ Thẩm hào khí nói.
“Mẹ… Mẹ…” Thẩm Trạch Ban lắp bắp run rẩy toàn thân: “Phía sau của mẹ có, có…”
“Có cái gì?” Mẹ Thẩm nghi hoặc hỏi.
Một đôi tay lạnh lẽo nhẹ nhàng đặt trên vai cô, âm thanh quen thuộc lại không có độ ấm gì vang lên: “Mẹ.”
“A a a!!!!!” Mẹ Thẩm vừa quay đầu đã đối diện với một gương mặt vô cảm, bị doạ ngã xuống đất thở dốc.
Thẩm Thanh châm chọc cười một tiếng.
“Con, con là người hay ma?” Mẹ Thẩm thần hồn chưa định mà vỗ ngực.
Thẩm Thanh khó nén được thất vọng, cô chậm rãi đi đến, sinh sống ở dị giới thời gian dài như vậy, thật ra cô chỉ có một chấp niệm, chính là muốn chính miệng hỏi một câu:
“Con là con ruột của người sao?”
Nhưng lúc nhìn thấy mẹ Thẩm trong nháy mắt thì nhận được khẳng định, đúng là con ruột.
Cho nên cô không muốn hỏi.
“Đây là lần cuối cùng tôi gọi bà là mẹ, từ nay về sau tôi không có bất cứ quan hệ nào với các người nữa.” Thẩm Thanh nhàn nhạt nói.
“Thanh, Thanh Thanh?” Cuối cùng mẹ Thẩm cũng phản ứng lại.
“Thanh Thanh, con còn sống?” Bà ta vừa khóc vừa cười nắm lấy vạt áo của Thẩm Thanh.
“Chị? Mẹ!!! Chị còn sống thì số tiền này có thể bị thu hồi hay không!” Thẩm Trạch Ban vội vàng nhét tiền vào túi.
“Không được! Tôi phải đưa chị trở về! Có khi còn có thể đòi thêm ít tiền.” Cậu ta nói xong thì đi lên chuẩn bị mang người đi.
Sự tức giận trong đáy lòng của Thẩm Thanh bùng lên, cô vung tay áo, Thẩm Trạch Ban giống như bóng cao su bay lên không trung “ầm” một tiếng đập nát cái bàn, kêu đau “ai da”, “ai da” trên mặt đất.
“Trạch Ban!!” Mẹ Thẩm buông tay nhào qua trong nháy mắt, thấy Thẩm Trạch Ban không có chuyện gì lớn nhưng vẫn kêu đau mới quay đầu lại.
“Thanh Thanh, Trạch Ban là em trai con! Con làm sao có thể đối xử với nó như vậy!” Bả ta vừa nói xong, Thẩm Trạch Ban bắt đầu đau ác hơn, dường như đến mức run rẩy toàn thân.
“Thanh Thanh, Thanh Thanh, có cái gì thì trút lên người mẹ, là mẹ có lỗi với con, không có quan hệ gì với em trai con cả, nhưng mẹ cũng không dễ dàng, năm đó mẹ là sinh viên tốt đẹp như thế nào bị bắt đến thôn núi nhỏ này nhận hết tra tấn, bây giờ thật vất vả mới sống tốt được, nhưng không có tiền thì không có cô gái nào bằng lòng đến nhà mình, cũng không thể xuất hiện thêm một người bị hại giống mẹ nữa.” Mẹ Thẩm than thở khóc lóc nói.
Thẩm Thanh thờ ơ nghe, thậm chí còn lộ ra một nụ cười có ý châm chọc.
“Cho nên tôi không phải là người bị hại à.” Độ cung trên khoé miệng của cô dần dần trở về bình tĩnh.
“Con, con là con gái của mẹ mà…” Hai mắt mẹ Thẩm lập loè nói.
Nội tâm Thẩm Thanh bi ai nhìn bà ta, thở dài: “Thôi.” Xoay người đi ra ngoài.
“Thanh, Thanh Thanh, em trai con…” Phía sau truyền đến tiếng nói lắp bắp.
Ngón tay Thanh Thanh hơi hơi động, một tấm linh phù tiêu tán trong không trung, cô thuận tay đóng cửa lại, ngăn cách một trận ầm ĩ kia.
Cô đứng ở cửa, rạch máu của mình niệm: “Thiên địa vi tôn, vạn vật vi chân, hôm nay đệ tử đời thứ hai mươi tám của Thiên Diễn Tông - Thẩm Thanh lấy máu xin thề ở đây, dưới sự chứng kiến của chúng sinh đoạn tuyệt quan hệ huyết thống với người nhà, từ đây sinh lão bệnh tử không liên quan đến nhau!”
Máu rơi xuống như có linh tính đi vào trong nhà, còn thừa lại trên mặt đất dần dần hình thành một trận pháp phức tạp, đợi môi cô dần dần trở nên tái nhợt mới ngừng lại hoàn toàn.
