Lệ phong, cũng chính là bệnh hủi.
Bệnh hủi là một loại bệnh rất đáng sợ, tác oai tác quái trên da thịt của cơ thể người, khiến người mắc bị hủy dung và tàn tật. Nếu như không chữa trị kịp thời thì dần dần sẽ phát triển nghiêm trọng các triệu chứng như phù thũng, loét da, đứt tay tê chân teo cơ các loại... Cuối cùng trở thành người không ra người, quỷ không ra quỷ.
Bệnh hủi còn có thể truyền nhiễm.
Tiết Thanh Linh nghe được những lời thôn dân nói cũng bị dọa sợ hết hồn. Lệ phong ở Giang Nam này cơ hồ được phân loại là một loại chứng bệnh nan y, rất ít người được chữa khỏi.
Lúc này, Bùi Sơ lại đi tới bên cạnh nam hài ngồi xổm xuống, phát hiện khuôn mặt đứa bé quả nhiên khác thường. Rõ ràng là tiểu nam hài bảy, tám tuổi mà khuôn mặt lại như một nam nhân trung niên uống rượu say, đã phù thũng lợi hại còn bóng loáng dị dạng như bôi dầu.
Trên người đứa nhóc cũng có một ít mảng da kỳ quái, thân hình rất gầy, đôi tay lộ ra bên ngoài cũng gầy đến đáng sợ, xương cốt lộ ra vẻ yếu ớt và biến dạng cong queo.
Thôn dân đuổi tới lúc liền vây lại, "Mau mau, mau đưa hắn mang về Lại Tử thôn đi."
"Tam oa nhi, ngươi mắc bệnh này thì đừng loạn chạy gieo vạ người cho người khác a..."
"Hai người các ngươi là đôi phu phu xem hoa đào phải không? Mau dẫn tiểu phu lang nhà ngươi đi nơi khác đi, cẩn thận kẻo mắc phải bệnh phong đấy."
Nam hài Tam oa nhi nằm trên mặt đất lúc này điên cuồng hét lớn: "Ta không trở về, ta mới không trở về đâu..."
"Mau mau nhanh, mau kéo hắn trở về!"
Bùi Sơ nhíu lông mày, hướng nam nhân trung niên rõ ràng là đầu lĩnh kia hỏi chuyện gì xảy ra.
Nam nhân trung niên, cũng chính là thôn trưởng Trường Dao thôn, giải thích với cả hai rằng nam hài Tam oa này là một bệnh nhân mắc bệnh phong trong thôn bọn họ. Cái bệnh phong ở chỗ họ này căn bản trị không được, trước đây ai mà mắc đều bị thiêu chết. Hiện tại đỡ hơn ngày xưa, mấy thôn cùng nhau xây một cái thôn, để những bệnh nhân mắc bệnh phong ở lại thôn này, không thiêu chết bọn họ cũng không cho bọn họ đi lây nhiễm làm hại những người khác.
Những bệnh nhân mắc bệnh phong đều bị giam tại thôn, cũng ở trong đó tự sinh tự diệt, thân nhân bọn họ và thôn dân phụ cận thỉnh thoảng sẽ đưa chút lương thực cho bọn họ, bảo đảm bọn họ không chết đói.
Bùi Sơ cùng bọn họ tới Lại Tử thôn.
Bên trong Lại Tử thôn, ngoại trừ Tam oa còn có hai mươi sáu người bị bệnh hủi khác. Những người này có triệu chứng bệnh trên người không ai giống ai. Có đau gân mạch toàn thân, kêu rên than trời trách đất. Có người bàn chân thối rữa, đã không thể đi đường, nằm trên mặt đất như người chết. Nơi này duy nhất có một người có tình huống đỡ một chút, là một nữ nhân trung niên không thể nhắm mắt lại, vừa nhìn thấy Tam oa liền đem nam hài ôm vào trong ngực, "Ai u, con ta ơi, con đừng chạy ra ngoài hại người chứ."
Tam oa lại điên cuồng khóc rống lên, "Ta không muốn chờ ở chỗ này, ta không muốn chờ ở chỗ này, ta không muốn biến thành quỷ, cũng không muốn biến thành người điên. Ta muốn cha, ta muốn nương!"
