Tiền đến lúc cần tiêu đều hận thiếu.
Bùi Sơ: Nhưng lúc ta có nhiều tiền ta cũng chẳng buồn ngứa tay tới lấy a.
Hắn nhấc chuỗi tiền đồng trong tay kia, nghe mấy tiếng va chạm leng keng vang lên, Bùi Sơ đi tới trước sạp bánh nướng, thầm nghĩ thịt cá ăn không nổi, mua mấy cái bánh nướng vẫn là có thể đi.
Lão bá bánh nướng là một lão hán năm mươi tuổi, tướng mạo thập phần hiền lành. Lão ở giao lộ này bán bánh nướng đã hơn mười năm, tay nghề phi thường tốt. Bánh nướng của lão vừa lớn lại đầy ụ, khách nhân đi đường xa cực yêu thích mua mấy cái bánh nướng của lão ở trên đường ăn.
Hà lão bá làm những chiếc bánh nướng thật to có cái lỗ ở giữa như tiền đồng, có thể đem bánh nướng xâu thành một chuỗi, vô cùng tiện lợi để mang theo.
Lão bá bán bánh nướng nhìn những cái bánh to bằng đầu của một người lớn mà mình trải lên quầy, ở trong lòng đắc ý nghĩ nghĩ: Bánh nướng lớn như vậy chỉ độc nhất nhà lão. Hà lão bá bán bánh nướng thành thật nhất trên đời.
Nữ nhân và tiểu hài tử phỏng chừng một cái bánh đều ăn không hết, mà những nam tử trưởng thành dù cường tráng nhất cũng ăn được hai cái là nhiều nhất. Hà lão bá nhấc mí mắt vừa vặn nhìn thấy bạch y công tử hướng chỗ lão đi tới.
Hà lão bá nghĩ thầm bạch y thư sinh văn nhã như vậy, tuy rằng lớn lên vừa cao vừa tuấn song bên trong lại có thể là chỉ là cái bình hoa nhu nhược. Bánh nướng nhà lão đoán chắc chỉ có thể ăn được một cái. Chờ đến khi đối phương tới mua bánh, chuẩn bị trước cho hắn một cái là được.
Hà lão bá vào lúc đối phương đứng lại trước quầy bánh nướng liền hô to một tiếng giá cả: "Bánh nướng, ba đồng tiền một cái bánh nướng."
Bùi Sơ: "Lão bá, lấy cho ta mười cái."
Hà lão bá trong lòng cả kinh nhưng hắn cũng là người lăn lộn giang hồ, không biểu lộ ra chút nào sắc mặt khiếp sợ. Lão lập tức phản ứng lại, đoán chừng tiểu thư sinh tuấn tú này muốn đi đường xa, mua mười cái bánh nướng giữa đường làm lương khô. Mười cái bánh nướng đủ cho cậu ta ăn ba, bốn ngày.
Động tác nhanh nhẹn dùng giấy dầu gói cho Bùi Sơ mười cái bánh nướng, bởi vì nghĩ đây bánh nướng người ta muốn ăn trên đường, Hà lão bá còn tri kỷ mười phần cố ý gói vô cùng kín cho đối phương.
Bùi Sơ nhẹ nhàng nở nụ cười với lão bá, nhận mười cái bánh nướng rồi đưa ba mươi đồng tiền cho lão.
Bùi Sơ đứng ở giao lộ cầm mười cái bánh nướng, nhìn xa xa ánh nắng chiều mười phần đẹp đẽ tráng lệ, gió cuối xuân thổi vào mặt cũng không cảm thấy lạnh lẽo. Ven đường cành cây đã trổ ra lá mới, lại được ánh nắng dát lên một lớp viền vàng lộng lẫy. Hắn tùy ý ngồi xuống một chỗ trước thềm đá, mở ra giấy dầu bao bọc bánh nướng ra, vừa thưởng thức tà dương ánh chiều vừa xé ra bánh nướng, bắt đầu ăn.
