Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ta, Nguyệt Lão! Không Làm Nữa

Chương 74




Sau khi trượt kỳ thi vào Sở giám phạt, Tô Quân liền dồn hết tâm trí vào sự nghiệp thắt dây tơ hồng ở sở Nguyệt Lão.

Vì thế, sau hơn 200 năm công tác ở sở Nguyệt Lão, Tô Quân cuối cùng cũng được thăng chức.

Tần Vô Duyên vừa ra thông báo, Tô Quân đã hưng phấn đến mức tăng ca cả đêm.

Lục Việt bị bỏ rơi trong căn phòng trống trải và lạnh lẽo canh giữ cái giường trống cả đêm.

Đối với việc vợ yêu được thăng chức, Lục Việt vừa buồn vừa vui.

Vui là vì năng lực và sự cố gắng của Tô Quân đã được công nhận, buồn là vì công việc của Tô Quân sẽ nhiều hơn trước.

Sau khi thăng chức, mỗi buổi sáng Tô Quân đều chiếu theo lệ hôn vào má hắn, sau đó nhảy lên mây Vạn Dặm rồi biến mất trong nháy mắt.

Hắn chỉ còn biết ôm lấy chiếc gối còn hơi ấm và tập làm quen với việc ăn sáng một mình.

Trước đây sau khi tan làm, Tô Quân sẽ đến sở Giám Phạt cùng hắn tăng ca, còn nấu cho hắn một bữa tối tình yêu

Nhưng bây giờ, hắn tan làm rồi mà Tô Quân vẫn bận bù đầu ở sở Nguyệt Lão, cúi đầu điên cuồng ghi sổ Nhân Duyên.

Hắn im lặng đứng bên cạnh rất lâu, đến tận khi nhân viên ở sở Nguyệt Lão về gần hết, đến tận khi Tần Vô Duyên đi qua đi lại nhìn hắn và Tô Quân đến 5, 6 lần, tiểu Quân mới giật phát hiện ra hắn.

Câu đầu tiên cậu nói là: "A Việt, hóa ra anh đứng đây nãy giờ à? Thể nào em cứ thấy lạnh lạnh."

Lục Việt: "........"

Câu tiếp theo là: "A Việt, anh cứ về trước đi, em còn phải tăng ca đến muộn cơ."

Lục Việt: "......."

Câu cuối cùng chính là "A Việt, sở Giám Phạt cũng còn nhiều việc phải xử lý đúng không? Chúng ta cùng nhau tăng ca nhé."

Lục Việt: "......."

Hắn chỉ muốn cùng Tô Quân tăng ca ở một nơi duy nhất, đó chính là trên giường.

Lục Việt đau lòng nghĩ.

Có phải tiểu Quân có công việc rồi thì không cần hắn nữa không?

Hắn thất thần đi ra cổng sở Nguyệt Lão, đúng lúc bắt gặp Thần Mưa đang chuẩn bị tưới cây cho Thiên Đình, một cơn mưa xối xả đổ xuống người hắn.

Tô Quân từ sở Nguyệt Lão chạy ra, niệm thần chú tránh mưa cho hắn, sau đó đau lòng lau tóc cho hắn.

Lục Việt gục đầu cọ vào cổ Tô Quân, cảm động gọi:

"Tiểu Quân..."

Tô Quân giúp Lục Việt lau nước trên tóc xong, ân cần dặn dò:

"A Việt, anh về nhà nhớ cho Vượng Tài với Cẩu Đản ăn nhé. À, còn cả Long Dự nữa, nó bảo anh quên không mua thức ăn cho nó lâu lắm rồi đấy, còn không cho nó ăn là nó sẽ lăn đùng ra giãy chết cho anh xem đấy. Trên đường về anh nhớ mua thức ăn cho nó."

Sau đó, Tô Quân quay người chạy vào trong sở Nguyệt Lão:

"Em quay lại làm nốt việc đã."


Lục Việt ngơ ngác nhìn Tô Quân trở về tiếp tục chăm chỉ làm việc.

Trái tim tan vỡ không thể hàn gắn trong cơn mưa lạnh giá.

Hắn đứng dưới mưa nhìn vào sở Nguyệt Lão một hồi lâu, cảm thấy bản thân còn không bằng hai con chó ở nhà. Cuối cùng hắn đành lê thân về nhà trong cơn mưa.

Ngày hôm sau, một dòng tiêu đề bắt mắt xuất hiện trên trang đầu tờ báo giải trí của Thiên Đình.

"Sở trưởng Lục si tình bị vợ yêu đổ ra khỏi nhà! Dầm mưa cả đêm cũng không dỗ được vợ!"