Lời thề thành công, máu tươi biến thành tự phù sắc vàng lập loè xung quanh cô, một phần trốn vào phía chân trời, một phần tiến vào cơ thể của cô.
Cô vẽ mấy tấm linh phù không ngừng nghỉ, tùy tay đánh vào trên cửa, cô không thể lấy mạng những người này, chỉ làm mấy nhà khốn cùng thất vọng, người thân không thèm nhìn, mọi chuyện xui xẻo đều dung nhập vào mệnh lý của bọn họ, không nhiều lắm, dựa theo việc làm chuyện ác lớn hay nhỏ, người như bọn họ sẽ là cả đời.
Loại linh phù này vốn là Thiên Đạo không cho phép dùng, Thiên Đạo chú trọng chính là báo vào kiếp sau, nhưng nếu có thể chờ đến khi gặp quả báo, vậy kiếp này còn có ý nghĩa gì? Cho nên vài cái linh phù là sinh ra dưới áp lực của Thiên Đạo.
Mà giá trị tín ngưỡng trên người càng nhiều, cũng chịu ít phản phệ, cho nên Thẩm Thanh chỉ mặc niệm vài câu khẩu quyết điều hoà hơi thở rồi đi đến nhà Trương Huy.
Cũng đặt mấy tấm linh phù không nguy hiểm đến tính mạng, chẳng qua mẹ anh ta làm khá ít điều ác, nhiều nhất là mười năm.
Sau khi kết thúc tất cả, Thẩm Thanh đã đi ra ngoài thôn, đến khi tới cửa thôn nghe thấy tiếng ho khan của bà Trương mới dừng lại, cô niệm thần chú bấm tay bắn ra một tia linh quang bay vào trong phòng.
Tiếng ho khan ngừng trong nháy mắt.
Lúc này cô mới yên tâm rời thôn, xoay người nhìn về phía sau núi.
Từ lúc trở về cô đã biết trong thôn tồn tại tình huống mua bán phụ nữ, nhưng cô chưa từng gặp, chỉ biết hướng gió của toàn bộ thôn là trọng nam khinh nữ, bây giờ không cần cô tận mắt nhìn thấy là có thể phát hiện…
Phía trên của toàn bộ thôn trang đều được bao phủ bởi oán khí đen kịt, chưa đến một năm là có thể thấm vào trong cơ thể của người trong thôn, đến lúc đó một trăm người này có lẽ phải bị tra tấn cả ngày lẫn đêm.
Chỉ là… trong thôn còn có vài người lương thiện như bà Trương, chỉ sợ sẽ vì vậy mà bị liên luỵ.
Cô nghĩ vậy thì nhặt mấy hòn đá rót linh lực vào, bày trận pháp đơn giản để bảo đảm sự an toàn cho những người này mới rời đi.
…
“Tiểu, Tiểu Ngũ, đây là làm sao vậy?” Tiếng của nữ sinh nói chuyện run rẩy, như là cực kỳ sợ hãi.
“Em, em cũng không biết mà chị.” Ngũ Dương nuốt ngụm nước miếng.
Lúc này bọn họ đang trên đường xuống núi, ngày thường hai mươi phút là có thể xuống đến đường cái dưới chân núi, lúc này đã qua một tiếng đồng hồ.
Hơn nửa đêm không có một bóng người, chỉ có đèn đường chiếu sáng trên mặt đất.
Phùng Kỳ siết chặt chai nước trong tay, khàn khàn nói: “Cái cây bên cạnh kia chúng ta đã đi qua ba lần rồi.”
Trên cạnh sườn núi có một cây đen như mực mọc lên, Ngũ Dương nhìn lại theo, một đồ vật màu đỏ bay bay bên trên, nhìn kỹ thậm chí có thể nhìn thấy đồ vật giống như chân phụ nữ.
Cậu ấy lập tức bị doạ toát mồ hôi.
“Vậy phải làm sao bây giờ, anh Bạch còn đang choáng, không đi xuống kịp thời chị sợ xuất hiện chấn động não gì đó.” Phùng Kỳ nói tiếp.
Việc này nói cũng xui xẻo, “anh Bạch” của cô ấy chính là tiểu sinh Bạch Trí đang nổi, gần đây đang nhận một bộ phim, đang quay chụp một cốt truyện trong núi, nhưng ai biết vừa mới bắt đầu quay, cái giá kia đổ xuống làm Bạch Trí hôn mê, chỉ muốn nhanh chóng đưa đến bệnh viện dưới chân núi khám xem sao.
Nhưng bây giờ bọn họ như bị ma dẫn đường vậy, bị nhốt ở một đoạn đường núi này không ra được.
Đúng lúc hai người đang kinh ngạc hoảng sợ, một tiếng nói thanh lệ từ xa mà đến.
+
“Phá!”