Cậu trốn thoát không thành, không còn cách nào khác đành phải đi theo Tô Dương dưới cái nhìn "chăm chú quan sát" của mọi người xung quanh.
Vốn tưởng rằng hắn sẽ tùy tiện đưa cậu đến nhà ăn, nhưng không ngờ lại đến một nhà hàng Tứ Xuyên bên ngoài trường học. Đoàn Triết khá thích món cay Tứ Xuyên ở nơi này nên thường xuyên lui tới. Tô Dương đương nhiên biết về nhà hàng Tứ Xuyên này, hắn nhớ vị trí đó khá hẻo lánh nên đã tìm rất lâu rồi.
Mặc dù địa điểm khá xa, nhưng trong quán vẫn chật kín người.
"Cậu muốn ăn gì?"- Tô Dương hỏi sau khi ngồi xuống.
Đoàn Triết không trả lời, nhìn thực đơn mà trầm ngâm suy nghĩ.
Tô Dương thấy thế, gọi nhân viên phục vụ: "Đậu hủ Ma Bà, thịt luộc, thêm miến canh nữa."
Đoàn Triết đột nhiên ngẩng đầu, đây đều là những món cậu thích ăn.
"Cậu hay tới đây ăn à?"- Đoàn Triết hỏi.
Tô Dương rót trà cho Đoàn Triết, dùng trà tráng sơ qua chén đũa, cuối cùng đặt ở trước mặt cậu.
Nhìn Tô Dương thuận tay phục vụ, Đoàn Triết không khỏi tặc lưỡi, dù sao nơi này cũng cách trường Thanh Hoa rất xa, không nghĩ tới vì sao Tô Dương lại đến đây ăn.
Đoàn Triết nhìn Tô Dương chuyên tâm làm việc, nhất thời không biết nên nói gì.
"Hở? Cậu bấm lỗ tai à?"- Vẻ mặt Đoàn Triết như khám phá ra vùng đất mới, Tô Dương vậy mà xỏ khuyên ư.
"Ừ, từ hồi cấp ba rồi."- Tô Dương cười cười.
Mạch não của Đoàn Triết rõ ràng khác với người thường, cậu hỏi: "Có đau không?"
Tô Dương vốn tưởng rằng sẽ bị hỏi tại sao, sửng sốt một chút, sau đó cười nhẹ hơn: "Ừ, đau lắm."
Đoàn Triết không nói nên lời, tư duy của Tô Dương quả thực cũng rất khác với người thường.
Rất đau mà sao lại cười vui dữ vậy? Bị M (1) à?
*
(1) M là viết tắt của từ Masochist là người khổ dâm, thống dâm.
Tô Dương cười cười.
Đúng là rất đau, khi mũi kim cực nhỏ xuyên qua dái tai, Tô Dương cảm thấy rất đau, là cái cảm giác đau đến tận xương tủy. Hắn từng nhìn thấy Đoàn Triết vui vẻ bên người khác, người nọ cũng xỏ khuyên tai, màu đen. Lúc đó Đoàn Triết đã cười rất vui vẻ, người đó là bạn trai của cậu ấy sao?
Tô Dương cảm thấy rất đau khi mũi kim đâm xuyên qua dái tai, dường như trong đời hắn chưa bao giờ cảm thấy đau đớn đến vậy.
Bầu không khí rơi vào trầm mặc.
Đoàn Triết đang nghĩ cách phá vỡ sự ngượng ngùng thì đã có một người đến cắt ngang.
"Đoàn... Đoàn Triết?"
Thanh âm tràn ngập sự kinh ngạc, lại còn có chút quen thuộc.
Đoàn Triết nhìn sang thì thấy một thanh niên để tóc húi cua, tay cầm hộp cơm, giống như là đi thăm tù. Nhưng khi nhìn thấy đôi mắt đó, Đoàn Triết kinh ngạc nhảy dựng lên, lại quên mất rằng mình đang bị thương, bị Tô Dương nhanh tay ấn xuống.
"Hứa Hồng Phi?"
Hứa Hồng Phi là một phú nhị đại, đồng thời là bạn học thời trung học và là bạn của Đoàn Triết, nhưng sau khi tốt nghiệp thì không còn liên lạc gì nữa.
