Ta Ở Hào Môn Dưỡng Gấu Trúc

Chương 6




Cô gái tóc ngắn màu đỏ tên là Trần Trùng Trùng, so với Tô Quân Quân lần đầu tham gia thi đấu cái gì cũng không biết mà nói, Trần Trùng Trùng quả thật chính là cái gì cũng biết. Tô Quân Quân từ chỗ Trần Trùng Trùng nghe được không ít tin tức nội bộ, liền không nhịn được mở miệng hỏi một câu

" Sao cái gì cô cũng biết vậy?"

Trần Trùng Trùng đánh giá Tô Quân Quân trên dưới một phen, liền coi cô như người từ trên núi mới xuống, nhịn không được cười nói

" Cuộc thi này không phải năm trước đã tổ chức một lần sao? Kì trước gọi là "Dân gian mỹ thực đại thu thập". Năm trước, lúc vừa mới phát sóng trên mạng, sự hưởng ứng của cư dân mạng vô cùng bình đạm; thẳng đến giữa chương trình, thả ra vài cái video ngoài lề, tuôn ra các tuyển thủ thi đấu với nhau, giám khảo bình phẩm thô tục, còn có các loại tuyển thủ tính cách cực phẩm, những video đó ngoài ý muốn nổi trên mạng. Làm cho toàn bộ tiết mục mở đầu thấp bắt đầu đi lên một tầm cao mới, cuối cùng đạt được tỷ lệ click rất cao.

Trong chương trình, dù là những đầu bếp kém cỏi cũng đều ngoài ý muốn mà hot. Có người làm blogger mỹ thực nổi tiếng, có người mở tiệm cơm, có người trở thành MC chương trình mỹ thực, còn có một nữ đầu bếp kỳ ba trở thành khách quý đặc biệt của gameshow; còn có người nhờ gió đông, lộ mặt trên nền tảng điện ảnh, trở thành diễn viên điện ảnh. Mặc kệ thế nào, cái chương trình này mang một số lớn người trở lên hot.

Tới năm nay, Thúy Trúc Entertainment quyết định làm chương trình này thêm một mùa nữa, võng hồng giống như Đổng Giai Nam tự nhiên là nghe tin mà đến. Nhưng mà Tô Quân Quân cô cái gì cũng không biết, chạy tới đây làm gì?"

Tô Quân Quân thấy Trần Trùng Trùng cũng là một người thành thật, cũng không lừa gạt cô ấy.

"Đương nhiên là hướng về phía 100 vạn tiền thưởng kia mà tới, tôi đối với trù nghệ của mình rất có tự tin."

Trần Trùng Trùng nghe xong lời này, không nhịn được hừ một tiếng: "Trùng hợp, tôi đối với trù nghệ của mình cũng rất có tự tin đó."

Tô Quân Quân nhìn thoáng qua vết chai trên ngón tay Trần Trùng Trùng liền biết đó là do cầm dao lâu năm mà ra. Trần Trùng Trùng này rất thích bát quái nhưng cũng là một đầu bếp chân chính.

Giữa đầu bếp với nhau khó tránh khỏi sẽ có lòng hiếu thắng, gặp được đối thủ có thực lực tương đương,liền tiến hành so cao thấp. Trong quá trình so tài sẽ có sự tiến bộ, đây là chuyện hết sức bình thường.

Cho nên Tô Quân Quân vừa rồi mở miệng nói: "Vậy chi bằng xem ai đi đến cuối cùng?"



Trần Trùng Trùng nghe xong những lời này, chẳng những không tức giận, ngược lại ánh mắt còn sáng lên, cô tràn đầy ý chí chiến đấu mà nói: " Được nha, tuổi của chúng ta nhìn qua cũng không sai biết lắm, tôi xem kỹ thuật xắt rau của cô cũng không tồi, không bằng nhìn xem 100 vạn kia cuối cùng về tay ai."

Lời này của cô đủ cùng vọng, giống như không xem các tuyển thủ khác vào mắt. Tô Quân Quân cũng cười nói: "Được nha, tôi cũng đang có ý này."

Tô Quân Quân vốn dĩ sinh ra đã có một diện mạo yêu diễm, ở dưới khóe mắt trái còn có một nốt ruồi mỹ nhân. Lúc cô không nói lời nào, khí chất lạnh lùng, bộ dáng người sống chớ lại gần. Nhưng cố tình cô cười lên, khóe miệng cong lên, đôi mắt giống như trăng non nhỏ, khóe mắt đuôi lông mày đều giãn ra, ngược lại mang theo vài phần trẻ con, đáng yêu.

Trần Trùng Trùng vốn nghĩ về thi đấu với cô, vừa thấy cô cười, tức khắc liền ngây dại. Cô nhịn không được bụm mặt kêu rên: "Thì ra thật là có người trong ngoài không đồng nhất nha? Tô Quân Quân, cô về sau vẫn là đừng cười."

"Ân?" Tô Quân Quân vẻ mặt không thể hiểu được nhìn cô ấy.

