Diệp Sở biết Bạch Huyên không thể cứ ở nơi này được, nếu đã có người biết Bạch Báo thì sớm muộn cũng sẽ có người lại tìm đến đây. Diệp Sở cũng không thể nào sống mãi tại Nghiêu thành, nhưng cũng không thể bỏ mặc Bạch Huyên và Dao Dao.
Diệp Sở đã khá lo lắng Bạch Huyên sẽ không đồng ý, như vậy thì đúng là nhức đầu lắm. Một trong những địa phương mà Diệp Sở quen thuộc nhất chính là Hoàng thành, nếu như Bạch Huyên không muốn đến đấy thì hắn cũng không biết phải bố trí cho nàng ở đâu nữa. Thanh Di Sơn cũng là một nơi để đi nhưng Diệp Sở không thể mang các nàng đến đó được.
Nhưng điều khiến Diệp Sở thở phào chính là, sau khi Bạch Huyên trầm mặc một lúc thì đã đồng ý.
Nàng đã hạ quyết tâm thì Diệp Sở lập tức xắn tay vào chuẩn bị. Diệp Sở đương nhiên sẽ không đi cùng Tình Văn Đình về Hoàng thành, có bà cô Diệp Tĩnh Vân ở đâu thì hắn sẽ ‘tránh voi’ đến đấy. Bà cô này mà biết mình về Hoàng thành, lại mách lẻo với Diệp gia thì chả biết có yên thân được ngày nào nữa không đây!?
Chuyện khiến Diệp Sở sợ hãi cũng không nhiều, nhưng một trong số đó là hắn sợ đối diện với Kỷ Điệp.
Diệp Sở cũng không dấu Bàng Thiệu tin mình muốn đến Hoàng thành. Bàng Thiệu rất là ngạc nhiên đối với quyết định đột ngột này của hắn, thầm nghĩ lúc trước sống chết thế nào thì Diệp Sở cũng không muốn đi Hoàng thành sao? Làm sao lại đổi ý nhanh đến như thế?
Dĩ nhiên là gã cũng rất khoái chí khi hay tin Diệp Sở đi Hoàng thành, tương lai ắt sẽ có thêm nhiều trò vui nên liền vỗ ngực bảo đảm nếu Diệp Sở tới Hoàng thành thì gã nhất định sẽ chiêu đãi long trọng. Nhưng khi vừa đảm bảo xong thì liền xoay mông phắn mất, đương nhiên là Bàng Thiệu thích trở về cùng với Tình Văn Đình hơn Diệp Sở. Dù sao thuyền mình nhiều mỹ nhân như vậy, ăn không được nhưng nhìn bổ mắt thì cũng đáng mà.
...
Bàng Thiệu rời khỏi Nghiêu thành không bao lâu thì Diệp Sở cũng đưa Bạch Huyên và Dao Dao đi tới Hoàng thành. Để tiện chăm sóc cho Dao Dao, Diệp Sở đã mua một chiếc xe ngựa và tham gia cùng một thương đội cũng đến Hoàng thành buôn bán. Muốn đi từ Nghiêu thành đến Hoàng thành thì mất rất nhiều thời gian, bất quá có Bạch Huyên và Dao Dao làm bạn, Diệp Sở cũng không cảm thấy khô khan. Cứ bình thản như thế, thời gian nửa tháng đã qua và Diệp Sở đã củng cố hoàn toàn cảnh giới Tiên thiên của mình.
"Xin hỏi Bạch Huyên tiểu thư có ở đây không?" Diệp Sở đang chơi đùa với Dao Dao thì một giọng nói quen thuộc vang lên.
Nghe được giọng nói kia, Diệp Sở liền quay sang Bạch Huyên bĩu môi cười: "Bạch Huyên tỷ mị lực thật là lớn nha, đã từ chối mấy lần mà hắn vẫn chưa chịu đầu hàng."
Nghe Diệp Sở nói, Bạch Huyên bỗng xấu hổ đến bỏ mặt, bèn trừng mắt liếc xéo hắn. Nhìn xuyên qua rèm cửa, nàng thấy một nam tử vận hoa phục đang đứng trước cửa xe ngựa, điều này khiến Bạch Huyên cảm thấy rất là bất đắc dĩ.