Hà lão bá gói kín như bưng, thời điểm Bùi Sơ mở ra còn phải dùng chút công sức.
Bùi Sơ ngồi trên bậc thềm cách quầy bánh nướng của Hà lão bá không xa. Mà ở chếch đối diện Hà lão bá ngồi trước gian hàng vừa vặn cũng có thể nhìn thấy Bùi Sơ, nhìn khuông mặt nghiêng nghiêng của nam tử áo trắng này được ánh dương chiều tà chiếu lên.
Toàn thân áo trắng của thanh niên bị mặt trời lặn nhuộm thành màu rực rỡ, phía sau tóc đen buông rủ bên hông, dây cột tóc trắng như tuyết chen lẫn trong mái tóc dài như mực, thời điểm gió nhẹ thổi qua mấy lọn tóc dưới ánh dương quang hơi cuộn lên tung bay.
Hà lão bá không nhịn được ở trong lòng liên tục cảm thán: Đúng là một thiếu niên lang phong hoa tuấn tú mà.
Động tác ăn bánh nướng của y chậm rãi mà tao nhã, phảng phất như không phải ăn bánh nướng hai, ba đồng tiền mà giống như đang ăn sơn hào hải vị giá trị hơn nghìn vàng. Ngay cả Hà lão bá bán bánh nướng mười mấy năm vào lúc ấy cũng không khỏi sinh ra một vẻ hoài nghi.
Bánh nướng của lão ăn ngon vậy sao?
Hà lão bá không biết song lão thật cao hứng.
Vì từ khi nam tử áo trắng ngồi chếch đối diện ăn bánh nướng, sinh ý quầy bánh của lão so với ngày thường tốt hơn không biết bao nhiêu lần. Cứ như vậy một lúc so với bán cả ngày trong quá khứ còn nhiều hơn.
Hà lão bá đắc ý đưa cho tiểu nha hoàn hai cái bánh nướng, cầm lấy sáu đồng, không nhịn được ngâm nga một điệu hát dân gian. Đợi đến tối về nhà nhất định phải uống chút rượu. Hắn đem tiền đồng xuyên vào cẩn thận, không nhịn được lại nhìn sang nam tử mặc áo trắng kia. Hà lão bá trong lòng hận không thể mỗi ngày đặt đối phương ngồi đó ăn bánh nướng.
"Chờ đã..." Hà lão bá hơi nhướng mày, mơ hồ cảm giác có cái gì đó không đúng lắm.
Bánh nướng nhà lão phân lượng đầy đủ, ngay cả đại hán chiều cao tám thước cả ngày làm công cho người ta chăm chỉ, nhiều nhất chỉ có thể một hơi ăn ba cái bánh nướng nhà lão. Mà theo như Hà lão bá quan sát, công tử bạch y phiêu nhiên ngồi đối diện kia đã ăn được cái thứ nhất, hai, ba, tư... đang ăn thứ sáu rồi?
Sáu cái? ? ? ! ! !
Hồn phách Hà lão bá cũng bị doạ muốn bay.
Mắt thấy đối phương cẫn còn đang ăn, Hà Lão bá vỗ vỗ trái tim nhỏ của mình, nhanh chóng bưng một chén nước đưa đến chỗ bạch y công tử. Hà lão bá cũng không biết người áo trắng này là cái dạ dày thần kỳ gì, nhưng một hơi liền ăn sáu cái bánh nướng còn không uống nước, Hà lão bá sợ hắn nghẹn chết trước sạp bánh nướng của lão đó.
Chuyện này rất không tốt a.
Bùi Sơ nhận lấy chén nước Hà lão bá đưa tới nói một tiếng: "Đa tạ."
Ăn nhiều bánh nướng như vậy, Bùi Sơ quả thật muốn uống ngụm nước. Bùi Sơ uống một hơi cạn chén, lại ngẩng đầu nhìn thất ánh mắt kỳ lạ Hà lão bá.
Bùi Sơ: "..."
Hắn hắng nhẹ một cái giải thích: "Khẩu vị của ta cùng lượng cơm ăn so với người thường lớn một chút..."
