"Linh Nhi." Liễu Ngọc Chỉ lẩm bẩm gọi tên cậu, bà thấy viền mắt Tiết Thanh Linh đã sưng tấy, trái tim đột nhiên cứ như bị kim đâm, mà cây kim này cũng gây ra đau đớn tương tự cho đôi mắt bà.
Trong lòng bà chua xót, miệng đắng chát vô cùng. Bà đi tới bên người Tiết Thanh Linh, ôn nhu kéo tay cậu, bàn tay khác vươn lên, dùng ngón tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt rơi trên khuôn mặt con trai mình.
Bà kéo Tiết Thanh Linh ngồi xuống đệm mềm trước rồi nhẹ nhàng xoa xoa mái tóc cậu. Tiết Thanh Linh nhắm mắt lại, không phản kháng. Đôi mi bị nước mắt nhuộm ướt càng trở thêm đen nhánh, mơ hồ còn có vệt nước mắt mờ nhạt đậu ở trên.
Liễu Ngọc Chỉ nắm chặt bàn tay có chút lạnh lẽo của tiểu nhi tử nhà mình, ở trong lòng thầm thở dài một hơi, ngữ khí nói chuyện cũng không đanh thép như mọi khi, giọng nói cũng trở nên ôn nhu mà khàn khàn: "Linh Nhi à, nương không muốn thấy con khổ sở chống đỡ y quán nữa, cho dù là Tể An đường hay Hồi Xuân đường thì đều đóng cửa đi... Con xem xem, học y làm thầy thuốc có gì là tốt hả? Nhà chúng ta chỉ còn mỗi cô nhi quả phụ là con và ta, cứ miễn cưỡng mở cửa y quán là sao chứ? Hành y chữa bệnh vốn chính là đi ngược với mệnh trời, cũng là cướp người cùng với Diêm vương... Thôi bỏ đi, cũng không nói về cái này nữa, nói về y quán của con chút đi."
"Hành y hỏi chẩn là chuyện lớn liên quan đến sinh tử, không thể qua loa dù chỉ một chút được. Nếu con giúp người ta trị khỏi, người ta sẽ cảm ơn khen ngợi con một câu đại phu giỏi. Nếu trị không được sẽ lập tức trở mặt, đổ lỗi cho con là kẻ đã gây ra mối thù sống chết này một cách oan uổng, vô duyên vô cớ bị người ta oán hận."
"Cứu người thì khó, hại người thì dễ lắm. Chỉ cần hơi sai lệch một chút thì cứu người sẽ biến thành hại người ngay. Đến lúc đó nếu người ta không hận con, con cũng hổ thẹn tự trách. Ngày ngày phải chịu trách nhiệm cho sự sống cái chết trong thế gian này há chẳng phải là sẽ mệt mỏi bất kham sao?"
"Sau khi nương gả cho cha ngươi đã gặp phải không ít thì nhiều những kẻ gây chuyện trong y quán. Ở nơi giành giật sinh tử này đã bày ra không biết bao nhiêu hình ảnh con người hung ác tới cùng cực. Dù cho lúc gia gia con còn sống cũng có người đập tan bảng hiệu nhà ta đúng lúc nửa đêm..."
...
"Linh Nhi à, từ sau khi cha và ca ca con mất đi, nương cũng không còn gì để cầu khẩn nữa. Trong mắt nương gia tài bạc triệu không quan trọng, y quán truyền thừa của Tiết gia cũng không quan trọng, nương chỉ mong đời này con được bình an, cả đời không phải lo nghĩ."
Đợi đến khi Tiết Thanh Linh đi rồi, Liễu Ngọc Chỉ chỉ còn một mình trong phòng. Bà xoa mi tâm nhắm mắt dưỡng thần một lát, trong lòng thế nào cũng không bình tĩnh được, lo lắng bất an, tâm loạn như ma.
Liễu Ngọc Chỉ đột nhiên đứng lên khỏi đệm mềm, đi tới trước một cái bàn dài trước tủ quần áo. Trên cái bàn kia không có thứ gì cả mà chỉ đắp một tấm vải lụa đỏ có tua rua. Bà vươn tay nhấc tấm vải lên, một tấm bảng dài ở phía dưới lộ ra, trên đó viết ba chữ: Tể An đường.
Bà ôm lấy tấm bảng hiệu này, đi tới chiếc bàn tròn ngồi xuống. Rõ ràng vẫn là ban ngày mà lại thắp lên một cây nến đỏ, ánh nến lảo đảo chiếu lên trên tấm bảng, ngón tay mảnh khảnh của bà dịu dàng vuốt ve lên mặt con chữ, rất nhiều kỷ niệm từ lâu lại hiện lên trước mắt như mới ngày hôm qua.
