Giang Tiểu Phàm đang nhìn chằm chằm dòng nước đang được lọc, bỗng nhiên nghe được động tĩnh cách đó không xa truyền đến, hắn bớt một ít thời giờ ngẩng đầu nhìn thoáng qua, nghe được bên kia truyền đến tiếng kêu rên thảm thiết: "A!!!"
"Đừng, đừng ăn tôi...... A a a!"
"Cút ngay! Cút ngay! Đừng tới đây!"
Một con hoàng xà khổng lồ đang công kích những người vừa mới trốn vào trong thạch động, động tác của hoàng xà thô bạo tàn nhẫn, vài người bị quật đến thương tích đầy mình, vốn dĩ 29 người chạy tứ tán khắp nơi, rõ ràng bây giờ đã thiếu mất vài người.
Trong đầu Giang Tiểu Phàm đột nhiên nhớ tới chuyện đã từng nghe sư phụ của hắn giảng chuyện xưa:...... toàn thân đại xà đều là hoàng bì, đầu rắn lớn, há mồm là lộ ra hàm răng bén nhọn, lưỡi rắn màu đỏ tươi, cắn người đều tàn bạo dùng sức cắn vào cổ, máu nháy mắt phun trào, muốn khống chế đại hoàng xà này chỉ có cách thổi lên thần dụ di âm.
Trước mắt đại xà này thế nhưng cùng với chuyện xưa mà sư phụ kể giống y như đúc, thời điểm cắn người đầu rắn hung hãn dùng sức mà cắn, máu tanh phun khắp nơi.
Hắn vội vàng cầm lấy cái gáo vỏ cây, đem một ít nước vừa được lọc sạch uống một hớp, sau đó dùng tay chùi miệng, nhẹ nhàng thổi ra một thứ thanh âm.
Tất cả mọi người đang liều mạng chạy trốn, chỉ có Giang Tiểu Phàm một mình trơ trọi đứng cạnh vũng nước, ngón trỏ cùng ngón giữa chạm nhau đặt dưới môi, như có như không khí âm từ trong miệng truyền ra.
Chỉ chốc lát sau, đại hoàng xà vốn dĩ đang tàn bạo cuồng quét bỗng nhiên quay đầu thò mặt ra từ trong hang động, còn thừa lại mộ tít cầu sinh giả sắc mặt đều trắng bệch chạy như điên, đến khi tới một nơi xa lạ ở khoảng cách xa với thạch động mới chịu dừng lại.
"Con rắn này không thể ở dưới ánh mặt trời trong thời gian dài, nó sẽ không chịu nổi, xem ra chúng ta không thể tiến vào hang động nữa, ở bên ngoài mới là an toàn."
Nhìn đại hoàng xà rút về hang động, một tên đàn ông trung niên vừa tìm được đường sống trong chỗ chết ngã ngồi trên mặt đất, trong lòng sợ hãi nói ra suy đoán của mình.
Hắn cảm thấy đại hoàng xà là không thể chịu nổi ánh nắng bức xạ chiếu xuống nên mới ngừng lại hành động công kích bọn họ, trở lại trong thạch động nghỉ ngơi.
"Trước kia tôi đã dựng sẵn chiến lược nhưng đều vô dụng. Thời điểm lần trước còn 50 tuyển thủ, nơi này không có con rắn bự như vậy. Lần trước nữa cũng giống như vậy, kế hoạch tác chiến căn bản không dùng được." Một người trẻ tuổi gầy yếu khác mở miệng, âm thanh phát ra đều đang run rẩy.
"Tôi cũng không có chuẩn bị kế hoạch, bởi vì tôi biết sẽ không có dùng tới, mỗi lần bị ném đến nơi này nguy hiểm mỗi người trải qua đều không có giống nhau, bằng không cư trú quyền sao có thể khó bắt như vậy vậy được." Một tên béo nghẹn ngào nói: "Thật đáng sợ! Tôi, tôi vừa rồi thiếu chút nữa đã bị cắn."
"Còn lại bao nhiêu người?" Tên đàn ông trung niên nhìn ngó xung quanh khắp nơi, thần sắc sợ hãi.
"Mười, mười tám người." Người trẻ tuổi gầy yếu đếm đếm, trường hợp tàn khốc như này hắn không có cách nào nói ra được.