Tam oa là mới bị đưa đến Lại Tử thôn, bệnh mới phát ra không lâu. Người nhà nhóc phát hiện ra Tam oa bị bệnh hủi, bà nội nhanh chóng đem hắn đưa đến Thôn này, miễn lây cho những tôn nữ khác trong nhà.
Một cái tiểu nam hài bảy, tám tuổi đột nhiên bị đưa vào cái thôn trang như thế này, bên trong có người què chân, có kẻ mắt lệch, các loại hình thù hủy dung kỳ quái đều có. Tam oa bị dọa đến ngủ không yên, sợ mình một ngày nào đó cũng sẽ trở nên giống như bọn họ, khuôn mặt sưng thành quái vật, hai chân trở nên mục nát, miệng méo xẹo đi, đôi mắt nhắm cũng không nhắm lại được.
"Cái gì? Ngươi nói ngươi là đại phu, muốn giúp bọn họ chữa bệnh?" Trưởng thôn Tần Đại Ngưu trợn to hai mắt, cảm thấy ngày hôm nay đúng là gặp phải việc tà môn.
Bệnh phong như thế, đại phu ở Phú Dương thành bọn họ, ai nghe nói qua cũng trốn tránh như gặp phải ma. Ai dám chữa cho một đám người không ra người quỷ không ra quỷ cơ chứ, vạn nhất chính mình cũng nhiễm phải, toàn thân mục nát, tay cũng biến thành móng gà, cả đời đều bị phá huỷ a.
"Tiểu huynh đệ, ngươi đừng có lộn xộn. Bệnh này trị không được đâu, đừng rước họa vào thân. Ngươi nhìn một chút phu lang nhà ngươi lớn lên đẹp như vậy, vẫn là dẫn hắn đi xem hoa đào thôi. Hiện giờ hoa đào bên kia nở giống như tiên cảnh vậy đó, đi đi..."
Bùi Sơ cầm trên tay ống sáo, lắc đầu nói: "Ta có thể trị được bệnh trên người họ."
Trưởng thôn Tần Đại Ngưu khuyên hắn nửa ngày, thấy hắn ương ngạnh muốn ở lại Lại Tử thôn chữa bệnh cho người ta liền lắc đầu thở dài một hơi, cũng không khuyên nữa. "Đi thôi, đi thôi, đừng tự làm khổ bản thân quá, không tiểu phu lang xinh đẹp nhà ngươi liền phải gả cho người khác đấy."
Bùi Sơ không trả lời đối phương, trực tiếp đi thẳng tới Lại Tử thôn. Tiết Thanh Linh ở theo phía sau hắn cũng đi vào bên trong. Bùi Sơ dừng bước, quay đầu lại nhìn cậu: "Ngươi đi theo làm cái gì?"
Tiết Thanh Linh sửng sốt một chút, ngây ngốc trả lời: "Ta cùng ngài vào chữa bệnh a."
Bùi Sơ lúc này cũng hơi kinh ngạc, "Ngươi biết bệnh phong không?"
"Biết."
"Không sợ?"
"Bùi đại phu ngài nói có thể trị vậy ta tin tưởng ngài a. Để ta đi theo bên cạnh ngài nhìn ngài chữa bệnh có được hay không? Nếu như Bùi đại phu có thể dạy ta thêm một ít y lý nữa vậy thì không thể tốt hơn..."
Bùi Sơ: "..."
Bùi Sơ nghĩ thầm, cái tiểu ngu xuẩn này vì học y cũng thật là không sợ sống chết a.
Tuy rằng thiên phú chả ra sao nhưng lại là một thầy thuốc có tâm.
Bùi Sơ không nhịn được muốn chọc hắn: "Ngươi cũng tới đây không sợ chính mình sẽ nhiễm bệnh phong sao? Bệnh này tuy không gây tử vong nhưng sẽ làm cho người ta hủy dung. Lúc đó ngươi cũng biến thành lác mắt méo miệng có sợ không?"
Tiết Thanh Linh nghe hắn dọa có chút sợ sệt, không nhịn được kéo chặt áo choàng lại, nhưng vẫn lấy dũng khí đi theo sau đối phương, giống như một tiểu chim cút thân thể run rẩy lăn về phía trước bất chấp sợ hãi.