"Ôi chao, đúng là cái cũ không đi thì cái mới không tới. Nhìn đi, sau khi tấm bảng hiệu này được đổi, quả nhiên bao chuyện tốt phát sinh. Hôm nay không phải ta đã gặp được một mỹ nhân kiều diễm còn hơn cả hoa mẫu đơn đó sao?"
"Nàng có muốn vào trong y quán nhà ta nhìn chút không?"
...
Đã bao nhiêu năm như thế, nửa đêm tỉnh mộng bà thường nhớ tới năm ấy trong làn mưa bụi dưới gốc hoa mơ, một thiếu niên anh tuấn đứng ở dưới tấm bảng hiệu này, trước mặt bà xòe ra cây quạt, nở nụ cười rạng rỡ.
Đúng là oan gia.
Rõ ràng một lòng nghĩ đến gả cho tài tử Giang Nam, song cuối cùng bà lại chọn, thích và yêu duy nhất một người, chính là một tiểu thiếu gia của một y quán không thông văn thạo viết giống như bà.
Thanh Linh nói trong y quán tràn đầy mùi dược liệu kia đều là hồi ức khi còn bé của nó, đối với bà mà nói làm sao lại không phải chứ? Sau khi kết hôn, tuy rằng không phải những ngày hồng tụ thêm hương thưởng hoa ngắm trăng như bà mong ước, những cũng là những ngày ngọt ngào hạnh phúc nhất. Nhưng sau khi sự ngọt ngào tan vỡ, rất nhiều lúc Liễu Ngọc Chỉ không dám cũng không muốn đi ngang qua cửa y quán kia.
Chốn cũ vẫn vậy, song cố nhân đã không còn nữa.
Nước mắt trong suốt dọc theo gò má bà một đường lăn xuống, từng giọt từng giọt rơi lên tấm bảng dài này. Đôi mắt Liễu Ngọc Chỉ sưng đỏ, bà nhìn chén trà đã nguội lạnh trên chiếc bàn tròn.
Cầm tách trà lên nhẹ nhàng uống vào một ngụm nhỏ, Liễu Ngọc Chỉ miễn cưỡng kéo khóe miệng lên nở nụ cười.
Bà là một kẻ dung tục giả bộ phong nhã, học đòi văn vẻ đã bao nhiêu năm như thế, thực tâm bà vẫn chẳng thích uống trà, mà người trong Tiết gia chân chính yêu trà như mạng là Tiết Ngộ.
Tiết Thanh Linh sau khi rời khỏi chỗ mẫu thân mình, buổi trưa cũng chỉ miễn cưỡng tùy tiện ăn vài miếng cơm, cũng không đi nghỉ trưa mà lên xe ngựa chạy về phía y quán trước. Song lúc cậu tới y quán thì lại không thấy Bùi Sơ đâu.
Hạ nhân bên trong y quán nói với cậu, Bùi đại phu có lẽ một mình ra ngoài đi dạo rồi.
Tiết Thanh Linh chỉ cảm thấy cả người lạnh run, khiến cho cậu nhịn không được rụt tay lại. Rõ ràng hôm qua hai người mới cùng nhau du ngoạn bên Lạc Kính hồ của thành Lâm An, hôm nay hắn lại gạt cậu sang một bên, chỉ muốn một thân một mình đi thăm thú khung cảnh trong thành. Có phải hắn... chê cậu bên cạnh là quá dư thừa không?
Tiết Thanh Linh ngồi một mình bên giếng nước ở hậu viện chờ Bùi Sơ trở về, đợi cả nửa ngày đối phương mới trở lại, thế mà hắn lại không thèm để ý cậu, tự mình đến phòng sắc thuốc đi chế dược luôn.
Bùi Sơ trở lại từ ngoại thành thành Lâm An, mang đại công thần Tiểu Thương đi mua năm cân thịt tươi. Mà con ưng hư đốn này còn được đà lấn tới, cuối cùng còn quấy nhiễu muốn thêm một cân thịt bò. Bùi Sơ hầu hạ ưng tham ăn xong mới cầm thảo dược về Hồi Xuân đường, dự định mấy ngày này sẽ làm xong thuốc mỡ.
