Tà Nữ Và Yêu Vương

Tà Nữ Và Yêu Vương - Chương 16





Canh hai nửa đêm, toàn thế nhân trong Lâm gia đều có mặt tại sảnh lớn.


Bên ngoài trời chuẩn bị mưa giông, sấm chớp đùng đùng rọi rõ vào những gương mặt tái xanh đang quỳ trên mặt đất.


Phía trên, nơi ghế ngồi cao nhất, một thân cao lớn Trịnh Phi Vũ đang ngồi. Hắn sắc mặt tươi tỉnh, thản nhiên uống trà. Thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn xuống đám người đang run rẩy sợ hãi kia mà cười khẩy. Thiên hạ rộng lớn, hắn muốn cũng có thể náo loạn thì há gì một cái Lâm gia bé nhỏ.


Hành thích hoàng thân quốc thích, lại còn là cao cao tại thượng Cửu vương gia, tội này nói nặng không nặng, nói nhẹ... cũng sợ phải tru di ba đời đi.


- Vương gia, người... người hẳn là đang hiểu lầm. Hai tiểu nữ kia của tiểu nhân... nào thể có gan dám hành thích vương gia người.


Lâm Bình lắp bắp mở miệng, chòm râu trên cằm lão rung rung.


Trịnh Phi Vũ đặt chén trà xuống, không nhanh không chậm nhướng mày nhìn ông ta.


- Vậy Lâm lão gia đây là ám chỉ bản vương hồ đồ hạ sát con gái ngươi?


- Không, không, không, tiểu nhân ngàn lần không có ý đó! Xin vương gia minh xét.


Lâm Bình bị dọa cho luống cuống chân tay, dập đầu liên tục.


- Thế ngươi nói xem, như thế nào mà hai ái nữ gia giáo, hiểu lễ của ngươi nửa đêm lại lẻn vào phòng ta? Thiên hạ này không ai không biết bản vương dị ứng cùng nữ nhân, thấy người đều tránh xa cả mười thước. Như vậy bọn họ không phải lợi dụng bệnh tình của ta mà hành thích sao?


- Vương gia, hai ái nữ của tiểu nhân nào đâu biết võ công, lại tuyệt đối không có động cơ để hành thích người.


Kẻ lên tiếng lần này là Trần Tố Như. Gương mặt bà ta không bôi son vẽ phấn, hiện lên trong ánh chớp mưa giông trông thật đáng sợ.


- Chỉ cần người của ta xét hỏi xong sẽ tra ra động cơ ngay thôi, ngươi yên tâm!


Trịnh Phi Vũ thập phần khẳng định, bỏ qua hết thảy nét mặt biến đổi của bà ta.


- Vương... vương gia, thật ra, thật ra...


Vị phu nhân kia ấp úng.


- Điều gì?


“Nói đi nào, nói rằng ngươi nửa đêm sai con gái mình vào phòng quyến rũ bản vương. Để xem chuyện này truyền ra ngoài, Lâm gia các người còn có mặt mũi bước chân ra khỏi phủ Lâm không. Ta xem xem giữa mạng sống và thanh danh gia tộc, các người như thế nào chọn lựa!”- Trịnh Phi Vũ cười thầm.



- Việc này... là theo ý chỉ của hoàng thái hậu, thưa vương gia.


- Ý chỉ của hoàng thái hậu?


Trịnh Phi Vũ hơi nhíu mi, lặp lại lời vừa nghe.


- Vâng ạ, tiểu nhân gan lớn đến mức nào mà dám bịa đặt về hoàng thái hậu.


Hừ, hoàng thái hậu người cũng đã quá giới hạn rồi.


Trịnh Phi Vũ nhếch miệng. Đừng nói đến hoàng thái hậu, cho dù là tiên hoàng hậu, hẳn gì sắp đặt hôn nhân mà hắn đã chịu. Hoàng thái hậu muốn bành trướng thế lực họ ngoại, chống lưng cho bao nhiêu phi tần làm càn, hại đương kim hoàng hậu suốt ngày dẹp đông dẹp tây hậu cung. Mà hoàng hậu nếu như không nhờ vào việc được hoàng thượng sủng ái, chỉ sợ nàng ta đã từ lâu bị phế vị.


