Thấy Diệp Sở né tránh được đòn tấn công, Động Lão Tam lắc đầu cười mỉa: “Vô dụng thôi, dù gì ngươi vẫn chỉ là Hóa ý cảnh. Tránh được một vài lần thì đã sao? Ngươi có thể chống đỡ ba Tiên thiên cảnh không?”
Sắc mặt Diệp Sở âm trầm, nhìn đối phương nói: “Ngươi nói không sai! Ta không hề ảo tưởng Hóa ý cảnh ngăn chặn được ba Tiên thiên cảnh.”
“Nếu như vậy thì biết điều thúc thủ chịu trói đi, tránh bị hành hạ về sau.” Động Lão Tam nhìn Diệp Sở, trong mắt ánh lên vẻ tàn nhẫn.
“À, nếu như ta không phải Hóa ý cảnh thì sao?” Diệp Sở lại né được một cước của lão Tứ, cười mỉm với Động Lão Tam.
“Đáng tiếc có nói gì thì vẫn là Hóa ý cảnh! Ngươi không thể cải biến điều này, cho nên ngươi phải chết!” Động Lão Tam tung cước, Diệp Sở vung tay ngăn cản được lui về sau mấy bước, chân tựa lên tảng đá nhưng liền bị đạp vỡ vụn.
“Ta nói…ta không phải là...!” Thân thể Diệp Sở đột nhiên căng cứng, mắt nhìn ba người vô cùng chăm chú.
Lời nói lắp bắp của Diệp Sở làm ba người sửng sốt, nhưng ngay sau đó cười phá lên: “Sợ quá hóa điên sao?!”
Đàm Diệu Đồng nhìn Diệp Sở, bộ dang vô cùng gấp gáp, khuôn mặt đáng yêu trở nên tái nhợt hẳn, thân thể run rẩy chứng tỏ nàng vô cùng lo lắng.
“Lên, giết hắn!” Động Lão Tam nói với hai tên đồng bọn phía sau, rồi lập tức ra tay với Diệp Sở.
Diệp Sở nhìn ba người chằm chằm, Cực Ý Ngọc nắm trong tay sáng rực lên.
“Ý cảnh nhập thể, hóa khí thành Tiên thiên!” Diệp Sở đột nhiên rống to, Ý trong cơ thể tràn vào bên trong Cực Ý Ngọc, sau đó lại từ nó thẩm thấu ngược vào thể nội Diệp Sở.
Cực Ý Ngọc có tác dụng dung nạp ý cảnh. Ý của Diệp Sở không ít, đã vậy còn là ý đối lập. Nếu như dùng cơ thể dung hợp ý cảnh bản thân rồi lột xác thì ắt hẳn sẽ bị trọng thương không hề nhỏ.
Nhờ có Cực Ý Ngọc nên Diệp Sở không còn phải lo ngại nữa, dù có bị thương thì chỉ tổn thương mỗi Cực Ý Ngọc mà thôi.
Quả nhiên, khi Ý cảnh Diệp Sở dung nhập vào bên trong Cực Ý Ngọc thì nó lập tức xuất hiện khe nứt. Điều này chứng tỏ suy nghĩ của Diệp Sở đã đúng, ngọc thạch giúp hắn chịu đựng phản kích của ý cảnh.
Tình hình này Diệp Sở vốn đã đoán được nên phải mới dùng tới cách này. Ý cảnh của hắn quá nhiều, muốn dung hợp hết lại thì chẳng khác nào tháo hết từng mắt xích ra, trộn lẫn với nhau rồi nối lại. Chuyện này cũng giống như để nhiều luồng lực tự do va chạm mạnh trong người, thể nội không bị thương mới là chuyện lạ trên đời.
Ý cảnh từ trong Cực Ý Ngọc tuôn vào cơ thể Diệp Sở, dung nhập đến nguyên linh khiến sức mạnh của chúng đột nhiên tăng mạnh, ý cảnh bạo phát ra mạnh mẽ hơn trước.
