Ta Nhân Sinh Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng

Chương 56: Phiền phức




Cố Dương bước qua đó đỡ Từ Nhược Mai dậy.

“Không cần ngươi giúp.”

Sau khi đứng lên, Từ Nhược Mai muốn hất tay hắn ra, nhưng lại hoàn toàn không dùng sức được.

Nàng không muốn nợ nhân tình của nam nhân này nữa.

Cố Dương nói với thái độ không tốt: “Ngươi tưởng ta muốn lo cho ngươi à, nếu không phải Kiếm cung các ngươi hành sự quá bá đạo, ta còn lâu mới thèm bận tâm tới sống chết của ngươi. Ngươi muốn chết thì cũng đừng kéo theo ta.”

Nếu hắn vứt nàng ở nơi này, lỡ như nàng cứ thế chết đi, chẳng mấy chốc Kiếm cung sẽ truy xét tới đầu hắn.

Tiết Nga sẽ giấu giếm Lâm gia là vì Lâm gia muốn nuốt chửng Phương gia, nhưng khi đối mặt Kiếm cung thì chắc chắn nàng sẽ không giấu giếm giúp hắn.

Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng bước chân.

“Suỵt.”

Cố Dương nắm lấy cánh tay của Từ Nhược Mai, nhảy qua khỏi tường rào, biến mất trong màn đêm.

Hắn vừa đi thì người đến đã phát hiện Lâm Cách nằm trong vũng máu, Lâm phủ bỗng chốc trở nên hỗn loạn.

Cố Dương dẫn Từ Nhược Mai về nhà. Hắn đáp xuống sân, vừa buông tay thì cơ thể nàng loạng choạng, suýt nữa vấp té.

Không đúng!

Cố Dương quan sát tỉ mỉ, thấy trên mặt nàng không hề có màu máu, nhiệt độ cơ thể cũng đang không ngừng trôi mất, thân thể càng lúc càng yếu ớt.

Hắn kéo tay áo chỗ cổ tay nàng lên, chỉ thấy chiếc vòng bạc đó dán chặt trên làn da của nàng, dưới ánh trăng hiện ra tia sáng yêu dị.

Hắn dùng ngón tay chạm nhẹ, cảm thấy chân khí trong cơ thể cũng bị lôi kéo, bị hút vào phía trong chiếc vòng này.

Cố Dương giật mình nói: “Đây là thứ gì vậy?”

“Toả Nguyên Trạc… chuyên dùng để phong cấm… chân khí của võ giả tam phẩm…” Từ Nhược Mai hơi thở hổn hển nói.

Hóa ra là thứ dùng để đối phó võ giả tam phẩm, chẳng trách nàng không chịu nổi, nàng mới tứ phẩm thôi.

Hơn nữa, trông thứ này không chỉ hút chân khí, mà còn hút sinh mệnh lực của người khác nữa.

Nếu không nàng cũng sẽ không yếu đuối thành dáng vẻ như này.

Thể phách của võ giả tương đối mạnh mẽ, vượt xa người bình thường.

Cố Dương trầm giọng nói: “Phải nhanh chóng tháo bỏ nó mới được, ta thấy ngươi không cầm cự được bao lâu đâu.”

“Chắc… chỗ Lâm Tử Thịnh có… chìa khoá…”

Nói đùa sao, Lâm Tử Thịnh kia là nhị phẩm, hắn không trêu chọc nổi.

Hắn hỏi: “Vị kiếm nô đó của ngươi đâu?”

“Bị Lâm Tử Thịnh… giữ chân rồi.”

“Hay là ta đưa ngươi về Kiếm cung đi, chắc sư phụ ngươi có cách tháo bỏ Toả Nguyên Trạc này.”

“Không được.”

Giọng nói Từ Nhược Mai rất yếu, nhưng thái độ khá cứng rắn: “Kiếm cung… tự có phép tắc, không thành tam phẩm… không được về núi!”

“Phép tắc rách nát gì chứ, chẳng lẽ còn quan trọng hơn tính mạng của ngươi sao? Ngươi tiếp tục như vậy sẽ chết đấy.”

“Không được sỉ nhục Kiếm cung ta.”