Hoàng thượng anh minh hiểu rõ tình hình nên trước lúc hắn rời kinh thành đi dẹp thổ phỉ, người đã hạ một mật chỉ. Người muốn hắn ở vùng bắc này một mặt kìm hãm sự lớn mạnh của họ ngoại, mặt khác lại dùng binh lực binh quyền trấn giữ vùng biên cương. Tùy thời nhanh chóng phát hiện ý đồ xâm lấn của các nước ngoại bang phương bắc tràn xuống, huynh đệ đồng tâm, bắc nam ổn định, tứ phương thanh bình.


Trịnh Phi Vũ cười nhạt rồi truyền lệnh cho Bùi Lực.


- Hạ lệnh dừng tra khảo nữ nhân kia. Nếu đây đã là ý chỉ của hoàng thái hậu thì không cần nàng ta có hay không ý định hành thích, ta cũng vì người mà nhắm mắt bỏ qua.


Bên ngoài trời đã bắt đầu đổ mưa lớn. Mưa lộp bộp rơi trên sân.


Qua màn mưa tầm tã, một nữ nhân y phục mỏng manh bị đánh đến tơi tả, máu nhuộm đỏ cả áo. Nàng ta đang bị hai tên thuộc hạ của Trịnh Phi Vũ kéo lê trên mặt đất.


Người vừa được thả xuống, cả nhà họ Lâm đều chạy lại đỡ lấy.


- Vương gia, người đã được đưa đến!


Trịnh Phi Vũ nhìn một thân nữ tử chỉ còn thoi thóp hơi thở rồi hướng Bá Cường vừa bẩm báo trách:


- Nàng ta dù sao cũng là thân nữ tử, ngươi hà cớ gì ra tay nặng như thế?


- Vương gia thứ tội!


- Ta đã hiểu lầm Lâm gia mà lỡ tay ngộ sát ngũ tiểu thư, ngươi như thế nào còn khiến thất tiểu thư ra nông nỗi này. Được rồi, ngươi mau mau lui về phòng tự kiểm điểm bản thân. (Tà: Phi Vũ ca, ngươi là ‘lỡ tay ngộ sát’ người ta a???!!! -_- )


Trịnh Phi Vũ trưng ra bộ mặt thập phần thương tâm, chỉ hận một nỗi không rơi được nước mắt. Hắn đang vờ trách phạt Bá Cường để yên lòng nhân trong Lâm gia. Lúc này, họ đang tập trung mọi sự quan tâm đến thất nữ của mình nên đâu thể tinh vi nhận ra hắn phạt thuộc hạ chỉ là úp mặt vào tường kiểm điểm! Hắn giao người vào tay Bá Cường là đã có ý muốn nữ nhân kia không thể sống thọ. So với Bùi Lực, Bá Cường tính tình nóng nảy bộc trực chẳng biết thương hoa tiết ngọc, ra tay với nam cũng như nữ, tuyệt tình vô cùng.


Mà Bá Cường cũng tinh tường hiểu ý, nhanh chóng nhập vai diễn cùng hắn, cúi đầu quay người về phòng. Hiếm khi vương gia nhà hắn đích thân ở lại dàn xếp hậu sự, nay không nhân cơ hội thì đợi đến bao giờ a!



- Lâm Bình, ta nói a, nếu đây đã là ý chỉ của hoàng thái hậu thì cũng không thể bỏ qua, ngươi hay là cứ chọn lại một ái nữ khác rồi cùng ta bàn tính chuyện thành thân!


Trịnh Phi Vũ không lạnh không nhạt buông lời.


Thế nhưng lời này rơi vào người nhà trên dưới Lâm gia thì như sét đánh ngang tai. Hắn vừa hạ sát ngũ nữ của họ, khiến tiểu thất thân tàn ma dại, sống chết đang còn tùy mệnh. Thế mà nay còn muốn cấp thêm một ái nữ khác cùng hắn thành thân, chỉ sợ cái danh Cửu vương phi kia chưa thể mang đã thành xác không hồn.


- Vương gia, việc... việc này hay là cứ tạm gác lại!


Lâm Bình khổ sở hướng hắn thối lui hôn nhân.


- Được rồi, vậy hôm nào đó đẹp trời chúng ta bàn tiếp vậy!


Nói rồi hắn vươn vai đứng dậy, hướng về biệt viện với một bộ thở dài.


