Ta Nữ Chính Biết Ngươi Nữ Phụ

Ta Nữ Chính Biết Ngươi Nữ Phụ - Chương 17





Khi Lưu Phong và Mạc Phi dời sàn nhảy thì một phục vụ đến chuyển lời cho cô


- Lưu chủ tịch mời tiểu thư ra ngoài có chuyện cần nói ạ


- Cô dẫn đường đi


Mạc Phi quan tâm nhìn cô


- Anh đợi em


Lưu Phong theo phục vụ đi ra ngoài hoa viên, từ xa cô đã thấy bóng dáng ba cô... và Lâm Tố Lan. Cô từng bước từng bước tiến gần bọn họ, trong lòng, cảm xúc cứ ngỡ đã buông thả được lại cuồn cuộn nổi lên. Khi đứng trước mặt hai người mà cô hận nhất cuộc đời này. Lưu Tư Phúc, ông ta là ba không làm tròn nhiệm vụ người ba, là chồng không làm tròn nghĩa vụ người chồng. Cô hận, không lẽ đàn ông trên đời này đều như ông ta, đều giống Âu Dương Lãnh.


Hai bên đều không nói gì, vẫn là “mẹ Lâm” “quan tâm “ mở lời trước



- Phong nhi, con đã ra khỏi trại... à.. sao không về nhà a, ít nhất nên thông báo cho chúng ta biết chứ


- Tôi trốn khỏi trại điên đó cũng được nửa tháng rồi đó, “ba mẹ” không biết gì sao??


Cô bình thản nói, nhưng cố ý nhấn mạnh cho bọn họ biết, cô là từ trại điên trốn ra, mà bọn họ chính là vứt cô trong đó


- Mau chuẩn bị về Lưu gia – cuối cùng ba cô cũng lên tiếng


Cô trào phúng nhìn bọn họ, ai là người ép cô có nhà không thể về


- Lưu gia?? A, đúng rồi Lưu gia chính là nhà. Nhưng là nhà của mấy người, không phải của Lưu Phong này


Lưu Tư Phúc giận tím mặt nhìn đứa con gái này, tính tình không thay đổi chút nào, lại còn ngang bướng hơn trước



- Đứa con bất hiếu này! ta sẽ bỏ qua hết chuyện cũ, mau theo ta về nhà, con cái Lưu gia sao để...


- Bỏ qua chuyện cũ?? Haha, cả đời này tôi cũng không bao giờ bỏ qua chuyện cũ của mấy người đã hại chết mẹ tôi thế nào


Lưu Tư Phúc hoảng hốt nhìn cô


- Sao.. sao con biết?? Ta... ta.. con nghe ta nói... ta..


Lưu Phong mỉa mai nhìn bọn họ


- Muốn người khác không biết thì tốt nhất đừng có làm


- Lưu Phong....


Lưu Phong dời khỏi đó, tâm trạng cô cực kì khó chịu, tim đau thắt lại, như có ai đó đang bóp nghẹt lấy nó, rất đau, rất mỏi mệt, đến mức Lưu Phong cảm thấy hô hấp cũng khó khăn. Thì ra cô vẫn... yếu đuối đến thế.....


- Lưu Phong!


Mạc Phi thấy cô bước ra, nhìn cô đau hắn cũng đau, nhìn cô tỏ ra mạnh mẽ hắn lại càng chua xót. Khi thấy cô dựa vào người hắn, hắn thật cảm ơn cô, cảm ơn vì chấp nhận cho hắn làm điểm tựa bảo hộ cô


Nhưng Mạc Phi cảm thấy có gì đó không ổn, giọng cô như thều thào, hô hấp cũng nhanh hơn bình thường, sắc mặt thì tái nhợt như không còn một tí huyết sắc nào vậy. Cô một tay ôm lấy ngực, một tay bám víu vào tay hắn


- Đưa tôi dời khỏi đây