Lúc này Hứa Hồng Phi mới chú ý tới Tô Dương đang đỡ Đoàn Triết, tức khắc bữa cơm trong tay thiếu chút nữa cầm không xong.
"Chủ... Chủ tịch Tô, thật trùng hợp nha."
"Trùng hợp thật, bí thư Hứa. Sao cậu đang ốm mà lại đến đây ăn đồ Tứ Xuyên thế?" Tô Dương cười nhẹ, Hứa Hồng Phi càng nhìn thấy nụ cười tốt bụng này càng thấu xương.
Đoàn Triết sửng sốt, mới nhớ tới Hứa Hồng Phi quả thật đã trúng tuyển vào Đại học Thanh Hoa, không ngờ lại còn quen biết với Tô Dương.
"Ông mua cơm cho ai à?"- Đoàn Triết hỏi.
Hứa Hồng Phi cảm động muốn rơi nước mắt, cảm ơn người anh em đã giải vây.
"Ừ, người kia muốn ăn đồ Tứ Xuyên nên tôi đến đây mua."- Hứa Hồng Phi giả vờ bình tĩnh nói.
"Vậy ông ăn chưa? Lại đây ngồi một chút không?"- Cậu dịch sang một bên nhường chỗ cho Hứa Hồng Phi.
Hứa Hồng Phi mới vừa ngồi xuống đã cảm thán: "Tình cảm giữa hai người hiện giờ tốt thế, chẳng như hồi cấp ba, đến một chút tiếp xúc cũng không có."
"Hả."- Đoàn Triết ngẩn người.
Tô Dương khẽ liếc nhìn Hứa Hồng Phi một cái, Hứa Hồng Phi lập tức biết mình lỡ lời.
"Hồi cấp ba có chuyện gì à?"- Đoàn Triết hỏi.
Hứa Hồng Phi liếc mắt nhìn Tô Dương, nghĩ thầm, ông đây anh minh sợ Tô Dương cái khỉ gì nhỉ.
Đoàn Triết càng thêm mờ mịt.
Hứa Hồng Phi thấy vẻ mặt Đoàn Triết đần ra, hiểu rõ trong lòng, liếc nhìn Tô Dương một cái. Tô Dương ơi là Tô Dương, lòng dạ của mày quả là sâu hơn biển cả.
Tô Dương mỉm cười.
Hứa Hồng Phi cười, khoác vai Đoàn Triết như anh em tốt: "Không có gì, dù sao hồi đó ông chỉ lo học tập tán gái nên không biết, cậu ấy học ở lớp bên cạnh chúng ta. Hồi đó ông đã từng cứu cậu ấy, mà ông không nhớ được thì thôi, cũng không có gì cả."
"Biến, ông mới đi tán gái ấy."- Đoàn Triết trừng mắt nhìn hắn, năm ấy đúng là cậu chỉ vùi đầu vào học tập, không có một chút ấn tượng gì về Tô Dương, đã vậy lúc trước còn cứu hắn nữa.
"Thích ăn thì ăn, không thì biến."- Tô Dương nói một câu, giúp Đoàn Triết gắp xương cá, Hứa Hồng Phi nhìn thoáng qua thấy Tô Dương đang dùng tay lấy xương cá. "Được rồi."- Nói xong liền mất hút.
Đoàn Triết nhìn theo bóng lưng rời đi của Hứa Hồng Phi, cảm thấy bầu không khí giữa mình và Tô Dương càng thêm khó xử.
"Đừng suy nghĩ nhiều, ăn cơm trước đi, lát về tôi sẽ nói với cậu." Tô Dương săn sóc.
Đoàn Triết có chút cảm động, Tô Dương thật sự rất tốt.
Đoàn Triết trong lòng không yên từ lúc ăn xong đến khi về nhà. Hứa Hồng Phi nói Tô Dương là bạn học cấp ba của cậu ấy, có cảm giác như thể họ đã quen nhau từ trước. Đã vậy còn bảo Đoàn Triết rằng cậu trước đây đã từng cứu Tô Dương, vậy tại sao Tô Dương lại không nói bất cứ điều gì về việc đó khi bọn cậu gặp nhau lần đầu?