Ta Ở Cổ Đại Mở Y Quán

Chương 23




Edit: Hanna

Chương 23: Bến phà

Có Đại thần y Bùi Sơ ở đây, bệnh của Tiết Thanh Linh sau hai ba ngày nghỉ ngơi liền tốt lên. Mà lúc cậu khỏi bệnh, đại thể bệnh nhân trong Lại Tử thôn cũng xem như sắp khỏi hết. Có người bệnh tình nhẹ, còn chưa uống hết thang thuốc đã rời khỏi Lại Tử thôn, mà người có bệnh trạng nặng hơn, trên thân thể để lại di chứng, hoặc tứ cố vô thân, vẫn lưu lại trong Lại Tử thôn như trước.

Bệnh nhân trong thôn đã không cần Bùi Sơ chăm sóc nữa.

Bùi Sơ liền quyết định từ bến phà của Phú Dương thành ngồi thuyền lên phía bắc, đi Dương Xuyên.

【 kí chủ: Bùi Sơ 】

【 điểm trị liệu: 103 】

【 đếm ngược tử vong: 103 canh giờ 】

Những ngày qua hắn ngồi trong Lại Tử thôn hành y chữa bệnh cũng tích góp được không ít điểm trị liệu, cái tấm gương lao động hệ thống thần y này tạm thời sẽ không cản trở hành trình du lịch của hắn.

Sáng sớm ngày khởi hành, Bùi Sơ tới bến phà của Phú Dương thành từ rất sớm. Tiết Thanh Linh mang theo Tiểu Giao cũng cùng đi tiễn hắn. Hôm nay là một ngày quang đãng rất tuyệt, thời điểm sắc trời còn sớm, trên mặt sông giăng đầy sương trắng. Màn sương lượn lờ lộ ra bầu trời màu xanh, nước sông mênh mông cuồn cuộn, từng đợt sóng lớn cuộn tung mây mù.

Bùi Sơ cùng chủ tớ Tiết Thanh Linh đứng ở bên bờ, nhìn nhà đò lái thuyền qua. Bên bờ sông trồng đầy dương liễu, tháng ba liễu nhú ra những cành mới, thời điểm gió thổi qua, tơ liễu bắt đầu theo gió thổi bay lên một chút, rơi xuống bên cạnh những người đi đường.

Tiết Thanh Linh mặc một bộ xiêm y màu xanh nhạt, trên eo treo một khối ngọc bội màu xanh, trên vai khoác áo choàng trắng như tuyết, tóc dài như mực xõa nơi đầu vai. Cậu cắn môi, nhìn về bạch y nhân thân hình thon dài như ngọc, khí chất phong nhã, chỉ thấy hắn đứng thẳng tắp như cán bút bên bờ sông, gương mặt tuấn mỹ dưới sự phản chiếu của làn nước sông phía sau lưng càng thêm mê người.

Cậu nhìn nơi dòng nước, thấy chiếc thuyền giữa sông cách bờ càng ngày càng gần, Tiết Thanh Linh cúi đầu chớp mắt, lại không nhịn được mở miệng hỏi: "Bùi đại phu, thật sự không cần cân nhắc đi Lâm An sao? Phong cảnh Lâm An cũng rất đẹp. Nếu Bùi đại phu đến Lâm An, ta..."

"Không được." Hai chữ của Bùi Sơ chặn lại lời Tiết Thanh Linh muốn nói, hắn quay đầu nhìn Tiết Thanh Linh phía sau, đúng lúc thấy một làn gió thổi qua, thổi tung mái tóc đằng sau của cậu, mái tóc dài như mực cùng cành liễu bên bờ sông cùng hướng về một phía phiêu bay.

Hắn nở một nụ cười ôn nhu với Tiết Thanh Linh, vươn tay lấy xuống tơ liễu rơi trên đầu đối phương, khẽ nhếch khóe miệng, khát khao nói: "Ta muốn đi Dương Xuyên, nghe nói Dương Xuyên phong cảnh mùa xuân vô song, món cháo bản địa càng nổi tiếng lâu đời. Bùi mỗ đã hạ quyết tâm muốn đi nếm thử món cháo nổi tiếng của Dương Xuyên."

