Đương nhiên Tống Tuế cũng không phải người không lý trí, sau khi hết nhiệt huyết bắt đầu suy nghĩ xem có phải lựa chọn tốt hay không.
Ông ấy lén lút hỏi Bạch Trí và Phương Hoài Kiên, nghe xong những gì bọn họ đã trải qua mới yên lòng, vui vẻ liên hệ đoàn đội quay chụp.
Bên kia, hôm sau Thẩm Thanh còn muốn đến “Thiên Diễn Tông”, xem kỹ tình huống như thế nào, cho nên chỉ xem một tập “Thám hiểm nhà ma” tìm hiểu thao tác cơ bản rồi đi ngủ.
Có lẽ là ban ngày suy nghĩ nhiều, cô mơ thấy những ngày tháng hành tẩu giang hồ cùng đồng môn ở dị giới, đợi đến khi tỉnh lại còn hoảng hốt một lát mới rời giường, ăn chút cơm sáng rồi đi đến địa chỉ trong điện thoại.
“Thiên Diễn Tông” nằm ở hẻm phố phía Nam, Thẩm Thanh đi đến đây phát hiện mảnh đất này đều là sạp xem bói bắt quỷ và cửa hàng huyền học, dường như có không ít tông phái dừng chân ở chỗ này.
Cô đứng ở cửa “Thiên Diễn Tông”, ngẩng đầu nhìn lại…
Biển hiệu dùng vật liệu đá bình thường, ba chữ bên trên cũng là đơn thuần viết lên, không nhịn được hơi thất vọng. Tông môn ở dị giới vẫn luôn dùng vật liệu tốt nhất, mà tên của môn phái là dùng linh lực khắc lên trên, có thể ngăn cách tà ác.
Có lẽ là bởi vì linh lực hiện đại thưa thớt. Thẩm Thanh ôm một tia hy vọng, giơ tay gõ cửa.
“Ai vậy?” Phía sau có một âm thanh non nớt của một cô bé truyền đến, “lộc cộc” chạy ra mở cửa.
“Chị gái xinh đẹp, chị tìm ai?” Cô bé mở to mắt hạnh nhân tò mò nghiêng đầu dò hỏi.
Thẩm Thanh ôn hoà mỉm cười: “Cô bé, chị muốn gặp chưởng môn của các em.”
Cô bé ngoan ngoãn “ồ” một tiếng, không hề đề phòng để cô đi vào.
Trong viện dùng trận pháp trồng hoa hoa cỏ cỏ, nhìn qua rất giống tông môn, chẳng qua người học trận này không tinh, có mấy chỗ làm sai, Thẩm Thanh thấy vậy thuận tay bắn linh lực ra bổ sung lại cho nó.
Cô bé kia đứng ở cửa phòng kêu lên: “Sư phụ! Có người đến tìm ngài!”
“Đến đây…” Bên trong truyền đến một âm thanh già nua, vừa đi vừa trách cứ: “Đã nói đừng để người xa lạ tùy tiện đi vào, nhưng con vẫn không nghe lời, ỷ vào bản thân có chút bản lĩnh…”
“Ai da sư phụ, ngài luôn nói tâm sinh tướng, chị gái xinh đẹp như vậy nhất định là người tốt.” Cô bé chạy vào đỡ ông ấy ra.
“Sư phụ” kia ho khan hai tiếng, bất đắc dĩ cười cười, nhìn về phía người đứng dưới ánh mặt trời, cả người che kín ánh vàng giống như thần minh kia.
Cho đến khi sắp xuống mồ, ông ấy vẫn luôn nhớ rõ một màn này…
Thiên sư huyền học chân chính mang đến sự biến hoá nghiêng trời lệch đất cho “Thiên Diễn Tông”! Chưởng môn tương lai của “Thiên Diễn Tông” lấy lực lượng của bản thân ngăn cơn sóng dữ, xuất hiện vào hôm nay.
Mà bây giờ ông ấy chỉ bình đạm hỏi: “Cô gái tìm tôi làm gì?”
Thẩm Thanh hỏi trực tiếp: “Nghe nói môn phái của ông lưu truyền hơn một ngàn năm, là thật sao?”