Đêm qua Lục Việt trằn trọc cả đêm, sáng sớm hắn đến sở Giám Phạt, nhiệt độ không khí xung quanh hắn giảm xuống còn âm độ. Nhân viên trong sở chỉ muốn chui xuống đất để tránh bão.

Hắn ngồi vào bàn, xoa thái dương đang nhức nhối, tay nắm chặt tờ báo, vẻ mặt u ám.

Sở phó Trần không dám nói lời nào, thầm đếm xem tờ báo còn nguyên vẹn được mấy giây.

Quả nhiên, tờ báo không trụ được quá ba giây đã biến thành bột mịn.

Sở phó Trần đang đoán xem Lục Việt sẽ mua hết số báo ngày hôm nay hay đi thiêu hủy hết, Lục Việt nhướng mày, trầm giọng nói:

"Phải để tiểu Quân nhìn thấy tờ báo này."

"Sau đó ngươi chỉ cần nói với em ấy ta buồn đến nỗi cơm ăn không ngon, ngủ không đủ giấc, thậm chí sắp khóc đến nơi rồi."

Sở phó Trần sốc đến không nói nên lời: "........"

"Sở trưởng, tình tiết sắp khóc này...có thể bỏ qua không?"

Y thực sự không thể tưởng tượng được khuôn mặt ngàn năm không bộc lộ cảm xúc của Sở trưởng tèm lem nước mắt sẽ là bộ dạng gì.

Thái dương của Lục Việt giật giật, hắn mất kiên nhẫn.

"Đại khái là ý đó."

Nửa tiếng sau, Sở phó Trần rón rén mở cửa, cắn răng nói:

"Sở trưởng, phu nhân nói...ngài không cần để ý đến mấy tin nhảm này, chỉ cần ngài chăm chỉ làm việc là sẽ quên hết mọi phiền não."

Lục Việt: "......."

Hắn cảm thấy tin tức ghi trên báo không hẳn là nhảm nhí mà rất có khả năng sẽ trở thành sự thật.

Tô Quân mới tăng ca được có mấy ngày mà Tần Vô Duyên đã là người đầu tiên không chịu nổi.

Người bình thường không bao giờ thấy bóng dáng như Sở trưởng Lục giờ ngày nào cũng đóng đinh trước cổng sở Nguyệt Lão đợi Tô Quân tan làm. Ngài ấy không biết đã dọa sợ không biết bao nhiêu tiểu Nguyệt Lão.

Chúng Nguyệt Lão dù rất muốn hóng chuyện nhưng lại không dám đụng mặt Sở trưởng Lục nên đành đánh vòng đi cửa sau.

Họ thật sự phải xếp hàng để rời khỏi sở Nguyệt Lão.

Mỗi lần phải xếp hàng Tần Vô Duyên lại thấy đau đầu.

Nhân viên trong sở có thể cảm nhận được ngọn lửa giận dữ của Sở trưởng đang bốc cháy cách đó vài mét, ngọn lửa ấy gần như đốt sạch không khí trong sở.


Còn bọn họ giống như những con cá mắc cạn, đang yếu ớt giãy chết.

Vì thế, Tần Vô Duyên liền đến tìm Tô Quân, tiến hành "một cuộc hội đàm hữu nghị" với Tô Quân bất chấp áp lực từ Sở trưởng Lục.

"Tô Quân, tại sao mấy ngày hôm nay ngươi đều tăng ca vậy?"

Tần Vô Duyên vốn nghĩ Tô Quân sẽ trả lời mấy câu như "Vì sở Nguyệt Lão là nhà của tôi, tôi yêu nơi này" nhưng hiện thực lại tr@n trụi đập vào mặt y.

"Tiền lương của mỗi một tiếng tăng ca là 300 linh thạch, tôi muốn kiếm linh thạch."

Tần Vô Duyên rơi vào trầm mặc: "........"

Lý do này thực sự khiến y không thể phản bác.

Y hỏi lại: "Sở trưởng Lục có nhiều núi linh thạch như vậy, sao ngươi có thể thiếu chút tiền lẻ này?"

Cả Thiên Đình ai cũng có thể thiếu tiền, chỉ trừ sở trưởng Lục và vợ hắn - Tô Quân.

Mặt Tô Quân đỏ bừng, cậu cúi đầu, xấu hổ nói:

"Đó là tiền của Sở trưởng Lục, tôi muốn tự kiếm tiền, tạo cho anh ấy một bất ngờ..."

Tần Vô Duyên gật đầu.

Được, Sở trưởng và phu nhân muốn có chút tình thú để hâm nóng tình cảm, chuyện này y có thể hiểu được nhưng không thể vì thế mà làm ảnh hưởng đến nhân viên trong sở.

