Ta Ở Cổ Đại Mở Y Quán

Chương 6




Bùi Sơ thiếu chút nữa bị nước miếng của mình sặc chết. Tráng hán uy vũ này cư nhiên ở trước mặt mình lộ ra dáng dấp "ngượng ngùng mở miệng" như vậy, vừa nhìn hắn mặt lại vừa đỏ bừng, ánh mắt lấp loé, khiến Bùi Sơ cảm thấy có chút không ổn.

Chưa nói cái tên này còn bảo là "Tiêu đại thúc" giới thiệu tới.

Bùi Sơ: "..."

Không phải nói cẩn thận đừng có nói ra bên ngoài sao đảo mắt liền giới thiệu người tới?

Bùi Sơ hỏi một câu thăm dò: "Ngươi bị bệnh gì?"

Trần Hậu nhăn nhăn nhó nhó, "Liền giống Tiêu đại thúc có tật xấu."

Bùi Sơ từ trên xuống dưới quan sát hắn một phút, nói rằng: "Cơ thể ngươi không giống như có ẩn tật."

"Ủa? Ẩn tật, không phải là vai đau ư? Tiêu đại thúc nói Tiểu Bùi đại phu tùy tiện dùng ống sáo gõ gõ liền có thể giúp người thông mạch, còn tốt hơn bất kỳ loại dầu thuốc nào..." Trần Hậu không nhịn được xoa xoa chỗ bên trên xương quai xanh một chút, trên bả vai chỗ nào chỗ đó thực đau tới xót ruột.

Bùi Sơ: "..."

Tại sao không nói tiếng người ngay từ đầu đi?

Bùi Sơ động tác nhanh nhẹn giúp hắn đả thông bế tắc trên bả vai, cộng thêm làm người tốt đến cùng, biết kẻ này làm việc tay chân, trong ngày thường nhức mỏi eo lưng không thể tránh khỏi, vì vậy liền chỉ cho hắn mấy cái huyệt vị, "Rảnh rỗi làm xong việc liền xoa bóp nhiều chút tránh mệt nhọc quá độ."

"Đúng đúng! Cảm tạ Tiểu Bùi đại phu!"

Trần Hậu hoạt động một chút bờ vai của chính mình, kỳ, quả nhiên rất linh hoạt, không có chút nào đau đớn, hơn nữa "chịu đánh một trận" xong, những chỗ khác trên thân thể cũng ấm áp dễ chịu, cả người trong nháy mắt trở nên khí lực mười phần.

Hắn từ chỗ Tiểu Bùi đại phu rời đi liền nhanh chóng chạy về làm việc.

Gặp Tiêu đại thúc, kinh ngạc cảm thán vội thốt lên: "Tiêu thúc, Tiểu Bùi đại phu thật đúng là thần y a!"

Tiêu đại thúc gật gật đầu, phi thường tán thành: "Y tiên hạ phàm!"

Trần Hậu mặc dù là người hàm hậu nhưng khi hắn khen ai trái lại càng lộ vẻ chân thành: "Tiểu Bùi đại phu như thần tiên vậy. Lúc đầu cháu còn không dám nói chuyện với hắn ý."

Hai người bọn họ ở đó mỗi người tâng bốc một câu thu hút hàng loạt ánh mắt của mấy người bên cạnh. Mấy người công nhân chăm chỉ cũng vây quanh, ngươi một lời ta một câu hỏi:

"Trần Hậu, ngươi không phải đau vai cần về nhà nghỉ ngơi sao?"

"Đúng a! Các ngươi đang nói đại phu gì vậy?"

"Tiểu Bùi đại phu? Là người ngày hôm qua dùng cây sáo cứu người ?"

Trần Hậu: "Đúng đúng đúng, chính là Tiểu Bùi đại phu dùng cây sáo kia. Hắn lớn lên rất đẹp, y thuật lại phi thường cao. Bả vai ta đau đến không nhúc nhích được, hắn tùy tiện dùng sáo gõ ta mấy lần, cả người kinh mạch đều thông. Tiểu Bùi đại phu người cực kỳ tốt, hắn còn dạy ta nhận biết mấy cái huyệt vị, nói lúc mệt mỏi có thể ấn ấn vài cái."