Lúc trở lại y quán, gặp Tiết Thanh Linh đang cực kỳ mừng rỡ vì thấy được hắn, ghi thù cậu sáng nay qua loa lấy lệ với hắn, buổi trưa còn bỏ hắn một mình về xử lý chuyện nhà, Bùi Sơ cố ý trưng ra khuôn mặt lạnh lùng, muốn bỏ lơ cho cậu hong gió mấy ngày.
Trước khi đi chế dược, Bùi Sơ nhớ ra một chuyện, quay đầu lại nói với Tiết Thanh Linh: "Tối nay Tiểu Thương không cần ngươi cho ăn đâu."
Nếu không con ưng kia không cẩn thận chết vì no mất.
"Không..không cần cho ăn sao?" Sắc mặt Tiết Thanh Linh càng thêm khó coi, giọng nói cũng trở nên cứng ngắc.
Đến cả ưng Bùi đại phu cũng không cho cậu cho ăn...
Bùi Sơ gật đầu 'Ừ' một tiếng liền tiến vào phòng chế dược. Loại thuốc mỡ hắn muốn làm quy trình rất không đơn giản, phải hao phí một sự tập trung rất lớn. Trong đó một số dược liệu cần phải xử lý hết sức cẩn thận, không thể có nửa điểm sai sót. Đồng thời hắn cần phải dùng đến nội lực Vạn Hoa, từng chút từng chút một tách biệt từng bộ phận đặc thù bên trong dược liệu ra với nhau.
Bùi Sơ hít một hơi thật sâu, ngưng thần tĩnh khí, ngó lơ mọi thứ bên ngoài, toàn thân toàn tâm đều chuyên chú vào quá trinh chế dược.
Tiết Thanh Linh ở bên ngoài lặng lẽ liếc nhìn hắn, không dám đi quấy rầy. Cậu chỉ dám trộm nhìn lén một chốc, gần như chẳng thấy được gì, đành cầm một cái ghế đẩu nhỏ cô đơn ngồi bên ngoài.
Đợi đến tối, vì cả chiều Tiết Thanh Linh không có tâm tình đi lo công việc của y quán nên tự mình xuống bếp, làm mười tám món ăn. Cậu bưng đồ ăn lên bàn, gọi Bùi Sơ cùng tới dùng cơm. Bữa cơm này hai người ăn cực kỳ yên tĩnh, nhìn nhau không nói gì, sau khi ăn xong Tiết Thanh Linh cũng không ở lại thêm trong y quán nữa mà trực tiếp ngồi xe ngựa về nhà.
Tối hôm đó, Tiết Thanh Linh trằn trọc trở mình lăn qua lộn lại trên giường, làm thế nào cũng không cảm thấy buồn ngủ. Rất nhiều chuyện cùng hình ảnh lặp đi lặp lại xuất hiện trong đầu cậu, những lời mẫu thân nói, hồi ức khi còn thơ ấu, chuyện phát sinh ở Phú Dương thành, hay là những chuyện xảy ra trong y quán mấy ngày qua, cùng với khuôn mặt lạnh như băng của Bùi đại phu...
Ngày tiếp theo, cậu dậy trễ hơn hẳn so với ngày thường, Tiểu Giao cũng không gọi cậu dậy, cho nên cậu ngủ nướng hơn một canh giờ.
Cho đến lúc rửa mặt chải chuốt xong rồi đi y quán, thời gian cũng đã muộn. Tiết Thanh Linh ngồi trên xe ngựa, có chút do dự tự hỏi bản thân có cần đi mua chút đồ ăn sáng không, mà thấy hiện giờ đã trễ thế này, phỏng chừng không cần phải mua đâu...
"Trực tiếp tới y quán đi."
Xe ngựa dừng lại trước cửa Hồi Xuân đường, Tiết Thanh Linh chậm rãi xuống xe mà không có chút tinh thần nào. Cậu đi vào trong y quán, điều vui mừng duy nhất là cậu vẫn còn nhìn thấy người mình muốn gặp ở nơi này.
Chỉ có điều hôm nay, y quán đón tiếp một vị khách nhân, ngồi đối diện với người đó.
Liễu Nhược Phiên, Liễu y nữ của Thiên Kim đường sáng sớm đã chạy đến Hồi Xuân đường, muốn bái phỏng Bùi đại phu mới tới Hồi Xuân đường, nói rằng Liễu Nhược Phiên muốn thỉnh giáo y thuật của Bùi Sơ. Ngày đó phu nhân Trương viên ngoại nhận toa thuốc kia trở về nhà uống hai liều, quả nhiên thân thể tốt lên rất nhiều. Hôm qua Liễu Nhược Phiên đến Trương gia chẩn mạch cho Trương phu nhân, mạch tượng chuyển biến tốt rất vững vàng, thực là làm Liễu Nhược Phiên kinh ngạc không thôi.