"Được rồi, Tiết gia tiểu công tử, chúng ta liền từ biệt ở đây đi." Bùi Sơ nói xong câu đó, quay người nhìn về phía dòng sông, liền thấy một người chèo thuyền đã lớn tuổi đẩy thuyền qua, chuẩn bị cập bến.

Nhà đò lúc này đã dừng ở bên bờ, người lái thuyền hướng về bờ bên này hô to: "Có thể lên thuyền rồi!"

Khi Bùi Sơ sắp cất bước lên thuyền, đột nhiên bị Tiết Thanh Linh phía sau gọi lại, "Chờ chút."

Bùi Sơ quay đầu lại, thêm một lần nhìn về phía Tiết Thanh Linh, chỉ thấy cậu vội vội vàng vàng lấy ra từ trong tay áo một cái kết màu đỏ bằng dây thừng, tựa hồ là loại kết có tua. Tiết Thanh Linh cầm tua sáo trong tay đưa tới trước mắt hắn, khóe mắt có chút đỏ lên, thanh âm khàn khàn nói với hắn: "Bùi công tử, chúng ta đã quen biết một thời gian, giờ đã đến lúc chia tay, Thanh Linh tặng cho ngài một thứ. Cái này... chỉ là tua sáo thông thường, Bùi công tử chớ nên ghét bỏ nó mới tốt."

Ánh mắt Bùi Sơ thoáng đảo qua tua sáo, rồi ngẩng đầu đối diện với Tiết Thanh Linh trước mắt. Hắn vốn muốn cự tuyệt, nhưng khi thấy bộ dáng dường như sắp muốn khóc của cậu, bất ngờ cảm thấy có chút khổ sở, mấy lời đến đầu môi lại không nói ra được. Vì thế hắn đến trước mặt Tiết Thanh Linh, nhận lấy tua sáo trên tay đối phương, ngay tại chỗ thay đổi luôn tua sáo của mình.

Tiết Thanh Linh tua sáo mình đưa được treo lên sáo trúc, đôi mắt đỏ lên, khóe miệng giật giật, lộ ra hai cái xoáy má.

Ống sáo làm từ Thanh Linh trúc, treo hồng kết do Thanh Linh làm... kỳ thực cũng rất tốt.

Bùi Sơ đang muốn thu lại tua sao cũ, một đôi tay trắng nõn mềm mại lại nắm lấy tua rua dưới hồng kết, hai tay Tiết Thanh Linh cầm rất chặt, ánh mắt cũng không dám đối diện trực tiếp với Bùi Sơ, mà chuyển hướng nhìn về nước sông cuồn cuộn bên cạnh. "Thanh Linh còn chưa từng nhìn thấy loại hồng kết này, có thể tặng nó cho ta hay không..."

Bùi Sơ cúi đầu nhìn tua sáo trong tay đã theo hắn ba năm. Đây là trang sức cho Tuyết Phượng Băng Vương sáo, chất liệu bất phàm, đao kiếm bình thường đều khó mà chặt đứt được, càng không sợ bị lửa đốt. Đã qua mấy năm nhưng tua sáo vẫn mới như lúc ban đầu. Tầm mắt hắn từ hồng kết rời đi, nhìn tới bàn tay với làn da trong suốt và trắng như tuyết của Tiết Thanh Linh, trên mu bàn tay có thể thấy rõ ràng kinh mạch màu xanh. Bàn tay kia nắm chặt lấy đuôi tua rua, như thể lo lắng Bùi Sơ không đáp ứng cậu.

Bùi Sơ thầm thở dài một hơi, buông lỏng tay ra. Dây kết đỏ rực từ trong tay hắn rơi xuống, lọt vào trong tay của một người khác.

Tiết Thanh Linh cầm tua sáo trên tay, nhìn người quay lưng bước lên thuyền.

Thuyền rời bến, thuyền ô bồng rất nhanh liền cách xa bờ sông.

Bùi Sơ đứng nơi mũi thuyền, Tiết Thanh Linh cách mây mù trên sông có thể rõ ràng nhìn thấy thân ảnh đối phương đứng trên thuyền. Vẫn là một thân bạch y quen thuộc, khí tức đục ngầu như mực, khiến cậu dễ dàng phác họa dung mạo của đổi phương trong đầu.

Chỉ có điều nhà đò đi quá nhanh, chiếc thuyền mang theo người trên đó cùng nhau nhanh chóng biến mất giữa mênh mang sông nước.