Bùi Sơ nhìn bộ dạng chim nhỏ run lẩy bẩy này của cậu, rõ ràng vừa sợ vừa hoảng lại không muốn đi liền nhịn cười không nổi. Hắn huýt một tiếng sáo, lúc này Tiểu Thương ở trên trời chao quanh một vòng, cọng dược thảo ngậm trong miệng rơi trên tay Bùi Sơ.
Dược ưng Tiểu Thương lại không biết từ nơi nào tha tới một cây phòng phong, vẫn còn mang bùn đất ẩm ướt bám trên rễ.
Bùi Sơ cầm nhánh phòng phong này đem nhét vào tay Tiết Thanh Linh, "Ngươi ngoan ngoãn đem nó cầm ở trong tay, liền sẽ không nhiễm bệnh phong nữa."
"Ồ?" Tiết Thanh Linh kinh ngạc nói: "Tại sao?"
Hắn còn chưa từng nghe nói phòng phong có hiệu quả như vậy.
Bùi Sơ trong đôi mắt mang theo ý cười, bỡn cợt nói: "Bởi vì "phòng" "phong" a!"
Tiết Thanh Linh rốt cục cũng nhận ra đối phương là đang cố ý đùa giỡn cậu.
"Ngài mới phòng "phong" ý, ta không cầm." (cây phòng phong là chữ này 防风, 防 là phòng, 风 là gió. Còn ý em Linh nói là chữ này疯, nghĩa là điên)
"Ngươi cầm đi, cho thêm can đảm tí xíu. Phòng phong phòng phong, ngươi trong đầu đọc thầm thêm mấy lần thì gió nào cũng không xâm nhập được."
Bùi Sơ chọc ghẹo con nhà người ta xong liền đi kiểm tra một chút đại khái bệnh trạng của hai mươi bảy bệnh nhân mắc bệnh phong trong Lại Tử thôn. Tuy rằng có hàng trăm loại hội chứng hủi khác nhau ở trên người mắc bệnh phong, nhưng phân loại triệu chứng chung mà nói thì chỉ có năm loại. Bùi Sơ đối với bệnh hủi cũng không xa lạ gì, thậm chí còn rất quen thuộc. Loại bệnh hiểm nghèo này mỗi cái triều đại đều có, lúc còn ở Đại Đường, hắn cũng từng chữa trị cho trăm người mắc bệnh hủi, bởi vậy hắn nói hắn có thể trị dĩ nhiên không phải nói xạo.
Sư phụ của hắn Tôn Tư Mạc đối với bệnh hủi nghiên cứu chuyên sâu, đã sớm đề ra một bộ phương pháp trị liệu hiệu quả.
Lại Tử thôn bên trong có hai mươi bảy bệnh nhân, trong đó có bảy người bị nghiêm trọng nhất cũng khó điều trị nhất. Coi như trị rồi thì trên người cũng sẽ lưu lại dị dạng tàn tật không thể bù đắp lại, bởi vì chứng bệnh này đã khiến thân thể họ bị tàn hại nặng nề. Mười ba người khác tuy rằng cũng đã bắt đầu xuất hiện khuyết tật, thế nhưng Bùi Sơ đã kiểm tra đùi, cẳng, bàn chân, ngón chân của bọn họ thì phát hiện còn có khả năng khôi phục được. Bảy người cuối cùng bệnh trạng tương đối nhẹ, mới chỉ ở mức trên phần da dẻ bên ngoài xuất hiện sẩn đỏ và tê liệt, hổ khẩu trên bàn tay vẫn còn chưa hoàn toàn biến mất. (hổ khẩu ở giữa ngón trỏ và ngón cái, người mặc bệnh hủi bị teo da thịt và co rút gân cốt nên không có hổ khẩu)
Nữ nhân không thể nhắm mắt lại, cũng chính là Liễu Xuân Phương, nàng ôm Tam oa trong ngực, thấy Bùi Sơ kiểm tra bệnh trạng cho từng người, nàng khập khễnh đến gần, không nhịn được hỏi: "Đại phu, ngươi thật có thể chữa hết chúng ta sao?"
