Đoàn Triết bị tiếng "sột soạt" ở bên cạnh đánh thức, mơ mơ màng màng mở mắt ra nhìn thì thấy Tô Dương đang mặc quần áo. Sau đó lại nhìn đồng hồ báo thức thì thấy mới hơn bảy giờ.
"Anh làm gì mà dậy sớm vậy?"- Đoàn Triết trần như nhộng đang lạnh run lên vì bị không khí từ bên ngoài tràn vào chăn bông.
Tô Dương cài chiếc nút cuối cùng, dịu dàng nói: "Hôm nay giáo sư có việc, dự án vẫn còn một vài vấn đề chưa giải quyết nên anh đi xem thử."
Đoàn Triết lúc này đang trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê nên phải một lúc sau mới đáp lại: "Ừ, được rồi, anh nhớ trở về sớm."
Tô Dương thích thú dáng vẻ đáng yêu này của Đoàn Triết nên cúi xuống hôn một cái.
"Ừ."
Rồi hắn ra khỏi cửa.
Đây là năm thứ ba hắn và Đoàn Triết sống chung với nhau. Hắn là bảo nghiên (1) của Thanh Hoa còn Đoàn Triết cũng được giáo sư chiếu cố, thành công bảo vệ đề tài nghiên cứu. Để thuận tiện trong việc đi lại, bọn họ đã cùng nhau thuê một căn nhà cạnh trường học, chỉ cách khoảng mười bước chân.
(1) bảo nghiên (tên đầy đủ là khuyến nghị sinh viên mới tốt nghiệp xuất sắc theo học chương trình thạc sĩ mà không cần kiểm tra): là người được giới thiệu không cần làm bài kiểm tra viết và các thủ tục kiểm tra sơ bộ khác, và sử dụng biểu mẫu đánh giá để xác định sinh viên đó. thành tích học tập, phẩm chất toàn diện, v.v., trong phạm vi cho phép do trường nơi sinh viên đặt trụ sở giới thiệu và được nhận vào làm nghiên cứu sinh sau khi được đơn vị tuyển sinh đánh giá. (theo baidu)
Tô Dương bước vào toà nhà thực nghiệm, Dịch Trình và Hứa Hồng Phi đang ở đó. Hứa Hồng Phi không tham gia kỳ thi tuyển sinh sau đại học mà vào làm thẳng cho một công ty nước ngoài. Thật trùng hợp khi cậu ấy và Tô Dương cùng đảm nhận một dự án.
"Đoàn Triết không đến sao?"- Hứa Hồng Phi hỏi. Hôm nay là cuối tuần nên cậu ấy không phải làm thêm giờ nhưng vì Dịch Trình có lớp nên cậu ấy đến đây cùng Dịch Trình.
"Ừ, cậu ấy đang ngủ ở nhà."- Tô Dương cười, tiếp nhận phần việc còn lại của Dịch Trình.
Khi tập trung vào công việc, Tô Dương và Dịch Trình rất ít khi mở miệng, bầu không khí yên tĩnh đến lạ thường. Hứa Hồng Phi có lẽ đang buồn chán nên mở miệng nhắc nhở: "Nghe bảo hôm nay là lễ Giáng sinh đó."
Đáng tiếc cả hai đều không mảy may phản ứng.
"Ừ."- Dịch Trình nhẹ nhàng nói, như một câu trả lời.
Mà Tô Dương bên cạnh cũng thoáng chậm lại một chút, nghĩ thầm, hoá ra hôm nay là lễ Giáng sinh.
Hôm nay là Giáng sinh.
Sau khi Tô Dương rời khỏi nhà, Đoàn Triết cũng bị đánh thức. Không biết Hứa Hồng Phi bị cái gì mà mới sáng sớm đã gửi tin nhắn cho cậu:
- Nghe nói ông còn đang ngủ?
- Sao ông không đi cùng cậu ấy?
- Tôi chán muốn chết rồi đây.
- Bọn họ im lặng tới nổi tôi không dám nói chuyện luôn á.
Đoàn Triết đọc không sót một tin nào, nhịn không được muốn chui qua màn hình mà đánh cho tên đó một trận. Đoàn Triết mở khung chat với Tô Dương, trước khi đi Tô Dương đã nhắn:
- Em dậy rồi à?
- Dậy rồi thì nhắn anh. Mẹ muốn chúng ta cùng đi ăn một bữa.
Đoàn Triết kinh ngạc nhìn chằm chằm hai chữ "chúng ta", đây là đi ra mắt phụ huynh à?
Tô Dương ở bên kia tâm trạng rất tốt, lại hiện thêm một tin nhắn mới:
- Dậy rồi à?
- Ừm.
- Vậy em chuẩn bị đồ đạc rồi đến đây đi. Mẹ anh bảo muốn gặp em.
Tim Đoàn Triết đập liên hồi, muốn điều chỉnh sao cho phù hợp với nhịp điệu của phụ huynh (2).
(2) nhịp điệu của phụ huynh: bao gồm những hoạt động và thói quen hàng ngày của họ (theo gg) (mình không biết trong tiếng Việt có từ gì như vậy nên đành dịch word by word)
Đoàn Triết ngồi dậy nhưng thắt lưng cậu đã mềm nhũn nên lại ngã xuống giường. Đoàn Triết nghiến răng nghiến lợi đỡ eo mình, Tô Dương đêm qua đúng là không phải người mà.
Lúc mới ở cùng nhau, Tô Dương dịu dàng và nhẹ nhàng biết bao nhiêu. Nhưng hiện tại lại có rất nhiều thủ đoạn khiến Đoàn Triết khóc không thành tiếng.
"Này, anh xem xem có bộ nào hợp với em không?"- Đoàn Triết đứng trước gương quay video với Tô Dương trong lúc hắn đang nghỉ ngơi.
"Rất đẹp."
"Còn cái này thì sao?"- Đoàn Triết vừa cầm cái kia vừa hỏi.
"Trông cũng đẹp."
"Hai cái, cái nào đẹp hơn?"
"Cả hai đều đẹp."
Đoàn Triết im lặng suy nghĩ một lúc lâu, lấy quần áo đi thay.
"Đừng quá trang trọng."- Tô Dương cười cười, ánh mắt nhìn thấu Đoàn Triết từ trên xuống dưới.
"Dù sao thì em cũng đi gặp ba mẹ anh mà."- Đoàn Triết lẩm bẩm.