Sau khi lên thuyền, Bùi Sơ vẫn không lùi vào trong khoang. Hắn đứng nơi mũi thuyền, nhìn lại phong cảnh bờ sông. Đôi mắt như hai cánh hoa đào hốt hoảng lướt qua dòng nước lớn tới hàng dương liễu bên bờ, cuối cùng rơi lên bóng người màu xanh nơi đó.

Đối phương đứng bên bờ như trước, không hề rời đi...

Kể ra thì đây vẫn là lần đầu tiên có người đứng tại chỗ như vậy, nhìn hắn rời đi, liền dường như...hắn còn có thể quay trở lại.

Thuyền cách bờ càng lúc càng xa, dần dần bóng người bên bờ càng lúc càng nhỏ, cuối cùng biến thành một chấm tí hon cho đến lúc biến mất không còn tăm hơi.

Cũng không nhìn thấy thân ảnh người đứng trên bờ nữa.

Gió trên sông thổi vào mặt, Bùi Sơ cầm trong tay tua sáo, mân mê mặt hồng kết, nhìn sóng lớn dập dờn, đột nhiên cảm thấy trong tâm có chút tư vị bất an. Một nỗi buồn thẫn thờ đột ngột dâng lên trong lòng hắn, lần đầu tiên hắn cảm nhận được loại cảm xúc lệ sầu ly biệt này.

Trong thân thể cũng tràn ra một luồng khó chịu kỳ dị, từ ngực xuống dạ dày như có thứ gì căng phồng lên, một nửa đi xuống, một nửa trào lên, khiến nơi cuống họng cũng cảm thấy như tắc nghẽn lại...

Tư vị như vậy Bùi Sơ chưa từng trải nghiệm qua, hắn trở lại trong khoang thuyền, nghĩ rằng mình chắc là đã đói bụng rồi.

Trong khoang thuyền có thịt bò khô Tiết Thanh Linh sai người chuẩn bị trước đó, là khẩu phần lương thực cậu để dành cho Tiểu Thương. Trong những ngày ở Lại Tử thôn, đều là cậu giúp Bùi Sơ cho ưng ăn. Bùi Sơ vốn muốn đưa Tiểu Thương cho cậu, không biết tại sao Tiết Thanh Linh lại lắc đầu không muốn.

Bùi Sơ mở túi thịt bò khô kia ra, cắn một miếng liền phát hiện mùi vị thịt bò khô này cực kỳ ngon, chả trách mỗi lần Tiết Thanh Linh cho Tiểu Thương ăn, Tiểu Thương đều thành thật ngồi bên cạnh Tiết Thanh Linh, hai con mắt như hạt đậu đen lay láy viết đầy mong đợi, một lòng chỉ muốn gặm thịt thôi. Sau khi ăn xong còn đắc ý vỗ cánh phành phạch, mù quáng khoe khoang bản thân "uy vũ".

Nghĩ tới cảnh tượng thời điểm cho ưng ăn của cậu, trong mắt Bùi Sơ cũng nổi lên một vệt ý cười ôn nhu mà chính hắn cũng không nhận ra, điểm khó chịu trong thân thể biến mất không dấu vết.

Hắn nhai nhai mấy khối thịt khô, thầm nghĩ quả nhiên mình chỉ là đói bụng.

Tiết Thanh Linh đứng ở bên bờ, dõi mắt theo chiếc thuyền ô bồng rời đi. Ngày hôm đó cậu đứng từ sáng sớm cho đến khi mặt trời lặn, nhìn thuyền tới bến phà bên cạnh hết đến rồi đi, dây thừng hết buộc lại trên cọc gỗ bên bờ rồi lại được tháo ra. Cậu nhìn thấy những người lên thuyền đi xa, cũng nhìn thấy những thôn dân từ trên thuyền trở về... Niềm vui tụ hợp nỗi buồn biệt ly của người trên thế gian đều phát sinh trong một cái bến phà nho nhỏ như vậy.

"Công tử, về thôi, trời đã tối rồi." Thuyền không thể trở lại nữa.

Tiết Thanh Linh gật đầu, một lần nữa lưu luyến nhìn về phía sông nước rồi xoay người lại, cùng Tiểu Giao rời đi. Chỉ có điều, mỗi khi đi về phía trước được vài bước cậu lại không nhịn được quay đầu lại, nhìn mặt sông trống rỗng kia một chút.

