Ta Ở Cổ Đại An Phận Làm Nô Tì

Chương 1




"Mận....Mận... Mận..." Trong lúc mê man, tôi nghe thấy ai đó nói gì đó vừa khóc nấc.

Tôi mơ hồ cảm giác lưng rất đau, dường như một chiếc gậy lớn đang đập thật mạnh trên lưng của tôi.

Tôi khó khăn hé mở đôi mắt, khung cảnh xung quanh khiến tôi sững sờ. Tôi mơ hồ nhìn thấy những cây nến đang cháy và bóng dáng của một người phụ nữ mặc trang phục rất rườm rà. Cảnh tượng giống như trong một giấc mơ.

Tôi muốn đưa tay lên dụi mắt để có thể nhìn rõ mọi thứ hơn nhưng tôi không có sức lực nữa. Tôi chỉ mới di chuyển một chút, lưng ngay lập tức đau nhói.

Tôi cảm nhận được một chiếc gậy cứng đập vào lưng, kèm theo đó là tiếng la hét và tiếng cười. Đôi mắt tôi mỗi lúc một mờ đi, dù tôi cố mở mắt to nhưng trước mắt chỉ là những mảng màu trắng mơ hồ.

Tuy vậy, tôi vẫn có thể cảm nhận rõ sự đau đớn ở trên lưng. Trong cuộc đời gần hai mươi lăm năm, tôi chưa bao giờ phải chịu đau đớn như vậy.
Có phải tôi lại mơ thấy ác mộng không?

Nếu đây thật sự là một cơn ác mộng thì nó cũng có chút mới mẻ. Trước đây tôi chỉ mơ thấy cảnh tượng bị sếp mắng, bị đồng nghiệp chơi xấu và mơ gặp lại đám bạn cũ khi chúng nó đều thành đạt mà tôi vẫn không có gì trong tay. Tôi thật sự chưa bao giờ mơ thấy bản thân bị tra tấn về thể xác.

Tôi đau đến mức sắp ngất lịm đi. Ngay vào lúc đó, dường như có ai đó nằm đè lên người tôi, người đó đè nặng vào vết thương khiến tôi đau đớn nhưng không có sức kêu lên.

Trận đòn roi dừng lại ngay lập tức.

Ngay sau đó, một người phụ nữ hét lớn. "Các ngươi ngây ngốc làm gì đó, đánh mạnh lên cho ta."

Giọng nói khó nghe của người phụ nữ là âm thanh cuối cùng tôi nghe thấy trước khi hoàn toàn bất tỉnh.

Khi tôi tỉnh lại một lần nữa thì thần trí của tôi cũng đã tỉnh táo hơn rất nhiều. Tôi cảm nhận rõ ràng cả người đau đến chết đi sống lại nhưng đó không phải điều khiến tôi sợ hãi nhất.
Khung cảnh xa lạ trước mắt khiến tôi không thể tin vào mắt mình.

Tôi ở trong một căn phòng với tất đồ đạc đều làm bằng gỗ, mọi thứ đều có vẻ cũ kỹ, cách bày trí cũng không hề giống một ngôi nhà bình thường. Ở giữa căn nhà có một cái bàn gỗ nhỏ, trên mặt bàn là một cây nến. Cách đó không xa còn có một chiếc gương đồng.

Điều khiến tôi ngạc nhiên hơn cả là người phụ nữ ngồi cạnh giường. Cô ấy mặc một bộ váy dài đến mắt cá chân, tay áo rất dài, cổ áo vắt chéo, đầu đầy trang sức vàng bạc. Cách ăn mặc như vậy không hề giống một người phụ nữ bình thường, ngược lại rất giống những người phụ nữ thời xưa mà cô thường xem trên phim.

Tôi lập tức hoảng loạn, giật mình muốn ngồi dậy nhưng lưng nhói đau.

"Cô là ai?" Tôi nhìn chằm chằm người phụ nữ kỳ lạ trước mặt.
Đôi mắt cô ấy mở to, ngạc nhiên khi thấy phản ứng của tôi.

"Em bị sao vây?" Cô ấy lo lắng nhìn tôi.

"Cô là ai? Đây là đâu?" Tôi nhíu mày, vết thương trên lưng không cho phép tôi có bất kỳ hành động quá khích nào.

"Ta là tiểu thư của em. Mận, em bị làm sao vậy?" Lông mày của cô ấy còn nhíu chặt hơn lông mày của tôi.

"Mận?" Tôi ngỡ ngàng nhìn cô ấy rồi đưa tay chỉ về mình. "Cô gọi tôi là Mận?"

Cô ấy đưa tay chạm vào trán tôi như để xác định tôi có bị sốt hay không, đồng thời quay đầu lại nói với một bé gái đứng phía sau cô ấy.

"Thóc, em mau đi gọi đại phu đến đây." Cô ấy lo lắng nói.