Bùi Sơ sâu sắc hiểu bản chất thùng cơm của mình, vì tránh dọa sợ người khác nên ngoài miệng liền khiêm tốn chút. Lượng cơm hắn ăn so với người ta đâu chỉ lớn một chút mà là lớn hơn nhiều rất nhiều được không.
Hà lão bá vẫn mang ánh mắt khiếp sợ một lời khó nói hết.
"Thùng cơm Bùi" không thể làm gì khác hơn là yên lặng thu tự thu vào trong người ba cái bánh nướng rưỡi vẫn chưa ăn xong, đi tới chỗ khác cách xa Hà lão bá, chọn một góc tường tiếp tục đem mấy cái bánh còn lại ăn cho hết.
Lúc này sắc trời đã tối sầm, xa xa một đám quạ đen xẹt qua, Bùi Sơ sửa lại vạt áo một chút, về Dương gia, hắn còn phải châm cứu cho Hà thị một lần.
Dương Bách Hằng nhìn thấy Bùi Sơ thật cao hứng. Hắn chỉ lo ân công không tìm lại được đường về Dương gia: "Bùi công tử, ngài trở lại. Ta đã thu dọn xong phòng khách, Bùi công tử nghỉ ngơi mấy đêm, gia đình đơn sơ, mong ngài thứ lỗi."
Bùi Sơ lắc đầu một cái, nhẹ nhàng nói rằng: "Không ngại."
"Đúng rồi, Bùi công tử còn chưa dùng cơm tối đi. Dương mỗ đã mua một con gà nướng, nhóc mập kia lại mang tới một con cá chép to. Cá cùng gà đều đang để ở trên nồi vẫn còn ấm chỉ chờ Bùi công tử trở lại. Tuy rằng cũng không phải chút thức ăn gì ngon, mong rằng Bùi công tử tới thưởng thức."
Bùi Sơ: "Vậy ta liền cung kính không bằng tuân mệnh."
Bởi vì ở bên ngoài đã ăn mười cái bánh nướng lớn, bởi vậy ở Dương gia, Bùi Sơ lúc ăn cơm coi như cẩn thận. Chỉ biểu lộ ra lượng cơm ăn so với nam nhân bình thường hơi hơi nhiều một chút.
Sau khi ăn xong, Bùi Sơ châm cứu cho Hà thị lần thứ hai.
Châm hắn dùng là Thái Tố Cửu Châm chuyên môn làm riêng. Vạn Hoa Cốc đệ tử đại thể đều có một bộ ngân châm như thế châm cứu chữa bệnh cho người ta. Ban ngày hắn dùng châm trên người Hà thị chính là châm thứ ba trong Thái tố cửu châm, Ốc châm, có thể đề khí huyết, kích phát sinh cơ người bệnh.
Thái tố cửu châm đã từng thất lạc một châm nhưng mà đã làm lại đủ bộ.
Ống sao treo lơ lửng bên hông Bùi Sơ kia là vũ khí tùy thân của hắn, tên là "Tuyết Phượng Băng Vương Sáo". Tuyết Phượng Băng Vương Sáo này là dùng một loại trúc đặc thù sinh trưởng bên trong kẽ băng nứt của núi tuyết Côn Lôn vạn năm thêm vào Bạch Long châu quý hiếm rèn đúc thành. Mà trúc băng được dùng để chế tác cây sáo này sinh trưởng ở nơi chí băng chí hàn trong thế gian, khiến cả thân trúc giống như hàn băng vĩnh cữu lạnh lẽo thấu xương.
Khi dùng nội lực thổi Tuyết Phượng Băng Vương Sáo, âm sáo phóng khoáng vang lên cũng mang theo hàn băng lãnh ý như vậy, uy nghiêm đáng sợ tận xương tủy.
Nhưng mà thế gian vạn vật cực thịnh tất phản, âm dương tương hòa, âm tới cực điểm ngược lại thành dương. Bùi Sơ tu luyện võ học cùng y học Vạn Hoa, am hiểu nhất chính là điểm huyệt chặn mạch. Điểm huyệt chặn mạch, có thể hại người, cũng có thể cứu người.