Mặt chưởng môn không đổi sắc trả lời: “Để cô chê cười rồi, đây là đồ đệ của tôi bịa đặt lung tung.”
Một tia hy vọng trong nội tâm của Thẩm Thanh cũng đã biến mất, cô nhìn trận pháp vừa mới sửa, hỏi: “Trận pháp này mọi người học ở đâu?”
“Là trên một quyển sách!” Tiếng nói của cô bé giòn tan trả lời.
Chưởng môn vỗ vỗ đầu cô bé, mới nhìn về phía kia, trận pháp ban đầu miễn cưỡng thành công, bây giờ đang sản xuất từng đợt linh khí tẩm bổ cho hoa cỏ.
“Đây đây đây, sao lại thế này?” Ông ấy giật mình hỏi.
Cô bé nháy mắt: “Vừa rồi chị gái ném một đoàn kim quang qua, là thành công.”
Một câu này hấp dẫn ánh mắt của hai người.
Lúc này Thẩm Thanh mới phát hiện cô bé lại có mắt m Dương trời sinh, có thể nhìn thấy sát khí và linh khí.
Chương môn nhanh chóng đi hai bước đến bên cạnh, sờ sờ lá cây của đoá hoa nhỏ, cảm nhận được hơi thở ở bên trên.
“Đây là học từ trong sách.” Ông ấy bình tĩnh lại trong chốc lát, làm như hạ quyết tâm: “Cô đi cùng tôi đến đây đi.”
Chẳng lẽ là sách của tông môn lưu lạc ở bên ngoài? Thẩm Thanh gật gật đầu, đáy lòng nổi lên từng gợn sóng đi theo ông ấy vào phòng, đứng ở trước kệ sách.
Chương môn đẩy một quyển sách bìa đen ở phía trên bên phải vào trong một chút, vách tường vải bên cạnh tách ra từ giữa, lộ ra một con đường nhỏ.
Thẩm Thanh đi vào theo ông ấy, vách tường khép lại ở phía sau.
Bên trong là một căn phòng nho nhỏ, chỉ đặt một loạt sách, chưởng môn rút một quyển từ trong đó ra đưa cho Thẩm Thanh.
“Chính là quyển này.” Ông ấy nói.
Thẩm Thanh nhận lấy, sờ sờ bìa sách, hai chữ to “Trận pháp” trên sách, góc phải bên dưới là ba chữ nhỏ “Thiên Diễn Tông”, mà cách phân rõ thật giả rất đơn giản.
Đầu ngón tay phủ lên một tầng linh lực mỏng sờ lên ba chữ nhỏ kia, vừa tiếp xúc đã tản ra quang mang loá mắt. Xác định là Thiên Diễn Tông của cô, cô buông tay ra nhìn về phía sách tản ra linh lực như có như không trên kệ.
“Chưởng môn lấy được từ đâu?” Thẩm Thanh sờ bìa sách rũ mắt hỏi.
Chưởng môn kia hồi tưởng lại nói: “Đây là người anh em nhặt được của hời nhận được ở chỗ khác của tôi, nghe nói người đó sau khi phất nhanh trong một đêm thì bán hết tất cả mọi thứ trong nhà cũ, sách đó cũng bị khoá trong một cái hộp sắt, vừa lúc chuyển đến chỗ người anh em của tôi, ông ấy biết tôi đang nghiên cứu những thứ này, nên đưa đến cho tôi.”
Thẩm Thanh gật gật đầu không nói chuyện nữa.
Cô bé cẩn thận hỏi: “Chị gái, sách này là của chị sao? Em thấy ánh sáng vàng của chị giống trên đó.”
Chưởng môn nghe thấy lời này kinh ngạc nhìn về phía Thẩm Thanh: “Cô… cô là chủ nhân của chỗ sách này?”
Thẩm Thanh lắc đầu hỏi: “Vì sao mọi người đặt tên Thiên Diễn Tông?”
Chưởng môn nhìn quyển sách trên tay cô: “Lúc trước là dùng những quyển sách đó lập nghiệp, cho nên trực tiếp dùng tên này.”