Bé gái được gọi là Thóc có thân hình nhỏ nhắn với gương mặt tròn dễ thương. Cô bé cũng mặc một chiếc váy dài nhưng sẫm màu và không cầu kỳ bằng cô gái đang nói chuyện.

"Em đi ngay!" Thóc vừa nói vừa cúi đầu rồi nhanh chóng chạy đi.

Tôi đau lòng vỗ trán. Ai đó có thể nói cho tôi biết là có chuyện gì đang xảy ra hay không?

Đây là đâu và những người này là ai?

Tại sao tôi lại xuất hiện ở nơi này?

Tôi nhớ rằng trước khi đến nơi kỳ quái này, tôi vẫn đang ngập đầu trong đống tài liệu. Thân là nhân viên của một công ty vô cùng áp lực nhưng lương cao, dù đang sốt nhưng tôi vẫn phải cố gắng hoàn thành công việc đúng thời hạn.

Nếu không nghĩ đến mức lương mà tôi khó mà đạt được ở những nơi khác cùng với chi phí sinh hoạt mỗi tháng một tăng thì với "đức tính" của sếp tôi, tôi không ngại solo với ông ta.

Tôi đã uống thuốc hạ sốt nhưng nhiệt độ cơ thể vẫn không giảm. Cảm thấy tình hình không ổn, tôi vội gọi điện cho bạn thân, sau đó thì nằm gục trên bàn và thϊếp đi.

Khi tỉnh lại, tôi đã ở nơi này.

Tôi mơ hồ nhìn thấy khung cảnh nơi đây khi bị đánh nhưng khi đó tôi nghĩ rằng tất cả mọi thứ chỉ là một giấc mơ. Thật không ngờ dù tôi đã tỉnh táo nhưng vẫn không thể tỉnh mộng.

"Mau nói cho tôi biết cô là ai, đây là đâu?" Tôi nắm chặt lấy hai cánh tay của người phụ nữ ở trước mặt, khích động hỏi cô ấy.

"Ta là tiểu thư của em, nơi này là Lại phủ, Mận, em bị sao vậy, có phải vết thương trên người quá nặng khiến em sinh ra ảo giác không?" Chân mày của người phụ nữ vẫn không giãn ra.

"Cũng tại ta vô dụng, nếu không thì em cũng không phải chịu khổ như vậy!"

Hai mắt người phụ nữ đỏ bừng, tưởng chừng như một giây sau, nước mắt sẽ từ đó tràn ra.

Mận? Tại sao cô ta lại gọi tôi là Mận, đó đâu phải là tên tôi.

Rốt cuộc thì đã có chuyện gì xảy ra, tại sao người phụ nữ này lại gọi tôi là Mận? Tại sao tôi lại xuất hiện ở nơi kỳ quái như vậy?

Hàng loạt những câu hỏi hiện ra trong đầu tôi. Dù tôi có một vài phán đoán nhưng tất cả đều rất hoang đường, không thể nào là sự thật được.

Mận? Lại phủ? Thóc? Những cái tên này có chút quen thuộc, dường như tôi đã nghe thấy nó ở đâu rồi.

"Cô tên là gì?" Tôi cẩn trọng hỏi tên của người phụ nữ.

"Em quên ta rồi sao?" Cô ấy không giấu nổi sự đau buồn.

"Mau nói cho tôi biết đi?" Tôi lặp lại.

"Ta là Trương Thảo Tâm, là tiểu thư của em, phu nhân của Lại Tín." Cô ấy chầm chậm trả lời.

Trương Thảo Tâm? Lại Tín? Đó không phải là tên của hai nhân vật phụ trong cuốn tiểu thuyết mà tôi mới đọc vài ngày trước sao?

"Vậy còn tôi? Tôi là ai?" Cô ấy gọi tôi là Mận, tôi nhớ không nhầm thì đó là tên một nô tì của cô ấy.

Trương Thảo Tâm xuất hiện trước mắt tôi, vô cùng chân thật, còn gọi tôi bằng tên của nô tì, không lẽ tôi đã xuyên sách, xuyên thành một nô tì.

Tôi bị ý nghĩ của mình dọa sợ.

Không cần nghe câu trả lời của Trương Thảo Tâm, tôi vội vàng đứng dậy, chạy về phía chiếc gương đồng. Mặc những vết thương trên lưng tôi nhói đau, bước chân của tôi loạng choạng nhưng không hề chậm lại. Tôi cần xác nhận xem tôi có còn là tôi không?

"Đừng kích động, vết thương của em vẫn chưa lành!" Trương Thảo Tâm muốn ngăn tôi lại nhưng không thành, chỉ có thể đi theo sau tôi.

Khoảnh khắc nhìn thấy gương mặt nhợt nhạt của mình trong gương, tôi cuối cùng cũng có thể thở phào một hơi. Gương đồng không rõ bằng gương của người hiện đại nhưng ít nhất cũng đủ để tôi xác nhận là tôi vẫn còn là tôi.