Nam tử này là một trong những người góp vốn lớn nhất, tên là Du Kinh Luân. Mấy ngày trước gã tình cờ nhìn thấy Bạch Huyên thì bỗng giật nảy mình. Nhìn một cái liền mất hồn mất vía nên ngày nào cũng tới đây mời Bạch Huyên. Nhưng có điều Bạch Huyên không ưa gã nên không thèm quan tâm.
"Đường tới Hoàng thành xa xôi buồn chán, ta nghĩ Bạch Huyên tiểu thư cũng không ăn uống được là bao. Ta đã bảo đầu bếp nấu nhiều món ngon để Bạch Huyên tiểu thư dùng với ta!" Du Kinh Luân đứng ngoài cửa xe ngựa hô.
Bạch Huyên muốn từ chối thẳng nhưng Diệp Sở liền lắc đầu ngăn cản: "Bạch Huyên tỷ không nên tuyệt tình như vậy chứ? Khó khăn lắm mới có người dâng thức ăn cho chúng ta cải thiện cuộc suống, tỷ lại nhẫn tâm cự tuyệt thế sao? Cho dù tỷ không nghĩ đến Dao Dao đang tuổi phát triển thì cũng phải nghĩ mấy hôm nay ta đã mất ăn mất ngủ chứ!"
Bạch Huyên suýt nữa đã bật cười, nghĩ thầm ngươi hết ăn rồi lại ngủ à? Tối ngủ còn lâu hơn cả Dao Dao, sáng nào cũng là Dao Dao quát ngươi dậy đó.
"Tiểu di! Con đói bụng!" Dao Dao chớp chớp đôi mắt linh động nhìn Bạch Huyên với vẻ đáng thương.
Bạch Huyên thấy nhanh như vậy mà Dao Dao đã bị Diệp Sở mua đứt, chỉ có thể gật đầu bất đắc dĩ. Diệp Sở và Dao Dao liền vui vẻ, Diệp Sở chui ra từ trong xe ngựa nhìn Du Kinh Luân đang đứng ở bên ngoài mà cười: "Du công tử, ngươi chỉ làm cơm trưa cho Bạch Huyên tỷ thôi à? Ta và Dao Dao cũng đói bụng, không biết chúng ta có thể ăn cùng không?"
Du Kinh Luân đương nhiên không muốn có người khác quấy rầy mình tán gái, nhưng muốn bỏ Diệp Sở và Dao Dao đi để hẹn hò riêng với Bạch Huyên là chuyện không thể nào, nên hắn ra vẻ cao hứng đáp: "Đương nhiên là có chuẩn bị cho Diệp công tử và Dao Dao rồi!"
"Vậy ta thay mặt Bạch Huyên tỷ cám ơn ngươi!" Diệp Sở cười ha hả, bế Dao Dao xuống xe ngựa rồi đi tới bên cạnh Du Kinh Luân.
Bạch Huyên bất đắc dĩ chỉ có thể đi xuống xe ngựa theo Diệp Sở, cùng đi với hắn.
Thấy Bạch Huyên rốt cục cũng chịu đáp ứng mình, Du Kinh Luân bèn mừng rỡ, liền đi tới bên cạnh Bạch Huyên nịnh nọt: "Bạch Huyên tiểu thư thích ăn món gì cứ nói, ta sẽ bảo đầu bếp làm cho nàng."
"À! Bạch Huyên tỷ thích ăn rất nhiều thứ đấy!" Bạch Huyên còn chưa đáp thì Diệp Sở liền cướp lời nói: "Móng heo này, lưỡi vịt này, thịt rùa, tổ yến, tim dê, thịt chó... À, đúng rồi, Bạch Huyên tỷ thích ăn nhất chính là cải thìa..."
Diệp Sở liền một hơi kể ra hơn chục loại cả rau lẫn thịt, Du Kinh Luân nghe được sắc mặt liền bối rối, trong lòng lại mắng to liên hồi: “Á đù! Ngươi cho đây là tửu lâu à? Có được nhiều món như vậy sao?”
“Chuyện này… chúng ta đang đi đường cho nên không có chuẩn bị nhiều thức ăn như vậy.” Du Kinh Luân ngượng ngùng cười đáp: “Mấy thứ đó chỉ có hai ba loại, những thứ khác...”