Ngày thứ hai, Tiết Thanh Linh ngồi xe ngựa chuẩn bị rời thành Phú Dương. Kỳ thực cậu vốn nên trở về Lâm An, dựa theo hành trình dự định, cậu có lẽ đã trở lại Lâm An từ ba ngày trước. Chỉ có điều bởi vì một số nguyên do mới kéo dài đến bây giờ.

Mẫu thân cậu đã cho người tới thúc dục, dò hỏi cậu vì sao lúc này vẫn còn chưa về nhà, Tiết Thanh Linh sai người thúc ngựa đưa tin trở lại, chỉ nói mình hai ngày nữa sẽ trở về.

"Mau mau, dọn đồ nhanh lên chút."

"Mỗi một con ngựa đều được kiểm tra chưa?"

"Những dược liệu này không được để mắc sai lầm... Di chuyển cẩn thận chút."

...

Quản sự chạy tới chạy lui thét lên, thỉnh thoảng căn dặn một vài câu, hạ nhân trong biệt viện cũng bận rộn không ngừng như vậy.

Bảy chiếc xe ngựa đỗ một hàng dài trước cửa viện, Tiết Thanh Linh miễn cưỡng kiểm kê dược liệu trong xe ngựa xong, được Tiểu Giao nâng đỡ, ngồi lên chiếc xe ngựa màu xanh của mình.

Trong xe ngựa trang bị mấy tấm đệm mềm, trải nhiều lớp chăn tơ tằm mềm nhẹ để chủ nhân nghỉ ngơi. Bên cạnh tấm đệm còn có một chiếc rương nhỏ đang mở. Tiết Thanh Linh ngồi trên tầng đệm mềm, lần lượt kiểm tra từng thứ đồ vật một trong rương. Kia kỳ thực cũng không có gì, cũng chỉ là vài xấp giấy trắng, vài cành đào, hai cái bình thuốc mà thôi... Tóm lại cũng không được mấy thứ đồ.

Tiết Thanh Linh nâng niu đóng nắp rương lại, hướng về phía Tiểu Giao gật đầu. Tiểu Giao vén rèm đi ra ngoài, nói với phu xe một tiếng, xe ngựa vững vàng bắt đầu bước đi.

Tiết Thanh Linh nằm nghiêng trên nhuyễn tháp, một tay vuốt ve cái rương. Đêm qua cậu cả đêm không ngủ, lúc này đôi mắt sưng như hai trái hạch đào. Hai mắt sưng tấy không mở ra được, chỉ có thể he hé mở mắt, xuyên qua khe hở nhỏ tin hin nhìn hoa văn nơi trần xe.

Tóc dài tới eo tản ra trước ngực và sau lưng, Tiết Thanh Linh giơ tay vuốt vuốt tóc, khẽ rũ đôi mi, từ bên trong mái tóc đen nhánh như gấm phát hiện ra được một lọn tóc có chiều dài không giống với những sợi còn lại.

Cậu đã từng dùng kéo cắt xuống một đoạn tóc, giấu vào trong dây tua rua đỏ dưới phần tua sáo.

Còn ở phần trên tua sáo, cậu tự tay đan một loại hồng kết có hình dạng tương tự như một bông hoa, gọi là Thịnh an kết.

Ở Lâm An, Thịnh an kết ngụ ý:

— Chúc quân đạt được mọi sở nguyện.

Edit: Hanna

Chương 24: Cá cược

Xe ngựa chạy trên đường một ngày, trước buổi trưa ngày thứ hai thì đã đến thành Lâm An.

Tiết Thanh Linh thần sắc hậm hực dựa vào buồng xe, hai mắt khép hờ nhắm mắt dưỡng thần. Xe ngựa chạy qua cửa thành, một đường chuyển tới con phố náo nhiệt, tốc độ xe giảm lại, âm thanh rộn rộn ràng ràng của đám người bên ngoài truyền vào trong thùng xe. Cậu vén rèm lên, nhìn cảnh tượng bên ngoài.