"Thật vậy sao?"

"Thật có thể dùng ống sáo chữa bệnh?"

"Quá thần kỳ đi!"

Tiêu đại thúc lên tiếng sửa lại: "Không phải dùng ống sáo cứu người. Đối với Tiểu Bùi đại phu thần tiên người ta mà nói, đổi thành cây gỗ bình thường đều giống nhau. Tiểu Bùi đại phu chỉ dùng ống sáo kíƈɦ ŧɦíƈɦ huyệt vị trên thân thể cùng kim châm của Lâm đại phu Tứ Hòa Đường hiệu quả không kém bao nhiêu đâu."

"Cái gì? Tiểu Bùi đại phu đó tùy tiện cầm khúc gỗ liền có thể so được với kim châm của Lâm đại phu?"

Một đám công nhân tất cả đều nghe danh Lâm Tần Phong Lâm đại phu của Tứ Hòa Đường, đặc biệt là Kim châm tam thức hồi thiên thuật của ông ta. Nghe đâu chính là truyền thừa của danh y Định châu Từ Trường Diệu, phi thường lợi hại!

Hiện tại Tiểu Bùi đại phu chỉ dùng một cái ống sáo hiệu quả không kém gì Lâm đại phu dùng kim châm, khiến đám làm công ai nấy cảm giác được thán phục cực kỳ.

Tứ Hòa Đường Lâm đại phu kia một ngày chỉ trị liệu năm người. Bọn họ bách tính bình dân lao động sống qua ngày không có nhiều tiền nên không đủ tiêu chuẩn có thể tìm Lâm Tần Phong chữa bệnh.

"Tiểu Bùi đại phu một ngày trị bao nhiêu người?"

"Chắc không phải chỉ năm người đi?!"

"Nói không chừng có thể trị mười người đó!"

"Có lẽ là hai mươi!"

"Kỳ thực ta cũng có chút đau thắt lưng, hay là đi tìm hắn đi trị thôi?"

"..."

Bùi Sơ có thể không nghĩ tới Trần Hậu khi trở về liền đưa tới cho hắn một nhóm người bệnh. Tất cả đều là người làm việc tay chân làm công theo ngày, thân thể hoặc nhiều hoặc ít đều có chút tật cho lao lực lâu ngày tạo thành. Ngày mưa độ ẩm cao, đau này đau kia đều không chịu được.

Loại ốm vặt này tuy rằng không có ảnh hưởng tới tính mạng lại khiến người bệnh khó chịu vô cùng.

Làm thầy thuốc, Bùi Sơ dù là ai đến cũng không cự tuyệt, lần lượt giúp những người này lưu máu thông mạch còn nhân tiện viết một đơn dược cao, bảo họ thu thập dược liệu phương thuốc trên, chế thành dược cao, đợi ngày nào đó cơ bắp bị căng cứng có thể đem dược cao dán ở chỗ đau để giảm bớt đau đớn.

Cao dược này tên gọi là "Thiên húc cốt thống cao", là từ Vạn Hoa Xuyên Ma cao biến đổi mà thành. Lúc Bùi Sơ hành tẩu giang hồ từng đi ngang qua Ngũ Độc Ba Thục, tiện thể tham khảo một ít cách dùng miêu dược. (Thiên húc có nghĩa là sự ấm áp của thời tiết, cốt thống cao là cao dán cho đau xương)

Một số dược cao đặc hiệu, Ngũ độc giáo bọn họ có vài điểm độc đáo.

【 kí chủ: Bùi Sơ 】

【 điểm trị liệu: 29 】

【 đếm ngược tử vong: Hai mươi chín canh giờ 】

Bùi Sơ phát hiện chữa bệnh cho mấy người làm công điểm trị liệu lấy được rất nhanh. Hắn nghĩ nghĩ có nên hay không làm thêm một ít dược cao mang theo bên người, chờ tới chỗ nào trực tiếp bán dược cao là được.

Chờ đã...