Tần Vô Duyên hít sâu một hơi, cố gắng đóng vai một người anh trai tri kỷ, nở nụ cười "thân thiện".

"Ta biết rồi. Gần đây có một lớp huấn luyện thăng chức, sở chúng ta phải cử một người đi, ngươi thay mặt sở đi đi."

"Lớp huấn luyện thăng chức là kiểu khép kín. Ta thấy mấy hôm nay ngươi luôn tăng ca đến tận khuya, chi bằng tham gia lớp huấn luyện này, vừa có cơ hội rèn luyện vừa kiếm được linh thạch, như vậy không phải vẹn cả đôi đường sao?"

Sở Nguyệt Lão cũng có thể tránh được Sở trưởng Lục.

Đúng là một mũi tên trúng ba con nhạn.

Người duy nhất chịu khổ chính là Sở trưởng Lục.

Sở trưởng, thật xin lỗi ngài.

Hai mắt Tô Quân phát sáng, mấy sợi tóc ngốc trên đầu phấn khích đứng thẳng dậy.

"Sở trưởng, ngài thật tốt với tôi!...."

Tần Vô Duyên lập tức ngăn chặn Tô Quân hưng phấn muốn bắt tay y.

"Được, ngươi về chuẩn bị, ngày mai xuất phát. Ta đi đây."

Vừa dứt lời, Tần Vô Duyên liền lạnh nhạt rời đi.

Bắt tay với Tô Quân?


Y không cần cái tay này nữa sao?

Hơn nữa, con husky họ Bạch ở nhà ngày nào cũng đánh hơi xem trên người y có mùi lạ nào không, nếu có y sẽ bị ném lên giường.

Thực sự không ổn.

Buổi tối lúc về nhà, Tô Quân nói với Lục Việt rằng cậu sắp phải tham gia lớp huấn luyện thăng chức với hình thức khép kín.

Lục Việt vòng tay ôm eo Tô Quân, m*t vành tai cậu, thấp giọng nói:

"Tiểu Quân, đêm nay chúng ta chúc mừng em trên giường nhé!"

Tô Quân: "......."

Cái gì mà chúc mừng trên giường, có mà một đêm "nhiệt liệt vỗ tay" thì có.

"Tiểu Quân, em không nói gì chính là đồng ý đấy nhé."

Mặt Tô Quân đỏ bừng, cậu dụi đầu vào ngực Lục Việt, lí nhí:

"...Ừm"

Một đêm không ngủ, trong giường thỉnh thoảng phát ra những âm thanh trầm đục xen lẫn những âm thanh ái muội mơ hồ.

Hai con mèo tỉnh dậy cứ lo lắng dùng móng vuốt cào cửa, miệng kêu meo meo.

(Rất nhiều lời giải thích về trận chiến ác liệt trên giường bị lược bỏ)

Trời tờ mờ sáng, mãi đến khi Tô Quân cuộn tròn người, hoàn toàn thiếp đi Lục Việt mới sảng khoái buông tha cậu.

Ngày hôm sau, Lục Việt mới biết mình sai rồi.

Tô Quân bị Lục Việt dằn vặt cả một đêm không ngủ, hai mắt thâm quầng, trên trán dường như viết mấy chữ "Cần ngủ bù".

Lúc cậu vội vàng thay quần áo, xỏ giày, chuẩn bị lao ra khỏi nhà đến lớp huấn luyện thì hai con mèo nghịch ngợm lại đào ra một hộp linh thạch.

Hai con mèo dường như nhận ra mình đã làm sai chuyện gì đó, chúng quay đầu nhìn sợ sệt nhìn Tô Quân.

Linh thạch vương vãi khắp đại điện, có một số viên còn quay tròn một vòng trước khi lăn đến chân cậu.

Tô Quân: "......."

Đột nhiên có cảm giác muốn làm thịt mèo.

Tô Quân đau đầu giúp Vượng Tài và Cẩu Đản dọn dẹp mớ hỗn độn mà chúng gây ra. Hai con mèo biết mình làm sai, đáng thương kêu meo meo nhận lỗi.

"Có linh thạch thì đem đến chỗ ta không phải tốt hơn à, sao còn đổ vương vãi hết ra nhà thế này?"

"Ban ngày ta phải kiếm tiền nuôi gia đình, ban đêm còn bị ba Lục của hai con hành hạ, không có thời gian nghỉ ngơi..."

Lục Việt im lặng đứng sau lưng Tô Quân, dùng ánh mắt ra hiệu cho hai con mèo đừng kêu nữa.

Đáng tiếc hai con mèo chỉ phát triển cân nặng và độ tuổi chứ không hề phát triển trí tuệ.