Bọn họ biết con đường phía trước vô cùng nguy hiểm, nhưng lúc ấy trong lòng bọn họ chỉ có cái lợi trước mắt, vừa nghĩ đến sẽ thành công có được quyền cư trú ở tinh cầu Tái Hãn, nếu bọn họ đều có thể thành công, thì tại sao họ lại không làm?
Chỉ dựa vào sự tự tin, bọn họ cố chấp và kiên quyết đến vùng đất cằn cỗi này để tiến hành tham gia trò chơi sinh tồn này.
Nhưng đến khi bản thân họ đặt chân tới nơi này, đến khi thật sự đối mặt với nguy hiểm, bọn họ mới biết được rằng nơi này còn tồn tại bao nhiêu mối hiểm nguy đáng sợ, hiện tại bọn họ chỉ muốn bỏ cuộc.
Có người trực tiếp ngồi bệt xuống đất khóc thảm thiết, gào thét muốn trở về, không muốn tham gia nữa.
Lúc này có người chú ý tới Giang Tiểu Phàm đang ngồi xổm bên vũng nước, nhìn Giang Tiểu Phàm vẫn như cũ táy máy tay chân bên vũng nước, thái độ nhàn hạ, ung dung. Đối với hoàn cảnh chật vật, thê thảm của bọn họ đúng là hai hai thái cực hoàn toàn đối lập.
Khán giả ở phòng phát sóng trực tiếp cảm thấy Giang Tiểu Phàm đạp phải vận cứt chó gì rồi, không đi vào hang động, ở nơi cách xa rắn khổng lồ nhất, còn không có bị chút thương tích gì, nếu không sao tên nhóc này có thể ở đây nhàn hạ mà vọc nước chứ?
【 tên nhóc này may mắn thật, ngay từ đầu còn có người đoán hắn sẽ là người chết đầu tiên, không ngờ bây giờ vẫn còn sống. 】
【 tôi cảm thấy thằng nhóc này thật máu lạnh, lúc rắn lớn xuất hiện sao hắn không đi giúp đỡ? Còn đứng ở chỗ kia xem, sợ tới mức cắn ngón tay, Cái loại người này khẳng định không thể sống tới phút cuối cùng! 】
【 lầu trên thật thánh mẫu, không thì đổi chỗ cho cậu nhé? Để tôi xem coi, trong tình huống này cậu sẽ chạy trốn hay là đi cứu người đây, làm ơn đi, đây là trò chơi sinh tồn đấy, không phải anh hùng cứu thế đâu. 】
【 tán thành! Nếu đổi thành tôi, tôi cũng đã chạy trốn, không rảnh đi cứu người! 】
Giang Tiểu Phàm không biết rằng giờ phút bản thân mình đang vất vả lọc nước ở trong mắt người khác lại biến thành nhàn nhã chơi nước, càng không biết bản thân dùng ngón tay thổi thần dụ để đuổi con rắn lớn, lại bị người khác nói thành sợ đến mức cắn ngón tay.
Hắn nhìn chằm chằm một chút nước đã được lọc qua, liếm liếm đôi môi khô nứt, sau đó bưng gáo vỏ cây lên đặt lên miệng uống một hớp.
Một người trẻ tuổi dáng gầy gò đang ở khoảng cách gần hắn nhất cuối cùng cũng không nhịn được mà hỏi: "Cậu không sợ sao?" Thời điểm nguy hiểm như vậy, người này vẫn ở đây vọc nước, rốt cuộc người này nghĩ gì trong đầu vậy.
Giang Tiểu Phàm ngẩng đầu nhìn về phía người trẻ tuổi gầy gò đang nói chuyện. "Sợ" sao? Rắn lớn như vậy, hắn cũng là lần đầu tiên nhìn thấy, trước kia nghe sư phụ kể chuyện xưa hắn đã sợ tới mức chết khiếp, hiện tại còn chính mắt nhìn thấy đại hoàng xà, lại càng sợ hơn.
Nhưng mà tìm cách trốn cũng không được, con rắn kia buổi tối có thể sẽ tiếp tục xuất hiện, đến lúc đó hắn không thể nào ngủ ngon được, có khả năng còn gặp cả ác mộng.
Giang Tiểu Phàm vẻ mặt ngưng trọng ngẩng đầu nhìn về phía hang động cách đó không xa, cuối cùng đưa ra một quyết định.
Hắn lấy tay áo vừa lọc nước xong vắt khô, bỏ vào trong túi.
Như vậy lần sau còn có thể dùng.