Ông ấy nghi hoặc: “Chẳng lẽ cô có liên quan gì đến Thiên Diễn Tông sao?”
Thẩm Thanh gật đầu: “Tôi là đệ tử của Thiên Diễn Tông.”
“Vậy những quyển sách này…” Chưởng môn do dự dạo bước.
Thẩm Thanh nhận lấy nói: “Những quyển sách này có duyên với mọi người, nên giữ lại đi.”
Chẳng qua cô nghi hoặc chính là cô xác nhận vô số lần ở dị giới trong lịch sử chưa từng tồn tại triều đại đó, cho nên mới cho rằng mình đến một thời không khác, nhưng những quyển sách trước mắt đánh vỡ nhận tri này của cô, chỉ là sách là thật, sư môn lại không còn tồn tại.
Có lẽ vận mệnh chú định đều có ý trời, để “Thiên Diễn Tông” lưu truyền xuống dưới, nghĩ vậy, ánh mắt cô mang theo thiện ý nhìn chưởng môn trước mắt, như là nhìn sư đệ của mình vậy.
Chưởng môn lớn tuổi như vậy bị cô nhìn đến khó chịu.
Thẩm Thanh: “Mọi người tu tập cho tốt, có gì không hiểu có thể hỏi tôi.”
Mắt chưởng môn lộ ra tinh quang, từ khi biết được cô tu trận pháp chân chính ông ta đã cảm thấy có lẽ gặp được đại sư chân chính.
Nếu cô bằng lòng dạy dỗ bọn họ, vậy thì thật sự là thiên đại kỳ ngộ, ông ấy đã già rồi, không cần mặt mũi gì nữa.
Lập tức đồng ý: “Được! Tôi gọi bọn nó về, chẳng qua có vài đệ tử khá là không tốt tính, xin ngài tha thứ.”
Thẩm Thanh: “Yên tâm.” Đối phó với đệ tử không nghe quản giáo, bọn họ luôn luôn lấy võ dạy người.
Chưởng môn đã gửi mấy tin nhắn rồi đưa các cô ra ngoài.
Mấy người Vưu Minh đang bày quán xem bói ở bên ngoài, sau khi nhìn thấy tin nhắn của sư phụ thu dọn đồ cùng nhau trở về.
Nam sinh mặc áo phông màu đen ngắn tay trong đó nói: “Sư phụ gọi chúng ta về làm gì? Có phải xảy ra chuyện gì hay không?”
“Kẻ thù tìm đến?” Vẻ mặt người đàn ông khoác balo bên cạnh hoảng sợ.
Vưu Minh trừng mắt nhìn cậu ta một cái: “Câm miệng, sư phụ tìm chúng ta nhất định là có chuyện.”
“Ai, đừng nói nữa, có thể là nghèo nên muốn giải tán…” Nữ sinh duy nhất trong số mấy người nói.
“...” Có khả năng là vậy, trong lòng mấy người hơi hơi động, vội bước nhanh đến cổng lớn quen thuộc kia, mở cổng ra vọt vào.
“Từ từ, đây là đâu?” Vưu Minh cầm đầu trợn mắt há hốc mồm nói.
Tiểu viện vốn cũ nát sạch sẽ trong nháy mắt biến thành núi rừng xinh đẹp, trước mặt là một mảnh hải dương trong suốt.
“Oa…” Nữ sinh duy nhất nhìn đồ trang trí cao cấp không đếm được trước mặt, nâng mặt kinh ngạc cảm thán.
Mấy người còn lại đều là bộ dáng mộng tưởng trở thành sự thật.
Chưởng môn đứng ở bên ngoài nhìn bộ dáng ngây ngốc này của bọn họ, co rút khoé miệng.
Thẩm Thanh cầm viên đá ném ở vị trí riêng, cảnh tượng bên trong biến đổi.
Vưu Minh đang chuẩn bị dẫm nước biển, vừa cúi đầu…
Đây làm gì phải nước biển, đây rõ ràng là máu loãng cuồn cuộn!
Một con lệ quỷ cả người đen nhánh, đôi mắt sung huyết đang chậm rãi hiện lên trong không khí.
