Ta Nguyện Vì Ngươi Mà Hóa Thành Quỷ

Chương 16




Nhưng tờ giấy đã thả ra chẳng thể rút lại, Thẩm Xuyên mặt không huyết sắc nhìn Huyền Mặc lắp bắp: "Lát mà bị giữ lại đánh, ta bỏ đệ ở đây rồi chạy trước."

"Ca ca không nỡ đâu." Nhìn vẻ mặt cười cười của hắn Thẩm Xuyên tức không nói nên lời, quay xuống dưới nhìn tiểu ca ca kia gương mặt xanh ngắt. Tiểu muội tên A Tinh kia cũng liếc lên phía trên, thấy người trả giá lại là kẻ trước bị khi dễ kia, hắn thì ngồi phía cao mình thì ngồi chen chúc dưới này càng thêm tức giận.

A Tinh quay qua quát tiểu ca ca bên cạnh: "Hôm nay bằng giá nào huynh cũng phải mua cho muội cặp ngọc này!"

Tiểu ca ca còn đang do dự thì tiếng Uyển Nương đã cất lên: "1000 linh thạch lần một."

"1000 linh thạch lần hai."

"1100 linh thạch!" Tiểu ca ca cắn răng trả thêm lần nữa. Thẩm Xuyên vội hướng Huyền Mặc nói nhỏ: "Được rồi, được rồi, đệ mau dừng ở đây thôi đùa như vậy đủ rồi."

"2000 linh thạch." Thế nhưng mặc kệ lời Thẩm Xuyên nói, Huyền Mặc đưa ra một cái giá mà cậu suýt nữa phun cả tách trà lên mặt hắn. Tuy cặp ngọc bội này nhì đẹp cũng có nhiều công dụng, nhưng đưa giá cao thế này vẫn là không đáng. Những người ở dưới cũng tò mò ngẩng đầu nhìn xem, rốt cuộc là ai mà vung tiền phung phí như vậy.

Thẩm Xuyên ôm lấy mặt: "Xong rồi, xong rồi, ta bị bệnh tim đó Huyền Mặc à. Coi như ta xin đệ, lát có ai trả giá hơn thì đệ nhường cho họ đi được không? Ta không muốn ở lại đây chịu hành hạ đâu!"

"Ca ca yên tâm có sao cũng là ta mà, sẽ không tổn hại gì đến huynh đâu."

"Hức..." Thẩm Xuyên thực sự muốn rơi nước mắt, cậu cứ nghĩ Huyền Mặc muốn trả thù chuyện lúc nãy tiểu muội kia đẩy mình, nên mới cố tình gây chuyện. Nhưng nếu họ thấy giá cao quá không trả nữa thì sao? Lúc đấy hai người không có tiền trả chẳng phải là chết chắc.

Quả nhiên bên dưới vị ca ca kia đã do dự mồ hôi chảy đầy trán, Huyền Mặc còn không tiếc nhìn A Tinh bằng ánh mắt khinh thường, làm cô tức lên giật lấy tờ giấy trong tay tiểu ca ca: "2500 linh thạch."

Tiểu ca ca nghe xong giá hoảng sợ đến mức rơi cả chén trong tay, A Tinh liền quát lên: "Tô Triết nếu huynh sợ thì ở yên một bên cho ta, hôm nay ta nhất định phải lấy được thứ này."

Những người xung quanh không cảm thấy lo lắng như Tô Triết và Thẩm Xuyên, ngược lại tất cả đều thấy rất vui vẻ, tò mò bình phẩm xem ai mới là người có thể có được cặp ngọc bội này.

"5000 linh thạch."

Xung quanh vang lên toàn tiếng ồ lên kinh ngạc, mà ở dưới A Tinh gương mặt cũng cứng ngắc. Lúc nãy còn hênh hoang tưởng cùng lắm là lên đến 3000, không ngời Huyền Mặc một lần nhảy lên tận 5000 linh thạch! Dù cô hiếu thắng nhưng vẫn biết còn có chuyện quan trọng phải làm, đành ngậm đắng nuốt cay vỗ mạnh xuống bàn một tiếng mạnh. Nghiến răng nghiến lợi nhìn về phía hai người Thẩm Xuyên, âm thầm tính sau khi ra khỏi đây nhất định sẽ kiếm cơ hội trả thù.