Trần Trùng Trùng quả thực chịu không nổi trên gương mặt kia của cô xuất hiện loại biểu tình ngốc manh này, duỗi tay đẩy mặt Tô Quân Quân ra, tiếp tục kêu thảm. "Đừng nhìn tôi như vậy!"

"......"

*

Rất nhanh, thời gian bọn họ chọn đội đã đến, nhóm giám khảo chọn ra những người những người có kỹ thuật xắt ra đủ tư cách, phát cho họ thẻ dự thi chính thức vào vòng trong.

Tô Quân Quân mắt lạnh nhìn, vị mặc trang phục hầu gái kia khóc đến mức mặt như mèo hoa, võng hồng Đổng Giai Nam, cũng không thông qua vòng tuyển chọn. Nhưng Trần Trùng Trùng lại nói khẽ với cô: " những tuyển thủ có tiềm lực sẽ có vòng đấu phụ. Nói cách khác, nếu chỉ là đầu bếp, trong chương trình này không có tí cơ hội thắng nào."

"........."

Vòng đấu phụ cũng không có liên quan gì đến các cô, Tô Quân Quân và trần Trùng Trùng sau khi thêm Wechat bạn tốt, liền đi về nhà.

Tô Quân Quân vốn dĩ chính là đầu bếp, tự nhiên ở phương diện thức ăn sẽ không bạc đãi chính mình. Trên đường trở về, cô thuận tiện ghé qua khu chợ bán hàng tươi sống, mua một con các trắm cỏ, hai miếng thịt heo mỡ, rau hẹ trứng gà làm đồ ăn kèm, lại mua đầy đủ gia vị, một túi bột mì nhỏ rồi về nhà.

Bởi vì vừa mới dọn đến đây, đồ vật cô mua thật sự không ít, cũng may khu chợ bán hàng tươi sống cách nhà cô không xa, sức lực cô cũng khá lớn, mang đồ về cũng không tính là quá lao lực.

Thời điểm đi vào tiểu khu, vừa vặn đụng phải ông cụ hàng xóm khó tính ngày hôm qua. Tô Quân Quân cũng biết lão gia tử này tính tình không được tốt lắm, cho nên,cũng không có tiến lên chào hỏi. Lại không nghĩ đến, lão gia tử kia thay đổi thái độ, hai mắt hình trong tay Tô Quân Quân cầm hai con cá trắm cỏ, chủ động nói.

"Đây không phải tiểu nha đầu cách vách mới chuyển đến hôm qua sao? Cháu mua nhiều đồ như vậy là muốn làm gì?"

Người ta đã chủ động chào hỏi, Tô Quân Quân cũng không thể coi như không nhìn thấy được, chỉ đành phải nói: " cháu tùy tiện mua chút nguyên liêu nấu ăn làm cơn trưa."

Ông cụ lại nói: " Nhìn tay chân cháu gầy như vậy, cầm quá cực khổ rồi, đều là hàng xóm láng giềng, vừa lúc ông cũng muốn lên nhà, vậy liền giúp cháu cầm lên đi."



Tô Quân Quân vừa định nó không cần, không ngờ ông lão này xuống tay thực nhanh, một chút liền đem cá trắm quả cùng mấy cái túi lấy qua. Tô Quân Quân cầm theo gia vị, trứng gà liền thấy nhẹ nhàng đi rất nhiều. Cô thấy ông lão tuy rằng nhìn qua khá lớn tuổi nhưng thân thể lại rất tốt, tinh thần phấn chấn, chân cũng rất linh hoạt.

Cuối cùng cô chỉ đành phải nói: " Vậy cảm ơn ông."

Ông lão run run râu,híp mắt nói: "Không cần khách khí, chúng ta đều là hàng xóm. Tôi họ Mao, đúng rồi, cháu là người mới mua nhà hay là chủ cũ của căn hộ kia?"

Tô Quân Quân rũ mắt nói: " Cháu là người nhà của chủ cũ căn hộ, cháu tên là Tô Quân Quân, đó là căn hộ của mẹ cháu."

Ông Mao nghe xong lời này, đánh giá Tô Quân Quân từ trên xuống dưới một phen, lúc này mới cười nói: " Nói như vậy, chúng ta cũng coi như là hàng xóm cũ. Cũng không biết cháu còn nhớ không, khi cháu còn nhỏ, ông vẫn thường mua kẹo cho cháu đấy."

Tô Quân Quân miễn cưỡng cười nói: " Khi đó cháu còn quá nhỏ, không nhớ rõ lắm."

Ông Mao thở dài nói: " Cũng phải, lúc cháu bị đưa đi mới có năm sáu tuổi. Thoáng cái đã mười mấy năm, mẹ cháu nếu biết cháu lớn lên tốt như vậy chắc cũng sẽ vui mừng. Đúng rồi, Quân Quân, mấy năm nay cháu sống có tốt không?"

Tô Quân Quân gật gật đầu: " Cũng không tệ lắm. Cũng không phải sắp vào đại học sao, bên này cách trường học tương đối gần, vậy nên cháu liền chuyển về bên này ở."