“Hắn muốn đột phá Tiên thiên cảnh!” Động Lão Tam tái mặt, không ngờ Diệp Sở lại chọn lúc này để đột phá.
Đàm Diệu Động ngơ ngác, đôi môi đỏ mọng mở to lộ rõ vẻ bất ngờ.
Hắn không biết đột phá Tiên thiên cảnh rất nguy hiểm hay sao? Nếu có đột biến xảy ra thì sẽ để lại ẩn tật không dễ chữa được. Trọng điểm hơn là lúc này Diệp Sở muốn dốc sức đánh cược đột phá lên Tiên thiên cảnh, chỉ cần thất bại thì hắn sẽ hoàn toàn thoát lực, đến lúc đó muốn bò dậy cũng vô cùng khó khăn. Đã vậy đang có ba cường địch đang như hổ rình mồi mà Diệp Sở lại chẳng để vào mắt. Hành động điên cuồng như thế, nàng thật sự không biết rốt cuộc Diệp Sở nghĩ gì nữa?!
Đàm Diệu Đồng thất thần, cảm giác miệng lưỡi khô khốc, không biết có phải thấy Diệp Sở quá lớn mật nên kinh hãi hay vì nguyên nhân khác.
Nàng vẫn đứng yên tại đó, trong mắt mờ mịt không rõ ràng mà ngơ ngác nhìn thanh niên đang không ngừng tăng ý cảnh lên. Đôi ngươi đảo loạn, không thể che dấu được sự bất ngờ tột bực.
Sau một hồi sửng sốt, ba người Động Lão Tam hét to: “Ngươi nghĩ bọn ta như bùn đất hay sao?”
Ba người ai nấy đều cảm thấy bị sỉ nhục. Tên này lại dám đột phá ngay trước mắt mình, giống như kiểu xem họ như không khí, không thể cản trở được hắn? Bình thường một Tu hành giả đột phá Tiên thiên cảnh thì đều phải tìm chỗ yên tĩnh, chọn đúng thời cơ thích hợp mới bắt đầu đột phá.
Nhưng tên này lại làm trò trước mặt bọn mình, vọng tưởng có thể đột phá đến Tiên thiên để đối kháng bọn chúng. Đúng là nằm mơ giữa ban ngày, muốn chết đây mà!
“Đã muốn chết thì ta sẽ giúp một tay!” Ba tên động chủ đã nổi giận thật sự, ai nấy đều bộc phát ra công kích mãnh liệt nhất, nhắm thẳng vào người Diệp Sở.
“Diệp Sở!” Đàm Diệu Đồng giật thót người, muốn kéo Diệp Sở ra nhưng thật sự lực bất tòng tâm.
Đúng lúc đòn tấn công của đối phương chạm vào người thì thân thể Diệp Sở vốn bất động nãy giờ chợt biến ảo, tốc độ nhanh hơn trước gấp mấy lần.
“Các ngươi nghĩ người nào cũng giống nhau hết sao?!”
Diệp Sở cười lạnh, bóp nát Cực Ý Ngọc trong tay, ý cảnh trong đó dung nhập toàn bộ vào trong cơ thể hắn.
Không biết từ lúc nào, trong tay Diệp Sở lại có thêm mấy viên Sát đan, toàn bộ đều được dung nhập vào cơ thể Diệp Sở: “Vỡ, Tiên thiên cảnh!”
Tiếng thét của hắn vừa dứt liền phun ra một ngụm trọc khí, lập tức hóa thành gió thổi bay rất nhanh, chỉ bấy nhiêu đã chứng tỏ lực lượng Diệp Sở tăng lên không ít.
“Trọc khí hóa Tiên thiên!” Diệp Sở quát lớn, linh khí bốn phía chịu tác động của hắn, được hấp thu vào thể nội theo từng đợt hô hấp.