Bọn chúng ngược lại còn kêu to hơn, Cẩu Đản còn trực tiếp nhảy qua Tô Quân, chạy đến chỗ Lục Việt, nệm thịt tròn trịa chính xác đáp trên áo choàng đen của Lục Việt.

Lục Việt bế con mèo cưng của tiểu Nguyệt Lão, nhìn khuôn mặt giận dữ của Tô Quân, giả vờ hỏi:

"Sao ba nhỏ của con lại tức giận rồi?"

Cái cổ trắng nõn của Tô Quân in đầy dấu vết của cuộc chúc mừng tối qua.

Tô Quân lạnh lùng bế Cẩu Đản ra khỏi tay Lục Việt, mắt không nhìn hắn lấy một lần, tránh khỏi cái ôm của hắn.


"Ngoan, đừng để ý đến con người xấu xa đó, ba nhỏ lấy đồ ăn cho con."

Tô Quân yên lặng đổ thức ăn và nước cho hai con mèo, Lục Việt lẽo đẽo đằng sau dỗ dành.

"Tiểu Quân, ta sai rồi, đêm qua ta không nên làm lâu như vậy..."

Sắc mặt Tô Quân có phần dịu đi, cậu giận dỗi khịt mũi, giọng hơi khàn vì đêm qua đã kêu quá nhiều:

"Không phải lần trước anh cũng nói vậy sao?"

Lần trước, lần trước nữa, lần trước trước nữa, Lục Việt cũng thề thốt đủ kiểu, nhưng đến lúc lên giường là lại quên sạch.

Lục Việt: "......."

Thấy Tô Quân chuẩn bị ra ngoài, Lục Việt lại hạ giọng cầu xin:

"Tiểu Quân, em mang anh đi cùng có được không?"

Tô Quân nghi ngờ tai mình nghe nhầm: "........"

Cậu nói: "Sở trưởng Lục, ngài ở trong lớp thì thầy nào dám dạy bọn thần phép thuật nữa?"

Lục Việt: "...Anh có thể dùng thuật ẩn thân, tiểu Quân!..."

Tô Quân vội vàng lên mây Vạn Dặm đi mất.

Ở sở Giám Phạt, Sở phó Trần tiếp tục là chuyên viên tư vấn tâm lý giúp Lục Việt đang chán nản đến mức không muốn làm việc.

Lục Việt bẻ cây bút gãy làm đôi.

"Tại sao sở Giám Phạt của chúng ta không có suất tham gia lớp huấn luyện?"

Sở phó Trần thở dài: "Sở trưởng, tất cả hoạt động huấn luyện của chúng ta đều diễn ra trong sở..."

Hơn nữa, xét về cấp bậc, Sở trưởng sở Giám Phạt và Thiên Đình Trưởng đã là chức cao nhất rồi, làm gì còn chức nào mà thăng nữa.

"Vậy làm sao ta mới có thể tham gia lớp huấn luyện?"

"Tiểu Quân tham gia lớp huấn luyện với hình thức khép kín, nếu ta đến ký túc xá tìm em ấy, em ấy nhất định sẽ lạnh mặt từ chối."

Cuối cùng, Lục Việt hỏi: "Hay là ta đến sở Nguyệt Lão học cách thắt dây tơ hồng?"

Sở phó Trần bị dọa đến nỗi liên tục lắc đầu như trống bỏi: "...Không cần không cần, Sở trưởng."

Nếu như Sở trưởng Lục thực sự đến sở Nguyệt Lão học cách thắt dây tơ hồng thì năng suất làm việc của sở Nguyệt Lão sẽ tăng vọt lên gấp mấy lần trong tháng tới mất.

Sở phó Trần vò đầu bứt tai không biết phải giải quyết chuyện này như thế nào. Đột nhiên trong đầu y nảy ra một ý.

"Sở trưởng, thần nghĩ ra rồi! Mặc dù ngài không thể lấy thân phận học sinh tham gia lớp huấn luyện, nhưng ngài có thể dùng thân phận thầy giáo mà!"

...

Ngày thứ hai tham gia lớp huấn luyện, học sinh ngoan Tô Quân dậy rất sớm, đến lớp học tìm cho mình một vị trí hoàn hảo ở hàng đầu tiên.

Cậu đặt bút và sách vở ngay ngắn trên bàn, đợi thầy giáo vào lớp.

Hai cánh cửa chính điện chầm chậm mở ra, tiếng giày trầm đục truyền vào tai mọi người.

Đôi mắt Tô Quân mở to, trong mắt chứa đầy sự khát khao về linh thuật mới, cậu muốn nhìn rõ người huấn dạy cậu là ai.

Sau đó, đôi mắt cậu trợn to, cây bút trong tay rơi xuống đất cộp một cái.

...Tại sao lại là Lục Việt?