Lại đem cục đá nhặt lên bắt đầu lay vũng nước bên cạnh bùn, bùn hòa trộn với nước thật xốp mềm, chỉ chốc lát sau Giang Tiểu Phàm đã trộn xong một nắm bùn đất.
Nhìn hỗn hợp phía dưới, Giang Tiểu Phàm tạm ngừng động tác đào bùn, đôi tay cầm lên một nắm bùn bắt đầu xoa nắn.
Mọi người vừa thấy liền hiểu rõ đây thật sự là một tên ngốc, trừ bỏ chơi nước thì cũng là chơi bùn.
Đồng dạng, người xem ở phòng phát sóng trực tiếp bị các thao tác của Giang Tiểu Phàm làm cho trợn tròn mắt, một đám mắng hắn 'ngu ngốc' sau đó liền rời khỏi phòng phát sóng trực tiếp, đi xem những người chơi khác phát sóng trực tiếp.
【 may mắn là tên này ở khu vực cằn cỗi, xem hắn phát sóng trực tiếp không cần tốn Hoa tệ, nếu mà ở khu cát vàng chắc lại uổng phí Hoa tệ của tôi mất, ngốc bức ngoạn ý, nguy hiểm như vậy hắn ngoại trừ vọc thủy thì chính là chơi bùn, không cứu nổi nữa rồi~, ta phải đi xem những người khác đây. 】
【 tôi cũng xin rút lui, không muốn xem cảnh tên ngốc bị rắn lớn ăn thịt đâu, lãng phí thời gian. 】
【 tên ngốc này lúc trước còn phá nát cây tín hiệu, lúc ấy tôi liền cảm thấy thằng nhóc này có tật xấu, hiện tại xem ra bệnh này không hề nhẹ rồi, ban tổ chức sao lại ném cái thằng ngu như vậy vào đây vậy? Tôi không dám coi nữa! 】
【 tôi là tới xem bọn họ nỗ lực sống sót chứ không phải đi xem một thằng ngốc chơi bùn vọc nước! byebye~】
......
Dần dần, người trong phòng phát sóng trực tiếp của Giang Tiểu Phàm càng ngày càng ít, đến cuối cùng một móng sót lại cũng không có, nói cách khác lúc này phòng phát sóng trực tiếp của Giang Tiểu Phàm đã không người nào quan sát trạng thái, tất cả mọi người đều ùa nhau đi xem phòng khách chỉ còn lại mười bảy người phát sóng trực tiếp.
Giang Tiểu Phàm xoa niết trong chốc lát, trong tay nặn ra được một cục cưng bé nhỏ, bàn tay lớn múp múp, đầu tròn thân tròn, cánh tay hai chân cũng tròn vo theo.
"Điều kiện có hạn, chỉ có thể như vậy thôi." Giang Tiểu Phàm lẩm bẩm.
Nhìn tượng đất được niết tốt, hắn đặt sang một bên, lại tiếp tục nâng lên một đống bùn đặt ở trong lòng bàn tay xoa nắn.
Bên kia, một người trẻ tuổi gầy gò vừa mới trong sự khiếp sợ mà rắn lớn mang lại đang từ từ khôi phục trở về thì nhìn thấy Giang Tiểu Phàm đang nặn gì đó vô cùng nghiêm túc, liền tò mò mà lại gần "Lúc này mà cậu còn có tâm trạng chơi trò nặn tượng hả?"
Giang Tiểu Phàm một bên nặn tượng một bên nói: "Tâm trạng của tôi còn tốt chán, trừ bỏ lúc đói có ảnh hưởng tới tâm trạng một chút thì cũng không ảnh hưởng đến chuyện nặn tượng đất."
Người trẻ tuổi gầy gò:...... Tôi giống như đang dò hỏi tâm trạng của cậu à?
Đầu óc người này...... Hình như không tốt lắm.
Người trẻ tuổi gầy gò trong lòng thầm nghĩ, tuy nhiên hắn sẽ không biểu hiện ra ngoài, hắn nhìn chằm chằm động tác của Giang Tiểu Phàm vài phút thì thấy Giang Tiểu Phàm đang nặn một thanh kiếm trong tay, ngay sau đó Giang Tiểu Phàm đem thanh kiếm này nhét vào trong đầu ngón tay của tượng đất, còn tri kỉ nhắc nhở: "Cầm cho tốt, đừng để rớt nha."
Người trẻ tuổi gầy gò:...... A, cậu cũng thật biết cách chơi.