Lúc này chính là canh giờ náo nhiệt nhất trên phố, du khách lui tới không dứt, thỉnh thoảng còn vang lên vài âm thanh rao hàng kéo dài. Tiểu nam hài túm năm tụm ba đùa giỡn truy đuổi vừa thổi chong chóng, những người khuân vác hàng hóa cẩn thận tránh qua đám đông, người vừa mới bước ra từ tiệm vải trong tay cầm mấy xấp vải chuẩn bị mang về nhà làm quần áo mùa xuân,... Quả thực là một phong cảnh phố phường náo nhiệt biết chừng nào.

Đây là nơi Tiết Thanh Linh sống từ nhỏ đến lớn, không cần nhìn kỹ mà những cửa hàng trên đường này đã thành hình gắn sâu vào trong đầu cậu rồi.

Cậu từ rương nhỏ bên cạnh lấy ra một cái hồng kết, nhẹ nhàng nghịch phần tua rua phía dưới, đem tua sáo ôm vào ngực, Tiết Thanh Linh xốc màn xe lên một chút nữa, bởi vì cậu biết nhanh thôi sẽ đi ngang qua y quán nhà cậu – Tể An đường.

Dòng người tấp nập, xe ngựa ở trong thành đi thật chậm, cơ hồ tốc độ cùng với người đi bộ không hơn kém bao nhiêu. Tiết Thanh Linh nắm chặt tua sáo trong tay, mong đợi nhìn thấy y quán của mình. Cậu thầm đếm từng bảng hiệu phía trước, nhịp tim tăng nhanh. Lúc này xe ngựa phải đi qua một cái ổ gà nhỏ, thân xe xóc nảy một chút, Tiết Thanh Linh ổn định thân hình rồi nhìn ra ngoài cửa sổ –

Cậu thế mà lại không hề nhìn thấy bảng hiệu quen thuộc "Tể An đường" đâu.

Xe ngựa nhoáng cái liền đi qua.

Tiết Thanh Linh nhanh chóng kêu xe dừng lại, lòng như lửa đốt từ trên xe nhảy xuống, chạy tới trước cửa gian hàng chính mình có hóa thành tro vẫn nhận ra được. Cột cửa trạm trổ hoa văn cổ điển trước mắt, mái hiên bằng gạch đen vẫn như trước, song tấm bảng in chữ lớn dưới mái hiên đã biến mất không thấy.

Lúc này cửa y quán mở lớn, bên trong có người vận chuyển đồ vật. Tiết Thanh Linh chạy vào trong sân, vừa vặn nhìn thấy Hà quản sự chỉ huy người dốc đổ hết dược liệu trong tủ thuốc ra. Giọng nói ám bụi của đối phương vang vọng trong căn nhà tràn ngập mùi dược liệu: "Cái tủ này, bên trong đều phải đổ đi... Mau dọn hết dược liệu vào túi đi."

"Bên kia, Nhâm Quý ngươi đi lau dọn chút."

...

Tiết Thanh Linh xông tới nhìn thấy bên trong y quán khắp nơi đều lộn xộn, dược liệu vương vãi khắp trên đất, nhất thời tức giận lên đến đỉnh điểm, hét lên: "Các người đang làm gì vậy hả? Ai cho mấy người di chuyển đồ vật trong y quán?"

Hà quản sự quay đầu lại, thoáng nhìn thấy Tiết Thanh Linh, vội vã giải thích: "Tiểu thiếu gia trở lại rồi, phu nhân đang ở nhà chờ ngài đây."

Tiết Thanh Linh hai mắt đỏ bừng, tiếp tục hỏi: "Hà Hồng Xương, ngươi trước tiên nói các người rốt cục đang làm cái gì?"

Hà quản sự thở dài một hơi, giải thích: "Tiểu thiếu gia, đây là do phu nhân dặn dò. Phu nhân nói muốn đóng cửa y quán, ngày mai đổi thành thêu phường. Phu nhân tìm rất nhiều tú nương nổi tiếng từ Tô Châu về đây, ai ai cũng đều rất khéo léo. Cũng đã đến lúc tiểu thiếu gia nên làm y phục mùa xuân rồi, có muốn cắt vài món xiêm y, chọn vài hoa văn dễ nhìn, lập tức kêu người đi làm ngay..."

"Ai cho các người đóng cửa y quán? Ai cho các người đổi thành phường thêu? Ta không cho phép! Lúc ta rời đi không phải còn bảo ngươi trông chừng y quán chờ ta trở về sao?"