- Ai nha, tối nay mưa thật lớn!


---


Trời hửng sáng, cơn mưa lớn lúc nửa đêm đã không còn.


Trên hồ, những đóa sen hồng phấn tươi thắm đang bừng nở. Đã vào đúng mùa hoa, hương thơm thoang thoảng tỏa ra dễ chịu hòa tan trong không khí mang đầy hơi nước. Cơn mưa đi qua nhưng vẫn còn đọng lại những giọt nước trong suốt, lấp lánh tựa bích ngọc trên lá xanh.


Đình viện ngập tràn trong khung cảnh đầy sức sống.


Trịnh Phi Vũ một thân bạch y, tâm trạng thoải mái tiến vào trang viên. Vừa gặp Huyết Tử trong đình viện, hắn liền chạy đến trưng ra bộ mặt ghi rõ mấy chữ “Ta bị ủy khuất!”


- Tịnh Nhi a, ta đêm qua bị người ta khi dễ, tự tiện tiến vào phòng nha!


- Ừ!


Huyết Tử châm cho hắn một ly trà nóng, thờ ơ đáp một tiếng.


- Chủ tử suýt thất thân vì bị người làm nhục, thuộc hạ như nàng chỉ ừ một tiếng?


Trịnh Phi Vũ hậm hực uống trà.


Một tiếng “thất thân” lại thêm một từ “làm nhục” nhẹ nhàng như không bay vào tai Huyết Tử khiến nàng một phen trố mắt. Này cư nhiên là Cửa vương gia khiến thiên hạ ngoài kia hết kính lại sợ nha!


- Nàng nhìn gì?


- Sáng nay Lâm gia trên dưới một màu đèn lồng cùng dải lụa trắng, khắp nơi khóc lóc thảm thiết thê lương.


- Nàng biết?


Hắn nhướng mày.


- Ta đoán!


Trịnh Phi Vũ nghe nàng nói vậy thì lại càng mượn nước đẩy thuyền, đưa tay sờ sờ mặt:


- Ai nha, nàng nói xem, nhan sắc vốn lung linh như vậy cũng đâu phải lỗi ở ta. Hôm nay có tiểu thư khuê cát vứt bỏ tiết hạnh nửa đêm vào phòng, biết đâu ngày mai lại có ác bá nữ vương tìm ta cướp sắc a! (Tà: Phi... Vũ... ta... muốn... ói... _ __!!)


Hắn ảo não tràn đầy, buông thêm một câu:


- Vẫn là ta hồng nhan bạc phận a!


Sau đó nhanh chóng chuyển chủ đề.


- Tịnh Nhi, liệu nàng có thể rủ lòng nấu cho kẻ luôn sống trong nỗi lo sợ mất sắc này một bữa cơm.


Huyết Tử thấy một kiểu lí luận của hắn thì bật cười. Lúc sau nàng mới để lại hai tiếng “Ngươi đợi!” rồi cước bộ nhẹ nhàng rời đi.


Trịnh Phi Vũ vì một sự dịu dàng kia của nàng mà lại ngẩn ngơ.


Từ hôm qua, lần đầu tiên nàng như thế nói nhiều với hắn. Phải chăng là đã bắt đầu tin tưởng ở hắn?


Vì sự thay đổi bất ngờ thái độ này của nàng, hắn dùng “giả thiết con vịt” để giải thích.


Vịt con khi mới nở, sinh vật đầu tiên mà nó nhìn thấy liền nhận là vịt mẹ. Huyết Tử cũng vậy. Nàng bị phụ thân ruồng bỏ, chỉ có duy nhất mẫu thân thương yêu, che chở. Sau này người mất, tâm nàng cũng như chết theo.


Nhưng nàng rất thông minh cùng nhạy bén, sự quan tâm của Trịnh Phi Vũ cớ gì không nhận ra. Dù chẳng biết sự quan tâm đó từ đâu xuất phát và có như thế nào ý nghĩa nhưng hắn vẫn là người đầu tiên sau ngần ấy năm cho nàng cảm nhận được cái gọi là ấm áp tình người.


Lần hồi sinh này, hắn nghiễm nhiên trở thành “vịt mẹ” của nàng. ( Tà: khục khục... hahahaha ... )