Nói như vậy, hắn chẳng phải càng ngày càng giống chuyên trị "Cương dương tiết sớm" kiêm bán "thuốc cao da chó" như lang trung giang hồ bọn bịp bợm kia sao?

Bùi Sơ: "..."

Hắn lựa chọn không.

Nhóm làm công trở lại, liền hỗ trợ tuyên truyền một chút với láng giềng phố phường Tiểu Bùi đại phu y thuật cao siêu ra sao. Vì thế nhiều người đều biết đầu phố có một Bùi đại phu giúp người chữa bệnh, còn có thể dùng ống sáo chữa bệnh cơ. Nghe đâu, Bùi đại phu y thuật so với Lâm đại phu ở y quán Tứ Hòa Đường còn lợi hại hơn...

Những câu nói này truyền đến tai Lâm Tần Phong Tứ Hòa Đường, Lâm Tần Phong trước phái người điều tra một chút. Ngày hôm qua thân phận đại phu áo trắng hành y bên đường kia ra sao, tìm quan phủ tra xét một phen, ai cũng chưa từng nghe nói nhân vật như vậy. Mà căn cứ vào hiểu biết của Lâm Tần Phong đối với giới y thuật, cái tên Bùi tiểu đại phu này hẳn cũng không phải danh y gì. Phỏng chừng chỉ là tiểu nhân vật không bối cảnh.

Lâm Tần Phong vuốt chòm râu mình: "Là cái tiểu nhân vật không bối cảnh thì tốt rồi."

Tứ Hòa Đường thiếu gia kiêm chưởng quỹ liền cười nhạo hắn: "Ha ha, ngươi thật nhát gan. Họ Bùi kia bất quá hiểu chút bàng môn tà đạo hoặc biết được vài bài thuốc dân gian nho nhỏ thôi, ngươi thật sư còn coi hắn là cái rễ hành nào chứ, lại ở bên đường chữa bệnh, nghĩ muốn cười đến rụng răng. Ngươi có biết hắn trị bệnh gì không? Bất quá chỉ là cho mấy kẻ đau thắt lưng đau chân đau vớ vẩn thôi, chỉ có đám người thấp hèn kia mới coi hắn là thần y a."

Lâm Tần Phong khinh thường liếc Lưu Trường Lật một cái, không lên tiếng.

Cái tiểu thiếu gia y quán này đúng là cái "giá áo túi cơm", đối với y thuật nửa điểm không tinh, cũng không có tí nào nhãn lực. Lâm Tần Phong tuy rằng thích làm mưa làm gió nhưng hắn cũng có mắt nhìn người, không dễ dàng bị khiêu khích. Ngày đó hắn có thể nhìn ra người áo trắng thủ pháp đánh huyệt bất phàm, chỉ sợ là người của một danh y thế nào đó.

Mà trải qua điều tra, đối phương quả thật là tiểu bối không tên tuổi, cộng thêm việc người tới trị bệnh bên đường đều là chút bệnh vặt vãnh đơn giản Lâm Tần Phong nhìn không rõ lắm. Danh sách bệnh nhân của Lâm đại phu bệnh cho tới nay chưa có tên người nghèo hay người khổ.

Lâm Tần Phong thầm nghĩ: Nói không chừng lần này thực sự là ta nhìn lầm.

Có thể ngày đó họ Bùi trên phố cứu được Hà thị bất quá chỉ là đánh bậy đánh bạ thôi.

Một kẻ bịp bợm giang hồ cũng dám giả thần giả quỷ.

Lâm Tần Phong hừ lạnh một tiếng: "Một kẻ lừa đảo giang hồ, mua danh chuộc tiếng, thích giả làm thần y vậy ta liền để hắn không giả bộ được."

Lâm Tần Phong phái người đi tìm đến nơi ở của đám người mắc quái bệnh trong thành Phú Dương nói với bọn họ trong thành có thần y tới. Thần y này y thuật cao minh, trị được bách bệnh, tuyệt đối có thể trị khỏi mọi chứng bệnh trên người bọn họ.