Thấy cô không muốn nhắc tói chuyện của Tô gia, ông Mao cũng không tiếp tục truy vấn, chỉ nói: " Trở về đây ở cũng tốt. Mấy năm nay, tiểu khu này cũng xem như không tồi, bên ngoài chính là nhà ga, tàu điện ngầm cũng không xa, đi đâu cũng rất thuận tiện."

Tô Quân Quân gật gật đầu, hai người câu được câu được câu không trò chuyện về ít chuyện cũ năm xưa, cứ như vậy đi lên lầu 9.

Tới cửa nhà rồi, Tô Quân Quân mới tiếp nhận đồ trong tay Mao gia gia. Nói cảm ơn rồi vào nhà.

Mao gia gia liếc mắt nhìn Tô Quân Quân một cái muốn nó lại thôi, cuối cùng cũng không nói gì. Chỉ đành phải thở dài, xoay người đi về nhà.

*

Sau khi đóng cửa, ông Mao có chút phiền lòng ở trong nhà đi đi lại lại. Tiểu nha đầu ở cách vách kia nhìn như hiền hòa nhưng thực tế òng phòng bị lại rất nặng. Ông Mao thật vất vả kéo mặt xuống, chủ động cùng cô lôi kéo quan hệ. Nhưng mà tiểu nha đầu kia ngoài miệng thì lễ phép lại không chịu chủ động mời ông ăn cơm trưa. Cái này không phải có chút keo kiệt đi.

Một con cá trắm cỏ lớn như vậy, cô ăn cũng không hết đi. Lãng phí thức ăn là không tốt nha.

Ngay lúc ông Mao liên tục ở nhà lải nhải, một cỗ mùi hương cá mê người xuyên qua cửa sổ từ cách vách bay tới. Mùi hương kia giống như móc câu, hung hăng câu ra con sâu thèm ăn ở trong bụng ông Mao. Ông Mao dùng sức mà hít hít mũi, do dự có nên tìm một cái cớ sang gõ cửa nhà cách vách, thuận tiện cọ một bát cá hay không.

Nhưng nói như thế nào ông cũng là người lớn tuổi, thân phận để ở đó, thật không thể kéo mũi xuống được.



Đang do dự thì chợt nghe tiếng chuông của vang lên. Ông Mao hai ba bước đi ra, tâm phiền ý loạn mà mở cửa, lại thấy Tô Quân Quân đang bưng một hộp cơm đứng ở bên ngoài. Không đợi ông Mao nói chuyện, Tô Quân Quân liền mở miệng nói: " Mao gia gia, cháu vừa chuyển đến đây, cũng không có đồ vật gì có thể tặng, hộp sủi cảo cá này ông nếm thử đi."

Ông Mao nhìn qua hộp cơm, ngửi cỗ mùi hương cá kia, suýt chút nữa không nhịn được chảy nước miếng. Trong miệng ông lại nói: "Như này cũng không tốt lắm nha. Cháu để tự mình ăn là được rồi."

Tô Quân Quân lại cười nói: " Ông cũng nói chúng ta đều là hàng xóm, về sau còn phải ở chỗ này chiếu cố cho nhau nhiều hơn. Ông cũng đừng khách khí như vậy,"

Ông Mao lúc này mới tiếp nhận hộp cơm, cười nói: " Vậy được rồi, lão già ta liền mặt dày nhận lấy."

"Ân, vậy cháu về trước đây."

Ông Mao nhìn theo Tô Quân Quân đi vào trong nhà, lúc này mới đóng cửa lại, nâng niu hộp cơm đi đến trước bàn ăn, mặc kệ nói như thế nào, ông cũng được coi như ý nguyện.

Vừa mở hộp cơm ra liền thấy, tầng trên sắp một hàng chỉnh tề sủi cảo cá, từ thịt cá trắm cỏ chế biến thành. Tầng dưới của hộp cơm đựng một chén đầy canh cá màu trắng ngà, từ đầu, đuôi và xương cá trắm cỏ chế biến thành.

Cũng không biết tiểu nha đầu kia làm thế nào mà được, tựa hồ chỉ cần cá tới trong tay cô đều trở lên ngon dị thường.

Mao gia gia ngửi cổ mùi hương mê người kia, cuối cùng bất chấp tất cả liền lấy ra chiếc đũa thỏa thích ăn uống.

Ông Mao cũng coi như người từng trải, món cá của đầu bếp ở nhà hàng cao cấp năm sao cũng không phải ông chưa từng ăn qua. Nhưng có thể đem cá làm được tươi ngon như vậy, lại vô cùng hiếm thấy.

Mấy năm nay, ông Mao quyết tâm lui về sau. Ông tính toán muốn ở ẩn, sống mấy năm thanh tịnh, thuận tiện dưỡng lão. Nhưng thật không ngờ đến, cách vách đột nhiên có một tiểu trù nương am hiểu làm cá chuyển đến.

Xem ra sau này, không thể thiếu được mặt dày qua cọ cơm.