Thời điểm Hắn dùng băng sáo đánh vào mấy huyệt đạo nơi phổi Hà thị, dùng một loại biện pháp đặc thù vào lúc băng sáo chí âm chí hàn tiếp xúc với huyệt vị đối phương, từ âm sinh dương. Bởi vậy cây sáo của hắn gõ lên huyệt vị nào chính là giống như tiếp thêm dương hỏa chậm rãi đả thông kinh mạch.
Kỳ thực vũ khí chuyên môn của Vạn Hoa là bút Phán Quan, dùng để điểm huyệt chặn mạch phi thường thích hợp. Bùi Sơ mới xuất cốc liền mang theo một cây Lạc Hà bút, chỉ có điều cây bút này đã gãy rồi. Sau đó Bùi Sơ bất ngờ có được ống sáo này, đeo ở trên người như đeo băng lạnh, mùa hè liền giống như mang máy điều hòa bên người. Rảnh rỗi còn có thể dùng nội lực thổi nó để ướp lạnh trái cây, thập phần thực dụng và thoải mái, phi thường thuận tiện cho hắn hành tẩu giang hồ kiêm du ngoạn sơn thủy kiêm ăn ăn uống uống.
Lúc cảm thấy tẻ nhạt còn có thể thổi chút nhạc tự giải trí tự khoái lạc.
Làm một đệ tử Vạn Hoa Cốc hợp cách, Bùi Sơ tự nhiên là vô cùng tinh thông âm luật. Ở trong cốc, hắn chính là am hiểu đánh đàn, còn quan tâm đặc biệt từ Cầm thánh Tô Vũ Loan. Cầm thánh đại đệ tử so đàn không nhất định vượt qua hắn. Chỉ có điều Bùi Sơ chí không ở chỗ này, hắn chỉ muốn đi khắp giang hồ, nhìn ngắm núi non sông nước.
Hắn cũng không phải Trường Ca môn, mới không lưng cõng cái đàn chạy đi khắp nơi.
Còn nặng như cái bướu lưng vậy.
Bất quá, Cầm thánh nói hắn tính tình như vậy ngược lại càng thích hợp học. Lúc hắn xuất cốc còn than thở một phen.
Loáng một cái sáu năm, Bùi Sơ sáu năm không có đánh đàn.
Ban đêm, Bùi Sơ nằm trong phòng khách Dương gia, ở trên giường hai tay khoanh gối sau gáy, cặp mắt đào hoa dễ nhìn trong đêm xán lạn như sao. Đi tới dị thế xa lạ cô tịch, từ sa mạc cuồn cuộn đảo mắt đi đến Giang Nam tháng ba mưa bụi, trong lòng hắn thế mà không có bất kỳ sóng gió rung động gì.
Bùi Sơ nghĩ thầm mình đúng là cái đứa lớn gan.
【 đếm ngược tử vong của kí chủ: Tám canh giờ. 】
Mặc dù cái chết đang uy hiếp hắn như đem một thanh đao nhọn treo trên đỉnh đầu y nhưng Bùi Sơ vẫn nhắm mắt lại, như thói quen mỗi ngày đến giờ hơi liền rơi vào mộng đẹp.
Ngày thứ hai vừa rạng sáng, tại Dương gia dùng điểm tâm xong, sau khi ra cửa Bùi Sơ mua hai cái bánh nướng, lại ăn ba cái bánh bao kiêm hai cái bao thịt, rồi đi ăn bát mì, thay đổi ba bốn cửa hàng bán đồ ăn sáng, rốt cục giải quyết vấn đề đói bụng của bản thân.
【 kí chủ điểm trị liệu: 2 】
【 đếm ngược tử vong của kí chủ: Hai canh giờ 】
Ăn uống no đủ rồi Bùi Sơ quyết định phải giải quyết vấn đề sinh tồn.
19 Feb 2021