Những người này bệnh trạng vô cùng kỳ quái, ngay cả Lâm Tần Phong trong lòng biết bản thân y không thể trị được bệnh trên người bọn họ. Cho nên hắn mới bày ra cái quy củ một ngày chỉ chữa cho năm người. Còn thực tế chữa cho mấy người, chữa cho ai, đương nhiên là phải lựa chọn ra.

Có tiền có thế, có thể bảo đảm chữa khỏi, hắn liền chữa, hôm nay có tiêu chuẩn.

Không tiền không thế, triệu chứng cổ quái kỳ lạ, hắn tuyệt đối không nhận, hôm nay không tiêu chuẩn.

Hắn Lâm Tần Phong, đệ nhất đại phu của thành Phú Dương tên tuổi không thể làm mất.

"Chờ họ Bùi kia bị một đám quái bệnh vây quanh không thể xuống tay, vô pháp trị liệu, còn không gấp thành con kiến trên chảo nóng?"

"Một kẻ cũng không chữa được, mấy người xung quanh đều có thể nhìn thấy dáng vẻ mất hết thể diện của hắn."

"Còn dám bốc phét cái gì thần y, thật là là thiếu niên ngông cuồng a."

Nhóc mật thám mập mạp vội chạy về nhà Dương Bách Hằng, vừa vào cửa liền nói: "Tiểu Dương đại phu, không xong, Tứ Hòa Đường muốn gây chuyện với Bùi đại phu!"

Dương Bách Hằng hỏi: "Chuyện gì xảy ra?"

"Bọn họ tìm một nhóm người mắc chứng bệnh hiếm thấy đi đập bảng hiệu của Tiểu Bùi đại phu, trong đó còn có Viên đại tỷ tính khí thô bạo. Mấy người này thật quá đáng, cố ý nói Bùi đại phu trị bách bệnh, y tiên hạ phàm chỉ dùng ống sáo cứu mạng người, còn bảo đảm với bọn họ nói Tiểu Bùi đại phu nhất định có thể trị hết cho bọn họ!"

Dương Bách Hằng lòng như lửa đốt, vội vã nhắc nhở Bùi Sơ chuẩn bị ra ngoài "Bùi ân công, hay là ngài trước tiên thu sạp tránh một chút."

Dương Bách Hằng làm thầy thuốc cũng biết được đại phu cũng không thể trị bách bệnh, cho dù là danh y bây giờ cũng có bệnh không thể trị hết. Lâm Tần Phong tìm một đám người như vậy còn không phải là vì ép Bùi Sơ tiến thoái lưỡng nan.

"Không cần tránh! Ta ở đây xem xem trong thành các ngươi trong thành đến cùng có quái bệnh hiếm thấy gì." Bùi Sơ ngồi trên cái ghế, bạch y như cũ, tay cầm Tuyết Phượng Băng Vương Sáo trắng như bạch ngọc, câu được câu không xoa xoa tua rua màu đỏ trên sáo, vẻ mặt không có một gợn sóng. Thậm chí trong tâm còn có chút hiếu kỳ cùng cao hứng.

Hắn biết mình ở Phú Dương thành không tên không họ, người mang trọng bệnh sẽ không tin tưởng y thuật của hắn. Không tới sinh tử ngàn cân treo sợi tóc sẽ không tùy tiện tới tìm hắn xem bệnh.

Bùi Sơ còn đang lo điểm trị liệu của mình đây.

Cứu người chính là cứu mình, để "cứu mình" trước, đầu tiên cần phải có người đến cầu hắn chữa bệnh đi?

Giờ thì tốt rồi, không cần tự mình rao lên, Lâm đại phu cư nhiên chủ động giúp hắn lôi một đống quái bệnh đến.

Nên cảm tạ lão ta a!

Thân là đệ tử Vạn Hoa cốc, Bùi Sơ tuyệt đối không sợ "chứng bệnh lạ", Đại sư huynh của Bùi Nguyên người thu dưỡng hắn còn có danh hiệu trong giang hồ là "Hoạt nhân bất y", ý tứ chính là: Bệnh phổ thông không trị, chỉ có bệnh sinh tử hoặc bệnh hiếm hắn mới xuất thủ trị liệu.