"5000 linh thạch lần một." Tiếng của Uyển Nương lại lần nữa cất lên, nhưng ai cũng hiểu không có kẻ điên nào mà dám bỏ ra một số tiền lớn như vậy tranh thứ này với hắn, Quả nhiên sau một hồi bốn phía im lặng, Uyển Nương cao giọng nói: "Chúc mừng vị khách trên kia đã có được cặp Bạch Ngọc này với giá 5000 linh thạch." Nói xong cô ra lệnh cho người bên cạnh cầm hộp ngọc lên tiến về phía họ.

"Xong rồi, xong rồi." Xem ra cậu lại khó sống một lần nữa rồi. Thẩm Xuyên chán nản gục mặt xuống bàn không dám ngẩng mặt lên.

Khi người cầm hộp ngọc kia đến, Huyền Mặc vẫn ung dung uống trà rồi ném bừa một thẻ bài lên bàn. Nam nhân vội đón lấy thẻ bài rồi đi một vòng, trong lúc chờ đợi Thẩm Xuyên vẫn không ngừng nhíu mày nhìn hắn. Nếu không phải tim đang như muốn nhảy ra ngoài cậu thực sự muốn hỏi, còn có kiểu tính tiền giống thẻ ATM thế này sao? Thế giới này cũng hiện đại quá rồi.

"5000 linh thạch đã được thanh toán." Khi nam nhân quay lại nói ra một câu làm Thẩm Xuyên suýt nữa ngã gục xuống dưới đất, mãi đến lúc cảm nhận được một miếng ngọc được treo bên hông mới lấy lại bình tĩnh nhìn Huyền Mặc khóe môi giật giật, sau đó là cười nửa miệng nói: "Ngươi lừa ta?"

"Ta chưa từng lừa ca ca chuyện gì."

"Ngươi nói ngươi không có tiền?"

"Đúng là ta không có tiền." Huyền Mặc mỉm cười: "Nhưng linh thạch thì không thiếu."

Thẩm Xuyên nén giận hít một hơi thật sâu, được rồi hắn nói đúng, hắn có lý! Uổng công lúc nãy mình còn lo lắng. Thì ra đã có nhiều linh thạch như vậy từ trước rồi mà vẫn ung dung nhìn cậu hoảng sợ, còn bắt cậu đi đào khoai kiếm tiền. Một viên linh thạch của hắn chẳng phải đủ sống cả tháng rồi sao? Đây là hắn đang trêu đùa mình?

"Ca ca lại giận ta đó sao?"

"Không dám." Miệng nói vậy nhưng Thẩm Xuyên đã quay mặt sang hướng khác, Huyền Mặc cười cười như đoán được ý nên quay sang dỗ dành.

"Ca ca đừng tức giận chuyện ta bắt huynh đi đào khoai, ta thực sự là không có tiền. Những người bình thường đó nào có dùng linh thạch để đi mua đồ đúng không? Ta thì lười đi đổi..."

"Vậy còn nhà? Ngươi giàu như thế đến một ngôi nhà cũng không có?"

Huyền Mặc thở dài: "Thực ra ta sống nay đây mai đó, nào có nhà cố định chọn bừa một chỗ dừng chân thôi. Ca ca cũng đừng vì chuyện này mà để bụng, ta coi như ta dùng cặp ngọc bội này chuộc lỗi được không?"

Nhìn miếng ngọc bội trắng tinh xảo đeo bên hông mình, dù sao hắn có lừa cậu thật thì cũng đâu có quyền gì giận chứ, huống chi là do bản thân không hỏi kĩ. Thấy Thẩm Xuyên sắc mặt dịu đi, Huyền Mặc mới cầm miếng ngọc còn lại lên nói: "Ca ca cũng không thể đeo hai cái cùng một lúc được đúng không? Vậy cái còn lại ta đeo nhé?"

"Tùy ngươi, dù sao cũng là đồ ngươi mua."

Lúc nãy Uyển Nương kia nói thứ này là một đôi thường dành cho những người yêu nhau, Huyền Mặc đeo đôi với cậu không cảm thấy bất tiện hay sao? Dù nghĩ vậy nhưng Thẩm Xuyên cũng không dám hỏi chỉ lặng lẽ cười cười.

Hai người trò chuyện ở trên lại không để ý đến bên dưới có một cặp mắt đang đằng đằng sát khí đang nhìn, A Tinh hỏa khí nghẹn đến cổ, từ nhỏ đến lớn thứ cô muốn chưa từng bị ẫm tay trên thế này. Bàn tay khẽ siết lại nghiến răng thì thầm nói: "Cứ đợi đấy xem các người cười được bao lâu."