"Ta tưởng ngài chuẩn bị tốt lắm chứ, thì ra chỉ là một chút như vậy. Lại còn mặt dày mời Bạch Huyên tỷ sao?" Diệp Sở thở dài than: "Nhưng cũng được, tạm đi vậy!"
"!@#$^@#..." Du Kinh Luân hít sâu một hơi nén cơn bão nổi. Gã là một người thích hưởng thụ nên mang đồ ăn nhiều nhất trong thương đội rồi, vậy mà còn bị thằng này châm chọc, còn nói cái gì tạm chấp nhận nữa chứ? Không phải vì Bạch Huyên thì ta đã tống cổ ngươi đi lâu lắm rồi!
Bạch Huyên thấy Diệp Sở kéo Dao Dao ngồi xuống bàn đầy thức ăn ngon bắt đầu càn quét, trong lòng không nhịn được bèn cười thốt: "Du công tử đừng nghe Diệp Sở nói hưu nói vượn, có mấy món này ta đã thỏa mãn rồi."
Chỉ một câu liền khiến cho Du Kinh Luân lòng như hoa nở, vừa cười vừa dẫn đường cho Bạch Huyên nói: "Chỉ cần Bạch Huyên tiểu thư thích là tốt rồi!"
Bạch Huyên và Du Kinh Luân đang khách sáo với nhau thì Diệp Sở và Dao Dao càn quét hết tốc lực, lúc hai người nói xong thì thì Du Kinh Luân mới phát hiện trên bàn đã biến thành một bãi chiến trường. Trừ đi mâm cơm mà Diệp Sở để dành cho Bạch Huyên ra thì những cái khác đều đã trống không.
Trước mặt Dao Dao và Diệp Sở, thức ăn thì chất đống.
"Du công tử, ngài đứng làm gì thế? Ăn đi chứ..." Diệp Sở vừa cắn móng heo, vừa phất tay bảo Du Kinh Luân cùng ngồi xuống ăn.
Du Kinh Luân hít sâu một hơi, cố gắng hít thở bình thường, mắt nhìn tới chiếc bàn đã bị càn quét sạch trơn, trong lòng đã muốn chửi ầm lên. Thức ăn đã chất cả trước mặt ba người các ngươi rồi, ta còn ăn thế quái gì được?
Bạch Huyên dở khóc dở cười nhìn cảnh tượng này, bó tay bết cách. Nàng lại nhìn thoáng qua Du Kinh Luân, nghĩ thầm ngươi đụng vào Diệp Sở thì coi như ngươi xui xẻo rồi.
"Ha ha, không cần! Hôm nay ta không đói..." Du Kinh Luân hạ giọng mà nghe bao tử đang biểu tình rần rần, cố nặn ra một nụ cười miễn cưỡng.
"Vậy thì ta không khách áo!" Diệp Sở quả thật tưởng gã không đói bụng, liền kéo Bạch Huyên lại, cắm đầu ăn.
Giông bão càn quét trên bàn ăn cũng không mất nhiều thời gian. Sau khi Diệp Sở ăn gần hết sạch thì hắn liền hỏi Bạch Huyên: "Bạch Huyên tỷ, tỷ ăn no không?"
Thấy Bạch Huyên gật đầu thì Diệp Sở liền giúp Dao Dao lau miệng, đoạn cười lên nói: "Đa tạ Du công tử khoản đãi, lần sau có cơ hội ta nhất định sẽ tới nữa. Hà hà, cáo từ ngài!"
Nói đoạn Diệp Sở liền kéo Bạch Huyên chuồn mất dạng.
Nhìn Bạch Huyên bị Diệp Sở dắt đi mất, dù tính tình Du Kinh Luân có tốt đến mấy cũng đã không còn nhịn được nữa, mặt mày âm trầm vô cùng khó coi, bất ngờ rống lên một tiếng giận dữ: "Ngươi đứng lại cho ta!"
Tiếng gầm này liền hấp dẫn những người khác trong thương đội, cả đám người châu đầu ghé mắt trông về phía này, trong lòng thì thầm nghĩ tên nào mà lại chọc Du Kinh Luân vậy? Gã là thanh niên cứng đó nha!
Diệp Sở như thể chưa nghe thấy tiếng rống của đối phương, hắn quay đầu nhìn về phía Du Kinh Luân cười nói: "Du công tử nói ta sao?"