Hà quản sự cười khổ một tiếng, "Thiếu gia, y quán nhà chúng ta đến cả đại phu tọa chẩn cũng không có, còn mở cửa cái gì? Ngài nghe lời phu nhân, đóng cửa đi thôi, nha?"

Trước khi Tiết Thanh Linh đi Phú Dương thành là vừa mới đem một đại phu trong y quán đuổi ra ngoài, hai vị đại phu khác sau khi Tiết Thanh Linh đi cũng bị dụ dỗ đi mất, chỉ còn lại hai học đồ nhỏ kiên cường chống đỡ bên trong y quán, cũng không trị được bệnh gì. Y quán khai trương ra bệnh nào cũng không chữa được thì còn mở làm cái gì?

Tiết Thanh Linh tức giận đến đỏ cả mắt, bàn tay nắm lấy tua sáo không ngừng run lên. Cậu nghiến răng nghiến lợi, hướng Hà quản sự lạnh lùng nói: "Các ngươi đừng di chuyển đồ vật của y quán nữa, tất cả đặt lại về vị trí ban đầu cho ta, ta đi tìm nương!"

"Tiểu Giao, ngươi ở chỗ này giúp ta canh chừng bọn họ! Ai cũng không cho phép đụng vào đồ của ta!"

Tiết phủ.

Tiết phu nhân Tiết Liễu thị, cũng chính là gia chủ Tiết phủ hiện tại Liễu Ngọc Chỉ, nhàn nhã ngồi trong một gian tiểu đình trong nhà mình, một tay chống ở trên lan can, một tay kia bốc một nắm thức ăn cho cá, như có như không rắc đồ vào trong hồ. Trong hồ nước trong vắt, vô số dải màu vàng màu đen ở trong nước bơi tới bơi lui tranh đoạt thức ăn cho mình.

Hồ nước trong đại viện này có quang cảnh rất rộng, có hòn non bộ trải dài về phía tây, quái thạch gồ ghề rất đẹp, vòng xung quanh là một đoạn hành lang có mái hiên được dựng lên sát mặt nước. Bên cạnh hồ còn trồng không ít cây ăn quả, dưới mái hiên cũng trồng không ít khóm hoa đầy màu sắc, phong quang rực rỡ.

Thức ăn trong tay vung hết cho cá, tiểu nha hoàn phía sau Liễu Ngọc Chỉ liền đưa tiếp lên cho phu nhân.

Liễu Ngọc Chỉ một thân hào hoa phú quý từ vải cẩm tú lăng la, chải kiểu tóc búi trên đỉnh đầu, ra dáng một người có gia cảnh phú quý. Liễu Ngọc Chỉ sinh ra trong một gia đình tiểu phú thương ở Giang Nam, từ nhỏ lớn lên bên cạnh bàn tính hạt châu và rất có khiếu kinh doanh. Ở nhà có huynh trưởng trấn áp nên không thể hiện được bản lĩnh, vừa gả ra ngoài liền cầm đồ cưới trong tay bàn chuyện làm ăn. Những năm gần đây sinh ý trong tay bà càng ngày càng lớn, tích lũy được vô số tài phú.

Dung mạo của bà vô cùng diễm lệ, chính là bộ dáng hoa phú quý trong nhân gian, có phần thịnh khí bức người. Người khác nhìn vào khuôn mặt bà liền cảm thấy bà mang theo một luồng tài vận cuồn cuộn. Đương nhiên, nếu mô tả bằng lời không êm tai cho lắm thì cũng chính là dáng vẻ một thân đầy hơi tiền.

Tuy rằng lớn lên mang trong người đầy hơi tiền, nhưng nội tâm Liễu Ngọc Chỉ cùng bề ngoài khác nhau một trời một vực. Bà căn bản không ham tài, mà yêu "tài" (chữ tài đầu tiên là tài phú, tài sau là tài hoa)

Bắt đầu từ thời thiếu nữ, Liễu Ngọc Chỉ đã kính ngưỡng những người "hiểu thi thư, có tài học". Ai có thể tưởng tượng được một cái nữ nhi nhà phú thương như bà lại thích đọc sách học chữ, nghiên cứu học vấn, học đòi văn vẻ mấy loại phong hoa tuyết nguyệt chứ. Song cố tình bản thân Liễu Ngọc Chỉ bản tính hay sinh ý đánh rất là tốt, mà đối với Tứ thư Ngũ kinh, thi từ ca phú thì học mãi không thông.