Vì vậy hôm nay nàng đến Hồi Xuân đường, kính ngưỡng y thuật của Bùi đại phu.
Lúc Liễu Nhược Phiên nhìn thấy vị đại phu trẻ tuổi trước mắt còn có chút khó mà tin nổi. Mặc dù đã nghe Thúy Xảo nói trước, là một thầy thuốc rất trẻ tuổi chữa bệnh cho Trương phu nhân, chỉ khi đến Hồi Xuân đường hôm nay mới phát hiện ra Bùi đại phu hóa ra là một nam tử khí chất bất phàm, dung mạo xuất chúng như vậy. Đối phương một thân bạch y, khí chất như tiên, giữa những cử chỉ đều tao nhã vô song, khiến người ta phải kinh sợ mà tán thưởng.
Bùi Sơ biết Liễu Nhược Phiên trước mặt này là đại phu trị liệu cho Trương phu nhân hôm bữa. Thấy muốn thảo luận với hắn về bệnh tình của Trương phu nhân thì cũng gật đầu, giải thích và phân tích quá trình cùng lựa chọn loại thuốc cho đối phương nghe.
Liễu Nhược Phiên này là một người có đầu óc linh hoạt, vừa nghe liền hiểu, liên tục cảm thán y thuật của Bùi Sơ quả nhiên tinh diệu.
Liễu Nhược Phiên không nhịn được liền thỉnh giáo Bùi đại phu trước mặt một ít chứng bệnh khác.
Khác với sư phụ Tôn Tư Mạc và đại sư huynh Bùi Nguyên của mình, Bùi Sơ không phải là người thích giảng giải truyền thụ y thuật cho người khác hay là người coi trọng truyền thừa y đạo. Bởi vì Trương phu nhân xem như là bệnh nhân hắn đã từng cứu chữa, hắn mới tiện thể giải đáp nghi vấn một lần cho Liễu Nhược Phiên. Nếu muốn thỉnh giáo những thứ khác thì chưa hẳn hắn đã muốn trả lời đâu.
Lúc Bùi Sơ định thốt ra lời cự tuyệt ra khỏi miệng, trong y quán liền xuất hiện một bóng người quen thuộc. Sau khi lỗ tai nghe được động tĩnh của người kia, không hiểu sao Bùi Sơ lại nuốt lời cự tuyệt sắp nhảy ra khỏi miệng xuống.
Hắn cố ý ngó lơ người mới tới, tiếp tục thảo luận y thuật với Liễu y nữ trước mắt, hơn nữa lại còn hỏi gì đáp nấy, biết thì liền nói, một khi nói là không dừng lại.
Liễu Nhược Phiên nghe đối phương trả lời như nhặt được chí bảo, đôi mắt đẹp như lấp lánh ánh sao bên trong.
Tiết Thanh Linh vừa vào y quán liền nghe thấy bên kia thảo luận nhiệt liệt, Bùi đại phu tỉ mỉ giảng y thuật, trả lời vướng mắc cho Liễu y nữ. Mà Liễu y nữ là người thông tuệ, vừa nghe liền hiểu, hai người kẻ tung người hứng, bàn luận đến khí thế ngất trời.
Cậu mím chặt môi, rót hai chén trà nóng tới, chỉ là ngồi nghe một chốc cậu liền thực sự chịu không nổi, Tiết Thanh Linh thần sắc ủ rũ trở về hậu viện, chỉ muốn chạy trốn khỏi tiếng nói chuyện của hai người.
Ngay trước lúc cậu rời đi, có một câu nói mơ hồ bay vào trong lỗ tai cậu:
"Bùi đại phu, ngài hay là cân nhắc tới Thiên Kim đường đi?"
...
Tiết Thanh Linh không nghe thấy câu nói kế tiếp, cậu bưng hai tai, thu mình lại nhà bếp nhỏ bên trong hậu viện. Vốn còn muốn xắn ống tay áo lên định làm mấy món ăn, nhưng lửa còn chưa nhóm xong, cậu nhìn thấy lửa thì trong tâm bực bội vô cùng, vì vậy liền thẳng tay quẳng cái xẻng cơm đi, bước nhỏ chạy ra ngoài, ngồi lên xe ngựa trở về nhà.
04 Sept 2021