“Ngươi muốn giết ai?”
Sau khi Cố Dương vào nhà, hắn trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
Nữ nhân cũng thấy người này không thích nói chuyện vô nghĩa, bèn nói: “Đại chưởng quỹ của Phương gia, Lâm Cách, tứ phẩm, am hiểu sử dụng độc.”
Cố Dương cũng không cảm thấy quá bất ngờ với người được lựa chọn này.
Nàng có thể trả mười lăm vạn lượng, cho nên đương nhiên người nàng muốn giết không phải là người tầm thường. Nói chung, nếu để hắn giết Lâm Tử Thịnh hay là nhị phẩm của Phương gia, vậy thì hắn chỉ có thể thẳng tay tiễn khách.
Một tứ phẩm, mối làm ăn này hắn nhận được.
Cố Dương tỏ vẻ bình tĩnh, nói:
“Ta e rằng ta không thể giúp gì được cho ngươi. Giết đại chưởng quỹ Phương gia, mối thù này, lỡ họ báo thù thì ta không đỡ nổi đâu.”
Nữ nhân bỏ mũ xuống, để lộ mái tóc dài đen như thác nước, sau đó nói: “Xin tự giới thiệu, thiếp thân Tiết Nga, hiện tại đang thay trượng phu đã khuất quản lý Phương gia.”
Cố Dương ngạc nhiên. Người trước mặt hắn là thê tử của nguyên chủ Phương gia, cũng là người đang nắm quyền quyết định ở Phương gia, đồng thời cũng là người tình trong tin đồn của nhị công tử Lâm gia.
Nữ nhân này không đơn giản, nàng xuất thân từ một gia đình giàu có bình thường, được nguyên chủ tài hoa trí thức của Phương gia nhắm trúng, nhất quyết lấy nàng về làm thê tử.
Sau đó, nàng trở thành góa phụ khi còn rất trẻ, nhưng nàng lại có thể khuất phục được già trẻ lớn bé Phương gia, dùng thân phận nữ nhi để trở thành người đứng đầu Phương gia.
Ban đầu, hắn nghĩ rằng nàng nhờ vào nhị công tử Lâm gia mới có thể khuất phục được Phương gia.
Bây giờ nhìn lại thì có vẻ như không phải vậy.
Không ngờ nàng bí mật tìm đến cửa, bỏ ra mười lăm vạn lượng để giết đại chưởng quỹ của nhà mình.
Đây là một khoản tiền không hề nhỏ.
Tiết Nga thở dài nói: “Chắc hẳn công tử cảm thấy rất kỳ lạ, tại sao thiếp thân lại muốn giết đại chưởng quỹ của nhà mình. Thực ra, tên Lâm Cách này là do Lâm Tử Thịnh gài vào Phương gia ta. Hắn muốn từng bước hao mòn và chiếm lấy vốn liếng của Phương gia ta. Nếu còn không diệt trừ thì sự nghiệp hàng trăm năm của Phương gia ta sẽ bị đục rỗng hết.”
“Trên dưới Phương gia ta đã muốn diệt trừ con rết này từ lâu rồi, nếu công tử chịu trừ khử hắn, Phương gia ta nhất định sẽ thay ngươi che đậy.”
Nghe xong lời của nàng, Cố Dương thầm nghĩ, giới quyền quý loạn thật.
“Ngươi nói cho ta biết chuyện này không sợ ta sẽ nói cho Long Hổ bang biết sao?”
Tiết Nga buồn rầu nói: “Dù sao thì cũng chỉ là liều mạng, cá chết lưới rách với Lâm Tử Thịnh thôi.”
Cố Dương gõ nhẹ ngón tay vào mặt bàn, như đang suy nghĩ, nhưng thực ra hắn đã bật hệ thống lên rồi.
Có thể làm việc này hay không thì còn phải xem mức độ nguy hiểm của nó như nào.
Dùng máy mô phỏng nhân sinh thử một lần là rõ ràng ngay.
