Có lẽ mình đã thích Tô Dương rồi.
Đoàn Triết hoảng hốt trước ý niệm bất chợt này.
Sao có thể như thế được?
Làm sao mà như vậy?
Tại sao mình lại thích hắn chứ?
Mặc dù Tô Dương quả thật rất tốt, đôi khi có hơi thô lỗ một chút, nhưng nhìn chung cũng không tệ lắm...
Vậy thì vì sao mình phải quan tâm hắn thích ai làm gì?
"Ông đúng là không dễ dàng gì."- Trần Mặc dời tầm mắt ra khỏi máy tính nhìn cậu một cái. "Độc thân suốt 21 năm, khó khăn lắm mới gặp được người mình thích vậy mà cuối cùng người đó đã có người thương rồi."
"Biến đi."
Đoàn Triết chán nản vò cái gối ôm của Trần Mặc.
"Bỏ Saber của tao ra!"- Trần Mặc vội vàng ngăn cản, "Đi chơi với Mikasa đi."
Đoàn Triết lặng lẽ thay đổi chiếc gối ôm.
"Không nghĩ tới hôm nay ông lại có thời gian trở về kí túc xá."- Trần Mặc ngồi đối diện máy tính, tay gõ bàn phím ầm ầm, trong miệng còn lẩm bẩm: "ĐMM, đứa nào đi đường ngu vậy? Akali đi phá tháp rồi, có bị đui không vậy? &%%#&**..."
Đoàn Triết cảm thấy mình không còn lời nào để nói với tên trạch nam mê game này.
Từ sau chuyến đi chơi thuỷ cung đến giờ, cậu và Tô Dương đều rất bận rộn, trong vòng một tuần cũng không gặp nhau lấy một lần.
Cậu rất ít khi đi tìm Tô Dương mà Tô Dương cũng không có đến tìm cậu. Cứ như vậy mà biến Thanh Hoa và Bắc Đại thành hai quốc gia tách biệt.
Cuối cùng khi trở về kí túc xá, thằng bạn cùng phòng còn đang bận giải cứu thế giới trong game, không hiểu chút gì về tâm tình tuổi thanh xuân của thanh niên cả.
"Người cưỡng hôn ông lần trước cũng là hắn đúng không?"- Trần Mặc nói thẳng vào vấn đề.
Đoàn Triết không nói gì.
"Tô Dương cũng rất được. Khi ông bị thương ở nhà hắn vài ngày còn được hắn chăm sóc cho giống người."- Trần Mặc vẫn cúi đầu chơi game, ngón tay linh hoạt lướt trên những con phím loè loẹt, hoàn toàn không có ý định quay đầu lại.
Giao diện game mà Trần Mặc chơi rất bắt mắt, nhìn qua đường giữa có vẻ đã bắt đầu giao chiến rồi. Đoàn Triết nhìn các hiệu ứng đủ màu đan xen nhau mà bất giác thất thần.
Tô Dương thật sự tốt sao?
Đoàn Triết đặt tay lên ngực tự hỏi trong chốc lát, sau đó nhận ra Tô Dương quả thật không tệ, muốn phẩm chất có phẩm chất, muốn nhan sắc có nhan sắc, muốn tài năng có tài năng.
Nghĩ đến đây, Đoàn Triết bất giác mỉm cười.
Hắn chính là người đã thi đậu Thanh Hoa.
Đúng vậy, hắn thật sự rất tuyệt.
Chỉ là trong lòng mình có chút trống trải.
Vì cái gì nhỉ, là vì Tô Dương không đến tìm mình ư?
Nếu hắn từ giờ về sau không bao giờ tới tìm mình nữa ······ không bao giờ tới tìm mình nữa ······
"Rầm ——" một tiếng, Đoàn Triết đóng sầm cửa lại.
Cả căn phòng đều bị chấn động bởi hành động này, cửa sổ cũng phát ra những âm thanh "Sột soạt".
Trần Mặc bị hoảng sợ đến mức bật người khỏi ghế ngồi bởi tiếng đóng cửa đinh tai nhức óc này. Tay cầm con chuột cũng run lên.
Anh vội vàng chạy ra mở cửa phòng, muốn gọi tên Đoàn Triết đã chạy xuống lầu từ sớm: "Đoàn Triết! Ông đây mặc kệ cậu muốn đi đâu! Nhưng phải nhớ rõ kí túc xá vẫn có giờ giới nghiêm đó! Lo mà trở về sớm!"
Trần Mặc quả thực bị doạ sợ, đứng ở cửa một lúc rồi mới trở lại chỗ ngồi.
Anh đang đấu hạng, đương lúc bị treo máy liền bị kẻ địch tận dùng thời cơ đánh cho tan đàn xẻ nghé.
Trần Mặc nhìn mấy tên đồng đội đang chửi bới trong khung chat, không khỏi sờ tóc gáy, lẩm bẩm nói: "Đồ điên, làm như đi kết thù với ai không bằng. Bên ngoài đang 39 độ mà còn chạy ra ngoài, có bị cảm nắng thì tôi cũng không chăm sóc ông đâu!"
Đường nhựa nóng hầm hập như sắp bốc khói, dù vậy Đoàn Triết vẫn vội vã chạy trên con đường nóng bức này. Cứ như trời cao đang giúp cậu, con đường ngày thường đông đúc nhộn nhịp mà giờ đây lại vắng lặng lạ thường, chỉ có một ít người đi bộ trên vỉa hè.
Cậu không ngừng chạy về phía trước, mặc kệ ánh mắt khác thường của mọi người xung quanh. Cậu chỉ cảm thấy tim mình như muốn nổ tung, trong đầu lúc này chỉ có một suy nghĩ duy nhất liên tục thôi thúc cậu.
Cậu muốn đi tìm Tô Dương.
Cậu muốn đi tìm Tô Dương!
Cậu vốn chạy rất nhanh, chưa kể bây giờ cậu lại đang dốc toàn bộ sức lực để chạy.
Cậu băng qua đèn đỏ, rồi đi qua cổng trường Thanh Hoa. Trong khuôn viên rộng lớn như vậy, ánh mắt cậu liên tục đảo qua đảo lại, chỉ để tìm kiếm bóng hình đã quá đỗi quen thuộc với cậu.
Tô Dương đang ở đâu?