Hết thảy mọi chuyện đều phát sinh trong chớp mắt, trong lúc Diệp Sở tác động đến linh khí xung quanh thì công kích của ba người đã bộc phát sát sườn. Một quyền của Động Lão Tam nhắm thẳng huyệt Thái Dương của Diệp Sở.
Diệp Sở nghiêng đầu tránh được, tung một cước ngăn cản lão Tứ, sau đó lại tiếp tục uốn éo tránh dòn. Bàn tay từ quyền hóa chưởng, lao thẳng tới Động Lão Tam.
Chưởng quyền va chạm một chỗ.
"Răng rắc!"
Tiếng xương nứt vỡ vang lên làm chấn động hết thảy. Diệp Sở nắm lấy nắm đấm của Động Lão Tam, bẻ mạnh khiến cả cánh tay đối phương mềm oặt. Động Lão Tam gào lên vô cùng thảm thiết.
Hắn lại tiếp tục tung hai chân, ngăn cản Động Lão Tứ, Động Lão Ngũ. Thân thể bị chấn động lui về sau hai bước.
Diệp Sở nhìn Động Lão Tam đang kêu rên thảm thiết rồi trông lại cánh tay mình, phát hiện lực đạo không chỉ đơn giản tăng lên gấp đôi. Vừa rồi Động Lão Tam còn trên mình một bậc nhưng hiện tại lực lượng bản thân lại chênh đối phương không ít.
Lúc này Diệp Sở cảm giác hô hấp cũng nhẹ nhàng hơn, tựa hồ linh khí trong trời đất đang không ngừng tràn vào thể nội.
“Đây chính là Tiên thiên cảnh sao? Trong lúc hô hấp cũng có thể loại bỏ được trọc khí, khó trách hoàn toàn khác hẳn Hóa ý cảnh!” Diệp Sở nghĩ thầm, nếu không phải bản thân tu luyện ý cảnh đến mức khủng bố, thì không thể nào chiến nổi Tiên thiên.
Ngay lúc hắn vừa lột xác lên Tiên thiên đã mạnh hơn đám Tiên thiên bình thường rất nhiều.
Trọc khí hoàn toàn bị xua tan, sát khí còn tồn tại chút ít. Diệp Sở tiếp tục thúc đẩy chân khí tẩy rửa hoàn toàn thân nhằm củng cố cảnh giới.
"Tiên thiên cảnh!"
Yết haầu Động Lão Tứ giần giật, cảm thấy vô cùng bất ngờ. Không phải đột phá Tiên thiên mất rất nhiều thời gian hay sao? Tên kia sao có thể hoàn thành nhanh như thế, chẳng lẽ do Sát đan?
Đôi mắt của Đàm Diệu Đồng đã ngân ngấn nước, nàng nhìn Diệp Sở không chớp mắt. Điều diễn ra trước mặt hoàn toàn vượt xa khả năng lý giải của nàng.
“Lại đến nào!” Diệp Sở chủ động xông lên, lao tới hai người còn lại, lấy khí thế Tiên thiên cảnh bộc phát Kim Cương quyền, đấm thẳng vào tay Động Lão Tứ.
Động Lão Tứ không thể tưởng tượng được: một tên vừa đạt Tiên thiên cảnh, cảnh giới còn chưa ổn định lại có thể bộc phát ra lực lượng mạnh mẽ như vậy. Hai quyền va chạm với nhau, ý cảnh bá đạo sinh sôi nổ nát xương cánh tay của y.
Sau khi phế hai tên, ánh mắt Diệp Sở tập trung lên kẻ cuối cùng, tung người lao tới rất nhanh, thối pháp tung ra liên miên không dứt, ép đối phương buộc phải lấy cứng đối cứng.
Nhưng hiện tại đối phương sao còn là đối thủ của Diệp Sở, bị hắn đạp mạnh lên ngực, ngã xuống đất kêu la vô cùng thảm thiết.