Bùi Sơ quay đầu lại nhìn nàng, gật gật đầu, "Ngươi yên tâm, sẽ chữa khỏi, chân cùng đôi mắt của ngươi đều sẽ tốt."
Sau khi nói xong tầm mắt hắn liền chuyển hướng về nam hài trong lồng ngực đối phương, Trong toàn bộ những người trong Lại Tử thôn, bệnh trạng của Tam oa lànhẹ nhất, vẫn còn ở giai đoạn đầu khi bệnh khởi phát. Cũng không thể trách Tam oa khi nhìn đến thảm trạng của những người bên trong thôn lại như phát điên chạy trốn ra ngoài, bởi vì đó có khả năng chính là tương lai của nó.
Dù sao cũng may là bệnh nhân bệnh hủi chỉ cần ở ngay sơ kỳ phát bệnh chữa trị kịp thời, thân thể sẽ không lưu lại bất kỳ dị dạng nào.
Đối với toàn bộ bệnh nhân trong trang thì Tam oa là dễ chữa nhất.
Quan sát qua tình hình của người trong thôn, Bùi Sơ cũng rõ ràng đại khái cần những dạng dược liệu gì, vì vậy hắn định về thành một chuyến chuẩn bị. Mà Tiết Thanh Linh nghe nói hắn muốn về thành mua thuốc, vội vàng tích cực hỏi: "Muốn mua dược liệu nào? Không phải muốn đi mua sao? Hỏi ta đi a."
Bùi Sơ nở nụ cười, thiếu chút nữa quên nơi này còn có một y quán tiểu thiếu gia, một nhà bán dược liệu lớn.
"Ta viết mấy toa thuốc, giúp ta về thành mua thuốc được không?"
Tiết Thanh Linh gật gật đầu, "Vâng vâng."
Bùi Sơ viết xuống một ít dược liệu cần thiết, còn kêu cậu kiếm cho hắn một ít chu sa và hùng hoàng về đây, tiêu độc cho toàn bộ Lại Tử thôn một lần, thuận tiện dọn dẹp luôn một căn phòng. Bùi Sơ dự định mấy ngày nay sẽ ở lại bên trong Lại Tử thôn, chữa trị cho những người này.
Lúc trước Lại Tử thôn được thiết kế xây dựng rất lớn, cho dù có năm mươi người đến ở đều thừa sức. Một dãy nhà bên phải kia còn dư mấy phòng trống, tuy rằng bên trong đều phủ kín tro bụi cũng không có gia cụ gì hết, nhưng cũng có thể che mưa tránh gió, cho người tới nghỉ ngơi.
Tiết Thanh Linh nghe nói hắn muốn ở lại nơi này, cũng la hét đòi phải ở lại cùng, đồng thời cũng muốn dọn ra một phòng trống, hỗ trợ mài dược làm cao.
Tiểu Giao đi cùng cậu nghe công tử nhà mình cũng muốn tiến vào Lại Tử thôn đầy rẫy bệnh nhân phong hủi còn chưa nói, giờ còn nháo muốn ở lại nơi này, thiếu chút nữa sợ đến hồn cũng phi thăng luôn rồi: "Linh nhi công tử, ngươi cũng không thể ở nơi này, vạn nhất không cẩn thận bị nhiễm bệnh luôn thì phải làm sao?"
Tiết Thanh Linh quay đầu lại, nhìn hắn ghét bỏ, "Ngươi sợ cái gì, công tử nhà ngươi còn không sợ, ta tin tưởng Bùi đại phu có thể chữa bệnh này. Hơn nữa Tiểu Giao, ngươi nếu như sợ thì có thể không cần ở lại đây."
Tiểu Giao lắc đầu, thấy chết không sờn kiên định nói: "Không, công tử. Ngài mà lưu lại, Tiểu Giao cũng nhất định phải ở đây."
"Tiểu Giao, ngươi nếu sợ thì trên xe ngựa còn có một cây phòng phong nha, ngươi cầm trên tay sẽ không sợ nữa."
"Hả? Công tử, cây phòng phong cũng không thể phòng nổi phong này a."
"Bổn công tử nói có thể liên có thể."
"Công tử, ngươi không thể học y đến hồ đồ rồi đi..."
Edit, beta: hanna