Liễu Ngọc Chỉ lúc mười bốn mười lăm tuổi không kinh doanh mà ở nhà cũng lão sư khổ học thi thư, một lòng muốn gả cho tài tử Giang Nam, sau khi kết hôn liền sống những tháng ngày hồng tụ thêm hương tươi đẹp.

Không biết làm sao trời không chiều lòng người, Liễu Ngọc Chỉ không có thiên phú đọc sách làm thơ, học qua học lại cũng không học được cái gì ra hồn. Bà từng coi trọng vài thư sinh nghèo có thực học chân tài, không ngờ mấy cái văn nhân tài tử này học vấn cao mà lòng dạ cũng cao, chính là nhìn không lọt con gái phú thương thân mình tràn đầy hơi tiền dung tục như bà.

Lãng phí thời gian mấy năm, Liễu Ngọc Chỉ không thể làm gì khác hơn là tìm nhà khác, bà gả cho Tiết Ngộ, một cái tiểu thiếu gia trong nhà mở y quán. Lúc đó y quán Tiết gia có phụ thân Tiết Ngộ chống đỡ, thanh danh rất tốt, còn chưa nói Tiết gia kinh doanh dược liệu, gia thế cũng coi như chấp nhận được. Chỉ là Tiết Ngộ người này cũng không phải văn nhân tài tử gì, giống như bà trong bụng không có bao nhiêu giấy mực. Ưu điểm duy nhất là lớn lên rất dễ nhìn.

Giấc mộng hồng tụ thêm hương tan vỡ, Liễu Ngọc Chỉ sau khi kết hôn liền kinh doanh, sinh ý càng lớn, bạc ngày càng nhiều. Mà đếm số tiền tài này, Liễu Ngọc Chỉ lại chẳng thấy vui.

Trong lòng bà còn có chút chấp niệm.

Bản thân không thể toại nguyện, song bà hi vọng hài tử mình có thể gả được cho một văn nhân tài tử học thức uyên bác.

"Nói ra thì... Thanh Linh cũng nên tới trong thành rồi đi?"

Liễu Ngọc Chỉ nói câu này còn chưa dứt lời liền thấy đứa con trai út Tiết Thanh Linh mình tâm tâm niệm niệm vội vã hướng chỗ bà đi tới. Bà nhanh chóng đứng lên nghênh tiếp, đau lòng hỏi: "Tiểu Linh nhi của nương đã trở lại? Con xem bộ dáng say xe mệt nhọc này xem, mau đi rửa mặt nghỉ ngơi đi, để nương nhìn thôi mà cũng thấy đau lòng."

Hai mắt Tiết Thanh Linh vẫn còn sưng đỏ mà chất vấn: "Nương, tại sao muốn đóng cửa y quán?"

Đối mặt với câu hỏi của hài tử nhà mình, Liễu Ngọc Chỉ nhẹ nhàng bảo: "Đại phu đều bị con chọc giận bỏ đi còn không đóng sao?"

"Là hắn ta tâm thuật bất chính, con mới đuổi hắn đi!"

"Được rồi được rồi, vậy cứ coi như hắn ta tâm thuật bất chính đi. Thanh Linh con mau đi rửa mặt nghỉ ngơi." Từ lúc trưởng tử mất đi, Liễu Ngọc Chỉ nghe tới y quán liền cảm thấy chói tai khó chịu. Bà đã sớm muốn đem y quán trong nhà đóng cửa, mất đi một hài tử, bà cũng không muốn mất đi đứa thứ hai.

Ấy thế mà cố tình đứa con út tính khí vô cùng bướng bỉnh.

"Nương, y quán không thể đóng, con phải tiếp tục mở kinh doanh."

Liễu Ngọc Chỉ kêu "ôi chao" một tiếng, xoay một vòng đối diện với Tiết Thanh Linh, tận tình khuyên nhủ: "Con à, con không

làm gia chủ sao biết củi gạo quý. Y quán của con kinh doanh lao đao, mấy năm qua lỗ vốn bao nhiêu con sợ là chưa tính qua đi? Nương trả bù cho con bao nhiêu bạc vào đó rồi?"