Ánh mắt của Từ Nhược Mai trở nên vô cùng nghiêm túc.

Được thôi, một con người đã bị môn phái tẩy não.

Cố Dương lười biếng nói nhiều, trực tiếp ném nàng vào căn phòng Lăng Linh ở trước kia cho xong chuyện.

“Quả nhiên mười lăm vạn lượng không dễ kiếm, ta biết ngay chắc chắn sẽ gặp phải phiền phức mà.”

Đây đúng là củ khoai lang bỏng tay, thế nhưng cũng không thể cứ để nàng chết ở nơi này.

Cố Dương suy nghĩ một hồi, quyết định tới Thanh Huyền môn một chuyến, có lẽ nàng biết cách tháo bỏ Toả Nguyên Trạc này.

“Toả Nguyên Trạc?”

Tịnh Ngọc đạo cô không ngờ Cố Dương đến tìm bà ta vào lúc nửa đêm lại là để hỏi vấn đề này. Bà ta nói: “Đây là dị bảo của thời kỳ Thượng Cổ lưu truyền lại, dù là cường giả nhất phẩm bị khoá, chân nguyên cả người cũng sẽ bị phong cấm, không thể thoát khỏi.”

“Trên đời này, Toả Nguyên Trạc cũng chỉ có một vài chiếc thôi. Muốn tháo bỏ thì chỉ có hai cách, một là dùng chìa khoá mở ra, còn cách kia là cường giả Thần Thông cảnh dùng pháp lực bản thân đánh vỡ nó, sau đó tự khắc sẽ tháo ra được.”

“Gì cơ, võ giả tứ phẩm bị Toả Nguyên Trạc khoá lại? Vậy thì nguy hiểm rồi, cách duy nhất chính là tìm người giúp đỡ, chủ động dồn chân khí vào đó, giúp người kia gánh vác một phần lực hút của Toả Nguyên Trạc.”

Sau khi Cố Dương nghe xong thì lập tức từ biệt: “Đa tạ sư thái chỉ bảo.”

Một đi một về, Cố Dương trước sau cũng chỉ dùng chưa tới một giờ. Sau khi trở về, hắn chỉ thấy trạng thái của Từ Nhược Mai trở nên tệ hơn.

Đột nhiên hắn nhớ ra một vấn đề, nếu hôm nay hắn không cứu nàng, dựa theo kết quả mô phỏng hôm qua, nàng cũng không hề nguy hiểm đến tính mạng.

Dù sao nửa năm sau, nàng vẫn sống khoẻ mạnh chạy đến tìm hắn trả thù.

“Không lẽ ta cứu nàng ngược lại là hại nàng ư?”

Cố Dương không khỏi suy xét về vấn đề này.

Tuy nhiên hành động trên tay hắn không chậm. Hắn dùng tay ấn lên Tỏa Nguyên Trạc thì lập tức cảm nhận được luồng lực hút kinh khủng đó, trong chớp mắt đã hút đi hơn nửa chân khí của hắn.

Hắn buông tay ra, khoanh chân ngồi trên giường, bắt đầu điều hoà hơi thở, hồi phục chân khí tiêu hao.

Cuối cùng một đêm dài đằng đẵng cũng đã trôi qua.

Cố Dương mở mắt ra, nhìn thấy Từ Nhược Mai đã tỉnh dậy, khí sắc cả người trông tốt hơn nhiều, không trắng bệch giống như trước đó, trong lòng hắn thở phào nhẹ nhõm.

Trông dáng vẻ này, tạm thời nàng không chết được rồi.

Ánh mắt của Từ Nhược Mai nhìn hắn hơi phức tạp, khẽ hé đôi môi, dường như muốn nói điều gì đó, nhưng rốt cuộc lại không thốt lên lời nào cả.

“Ngươi ở lại nơi này trước đi, đợi khi nào kiếm nô của ngươi tìm tới hãy đi.”

Từ Nhược Mai sửa lời hắn, nói: “Đó là sư bá của ta.”

“Đừng quên, ngươi đã nợ ta hai lần. Muốn báo đáp rất đơn giản, cho tiền là được.” Cố Dương nhấn mạnh thêm một lần.