Chi phí hắn bỏ ra chỉ là năm ngàn lượng, nhưng thu lợi tới mười lăm vạn lượng, mối làm ăn này hắn làm được.
…
Tiết Nga thấy Cố Dương có vẻ đang suy nghĩ, nàng không hề làm phiền mà im lặng ngồi một bên chờ đợi.
Nàng nhìn nam tử còn quá trẻ trước mặt. Rõ ràng hắn có sức mạnh to lớn, nhưng không hề phô trương chút nào. Hắn nội liễm thành thục, khác hẳn với những võ giả thiên tài mà nàng từng gặp.
Trượng phu đã khuất của nàng là thiên tài kiệt xuất nhất trong lịch sử Phương gia, ba mươi tuổi nhất phẩm, không hề thua kém những thiên kiêu đó.
Đáng tiếc, cuối cùng hắn vẫn không vượt qua được bước đó.
Nếu trượng phu nàng vẫn còn đó, làm sao Phương gia có thể rơi vào bước đường cùng như ngày hôm nay?
Trong lòng nàng cảm thấy buồn bã.
Lúc này, ngón tay gõ trên bàn của Cố Dương dừng lại. Hắn nói: “Ta có thể đồng ý với ngươi, nhưng ta phải lấy một nửa số tiền đặt cọc trước. Cuối cùng, dù có thành công hay không, ta cũng sẽ không hoàn trả tiền đặt cọc.”
“Được.”
Tiết Nga cũng là người quyết đoán, nàng đồng ý ngay: “Ngay sáng ngày mai ta sẽ đưa ngân phiếu tới phủ.”
Sau khi thương lượng ổn thỏa, nàng lập tức rời đi.
Lúc nàng rời khỏi sân, một nữ nhân lớn tuổi bước ra từ bóng tối: “Phu nhân, hắn đồng ý rồi?”
Tiết Nga gật đầu, nhưng nét mặt không hề thoải mái chút nào.
“Ngươi đang lo lắng rằng hắn sẽ thất hứa?”
Nàng lắc đầu: “Ngay cả khi hắn không ra tay, chúng ta vẫn phải ra tay. Lần này, ta chỉ đang thử chút thôi. Thành công là tốt nhất, nhưng nếu không thành công thì cũng không ảnh hưởng đến kế hoạch của chúng ta.”
Kể từ khi nàng biết rằng Cố Dương đánh bại Điền Phi là vì tiền thì nàng đã nghĩ ra ý tưởng này. Nếu như có thể giải quyết Lâm Cách bằng tiền thì quá tốt rồi.
Nàng không đặt tất cả hy vọng của mình vào võ giả trẻ tuổi mà trước giờ nàng không hề quen biết.
Lão bà lại hơi lo lắng: “Bắt đầu bây giờ liệu có gấp quá không? Bên phía thiếu gia...”
“Chúng ta không còn thời gian nữa rồi.”
Tiết Nga ngắt lời lão bà: “Sau khi đoạt được thứ đó, thực lực của Lâm Tử Thịnh tăng vọt. Có lẽ không bao lâu nữa hắn sẽ thành công đột phá nhất phẩm. Đến lúc đó sẽ là dấu chấm hết của Phương gia. Bây giờ là cơ hội duy nhất của chúng ta.”
Nói rồi, nàng cười lạnh: “Lâm Tử Thịnh phát điên vì sắc dục, đến mức dám thèm muốn đệ tử cuối cùng của cung chủ Kiếm cung. Người của Kiếm cung bao che nhất. Nếu hắn không thuận lợi, sau này cùng lắm tên đệ tử đó sẽ tìm hắn tính sổ. Nếu mà hắn thật sự đoạt được vào tay thì cái chết ở ngay trước mắt. Sợ rằng cả Lâm gia sẽ bị xóa sổ.”
“Dù sao đi nữa, Lâm gia sẽ không cho phép hắn làm loạn như thế. Mà đây chính là cơ hội cho ta, tuyệt đối không thể bỏ lỡ.”