Tiết Thanh Linh cắn cắn môi, thấp giọng nói: "Nhưng người cũng không thể đóng cửa y quán. Đây là y quán truyền thừa từ bao đời nay của Tiết gia, cứ như vậy phá bỏ thì làm sao có thể xứng đáng với liệt tổ liệt tông Tiết gia..." Sao có thể xứng đáng với phụ thân cùng ca ca đã mất.

Phụ thân lúc sinh thời ôm cậu, luôn nói muốn chấn chỉnh lại thanh danh y quán của Tiết gia. Tiết Thanh Linh còn nhớ cha dẫn cậu lúc mới bốn, năm tuổi vào trong y quán nhận thức dược liệu. Còn có ca ca, ca ca nhìn thấy cậu liền sẽ đặt sách trong tay xuống, niết nết khuôn mặt của cậu, thanh âm ôn nhu dạy cậu làm thế nào dựa theo phương thuốc mà bốc thuốc... Có thể nói trong y quán tràn ngập hương khí vị thuốc này có vô số hồi ức khi cậu còn nhỏ... Làm sao có thể đóng cửa được cơ chứ?

"Làm sao xứng đáng với liệt tổ liệt tông Tiết gia? Theo nương thấy đóng cửa mới xứng đáng với tổ tông Tiết gia. Con xem thử xem con đã kinh doanh Tể An đường thanh danh hiển hách thành cái bộ dáng gì? Đập phá bảng hiệu của tổ tiên mình, con không có xấu hổ khi nhìn ba chữ "Tể An đường" trên tấm bảng sao? Nhớ lại tổ tông Tiết gia một chút xem, nhớ lại ông nội của con xem, Tể An đường thanh danh có bao nhiêu vang dội, hiện giờ thì thế nào? Chính là trò cười trong Lâm An thành!"

Tiết Thanh Linh cả người run lên, đôi mắt sưng đỏ lom lom nhìn về phía trước không chớp, từng giọt nước mắt lớn chừng hạt đậu dọc theo hai má cuồn cuộn chảy xuống, làm cho khí sắc trên gương mặt cậu nguyên bản đã không tốt lại càng thêm khó coi.

Liễu Ngọc Chỉ thấy cậu như vậy, không khỏi nhẹ giọng đi: "Thanh Linh, con nghe lời nương, đóng cửa y quán đi. Nương giúp còn gả cho một phu quân tốt, thế nào? Trong Lâm An thành cũng có không ít thanh thiếu niên tuấn kiệt, nhân dịp cảnh xuân vừa đẹp, làm vài kiện quần áo mùa xuân rồi ra ngoài đạp thanh du ngoạn được không?"

Tiết Thanh Linh thanh âm khàn khàn, quật cường nhìn mẫu thân mình, gằn từng chữ một: "Nương, con không lập gia đình, con muốn tiếp tục kinh doanh y quán."

Lời cậu vừa nói ra, Liễu Ngọc Chỉ lập tức thu hồi vẻ dịu dàng trên mặt, nghiêm mặt lại, thần sắc nghiêm túc nhìn thẳng vào đôi mắt Tiết Thanh Linh: "Thanh Linh, con đã mười tám rồi. Nương tuy rằng sủng con nhưng cũng không dung được tính tùy hứng của con nữa..."

Tiết Thanh Linh nghiêng đầu sang một bên, tránh tầm mắt của mẫu thân mình, dùng hành vi như vậy để biểu lộ sự chống cự cùng quật cường của mình.

"Được, Thanh Linh, nương đánh cược với con có được hay không? Một năm, trong vòng một năm con có thể duy trì y quán không đổ, nương sẽ không buộc con gả đi, cũng sẽ giúp ngươi tiếp tục chống đỡ y quán... Thế nhưng trong một năm này, con đừng hòng lấy bạc trong nhà ra dùng. Các chi phí hàng ngày trong y quán đều phải dựa vào bản thân con kiếm được bằng việc kinh doanh y quán này."

"Nếu như con không chịu nổi, nhận thua cược, liền phải đóng cửa y quán, thành thật nghe lời nương, chọn nhà trong sạch xuất giá."

"...Lấy phụ huynh con ra tuyên thệ, vô luận kết quả như thế nào, nương với con đều phải thực hiện thỏa thuận cá cược."

____________

10 April 2021