Anh ta quay đầu nhìn các sư đệ sư muội còn chưa phản ứng lại, dưới tình thế cấp bách rút kiếm gỗ đào đánh một kiếm vào người phía sau.
“Đau quá!”
“Sư huynh, vì sao anh đánh em!”
Vưu Minh nhìn lệ quỷ chậm rãi đi đến, trấn định nói: “Câm miệng, bày trận pháp tru tà.”
Tuy bốn người nhìn thấy lệ quỷ trước mặt có chút sợ hãi, nhưng vẫn móc kiếm gỗ đào ra nỗ lực bày trận đối phó.
Chưởng môn ở bên ngoài thấy bọn họ như vậy, vừa lòng gật gật đầu, tuy năng lực của người mà ông ấy dạy dỗ không mạnh, nhưng nhất định sẽ không vứt bỏ bạn bè.
Cuối cùng Thẩm Thanh thấy bọn họ thật sự kiên trì không nổi nữa mới huỷ bỏ pháp trận.
Năm người Vưu Minh nhìn thấy một người xa lạ là cô, liên hệ với trận ảo vừa rồi, tưởng là kẻ thù tiến lên gây chuyện, cầm kiếm gỗ đào vọt lên.
Năm thanh kiếm đồng thời đâm đến, thân hình Thẩm Thanh chuyển động, chỉ dùng một bàn tay đã đánh ngã bọn họ xuống đất.
Mặt Vưu Minh mang theo thống khổ nhìn “con tin” cách đó không xa nói: “Sư phụ, ngài mau đưa Linh Linh rời đi!”
Lúc này chưởng môn mới giải thích: “Đây là… của các con!”
Ông ấy do dự trong chốc lát nói: “Sư thúc?” Gọi như vậy xem như chiếm tiện nghi, nhưng ông ấy vì sự phát triển của tông môn, đành phải không biết xấu hổ một lúc.
“Cái gì?” Vưu Minh xoa eo đứng lên.
Anh ta nhìn nữ sinh phong thanh vân đạm, lại vô cùng cường đại trước mặt, thử thăm dò gọi: “Sư thúc?”
Thẩm Thanh gật gật đầu, tâm tư nhỏ của chưởng môn cô biết rõ, nhưng dù sao Thiên Diễn Tông cũng là liên hệ duy nhất của cô với thời đại kia, nếu có thể phát triển trong thời đại này, cô cũng không để ý bị người “lợi dụng”.
“Mẹ kiếp…” Nam sinh mặc áo màu đen ngắn tay kia đứng lên chạy đến trước mặt chưởng môn nhỏ giọng hỏi.
“Sư phụ, ngài tìm sư thúc ở đâu vậy? Lợi hại như vậy?”
Chưởng môn: “Khụ khụ… Cơ duyên.” Ông ấy có thể nói người này là do bản thân tự dính lên sao?
Vưu Minh lôi kéo bốn người đứng trước mặt Thẩm Thanh, ngoan ngoãn thủ thế nói:
“Đệ tử Vưu Minh, Vưu Thược, Vưu Phong, Vưu Giản, Vưu Khải.”
Năm người cùng khom lưng, âm thanh vang dội: “Bái kiến sư thúc!”
Thẩm Thanh nói: “... Nhóm sư điệt miễn lễ, lần đầu gặp mặt, không có chuẩn bị gì, nên đưa mỗi người một lá bùa hộ mệnh đi.”
Cô lấy lá bùa gỗ đào ngày hôm qua vừa vẽ xong đưa cho năm người trước mặt.
“Cảm ơn sư thúc!” Năm người khom lưng nói lời cảm ơn.
Thẩm Thanh: “Không có gì.”
Trận thế này cũng có phong phạm của tông môn bọn họ.
“Nếu mọi người gọi tôi một tiếng sư thúc, tôi sẽ gánh trách nhiệm của bộ phận này.”
Cô đặt tay ra sau lưng, biểu cảm ôn hoà nói: “Bắt đầu từ ngày mai, tôi sẽ tận tâm dạy dỗ mọi người.”
+
Năm người cao hứng phấn chấn: “Được!”