Lão bà không nói tiếp, rõ ràng là đã bị thuyết phục.
…
Sau khi tiễn Tiết Nga, Cố Dương xem mô phỏng của hệ thống.
[Hai mươi hai tuổi, ngươi đã là một võ giả tứ phẩm. Ngươi đã đưa Tô Thanh Chỉ và Lăng Linh đến Bình quận thành, một kiếm đánh bại Điền Phi, danh tiếng vang dội cả Bình quận thành.]
[Ban đêm, Tiết Nga của Phương gia đến, muốn nhờ ngươi ra tay giết đại chưởng quỹ Lâm Cách, thù lao mười lăm vạn lượng. Ngươi đồng ý mối giao dịch này.]
[Vài ngày sau, ngươi lẻn vào nhà Lâm Cách và giết hắn ta.]
[Đêm ngày hôm sau, Tiết Nga đã đưa cho ngươi một tờ ngân phiếu có mệnh giá mười lăm vạn lượng theo như đã hứa.]
[Nửa năm sau, Từ Nhược Mai đến thách đấu với ngươi và sử dụng cấm thuật, cưỡng ép đột phá lên tam phẩm, sau khi giết ngươi, tự mình bị thương nặng mà chết. Kết thúc cuộc đời năm hai mươi ba tuổi.]
Từ kết quả này, sau khi hắn giết Lâm Cách, cả Phương gia và Lâm Tử Thịnh đều không trả thù hắn.
Ít nhất là như vậy trong nửa năm.
Sau đó, nửa năm sau, hắn bị giết bởi Từ Nhược Mai, người đứng thứ sáu trong Hồng Nhan bảng.
Không phải nói là đạo tâm bị hắn một đao đâm thủng sao? Tại sao nàng vẫn có thể cưỡng ép đột phá lên tam phẩm được, điều này là hoàn toàn không hợp lý.
Bây giờ Cố Dương đã hiểu rõ rồi. Bất cứ khi nào hắn nhận được một vài lợi ích, hắn đều sẽ gặp phải rắc rối lớn.
Nhận ba vạn lượng của Tô Thanh Chỉ, hắn lập tức đắc tội với Liễu gia và ngũ hoàng tử, bị truy sát không biết bao nhiêu lần.
Sau khi lấy được bản đồ kho báu của ảnh đạo, hắn lại chọc vào Tào Y Y nhất quyết không bỏ qua cho hắn.
Đánh bại Điền Phi, kiếm được sáu vạn năm ngàn lượng, cộng thêm một bản đồ kho báu, thế là vô duyên vô cớ kết thù không đội trời chung với đệ tử Kiếm cung Từ Nhược Mai.
Đây rõ ràng là nhắm vào hắn.
Nếu hắn giết Lâm Cách, không cần nghĩ cũng biết, hắn nhất định sẽ đắc tội Lâm Tử Thịnh.
Đừng nghĩ ai ai cũng là kẻ ngốc, Lâm Cách bất ngờ bị ám sát, không nghi ngờ gì hắn mới là lạ ấy.
Nhị công tử Lâm gia là cường giả nhị phẩm.
Dù vậy, Cố Dương vẫn quyết định nhận mối giao dịch này, mười lăm vạn lượng, quá thơm.
Hắn đã sớm nghĩ thông suốt rồi, ngay cả khi hắn không làm gì, không đắc tội với ai, bằng một cách thần kì nào đó hắn cũng sẽ vướng phải rắc rối rồi vô duyên vô cớ chết toi luôn.
Chỉ cần có thể kiếm tiền và không bị giết ngay lập tức thì hắn đều dám làm.
Còn những rắc rối mà nó mang lại, đừng nói nửa năm, chỉ cần có đủ tiền, mấy tháng sau đột phá lên nhất phẩm cũng không phải chuyện gì khó.
Quan trọng vẫn là kiếm tiền.