Tà Ngự Thiên Kiều

Chương 73: Điện hạ đến!




Con đường tu hành nhất định phải hòa hợp âm dương, âm thịnh hay dương thịnh quá thì không hề tốt chút nào.

Nhưng ngặt nỗi trên quyển Hồng Sát cô bản lại cứ lặp đi lặp lại câu ‘Sát linh nhất thể, hóa thành âm dương!’

Sát và Linh là hai dạng tồn tại đối lập, hòa chung cả hai thứ thành một thì rất dễ phát sinh xung đột. Mặc dù Diệp Sở có thể chất đặc thù không sợ sát khí, nhưng khi xảy ra xung đột thì căn bản không cách nào nghiên cứu phương hương để sát khí và linh khí biến thành âm dương.

Sau khi đánh nhau với Sa Điền Vân, Diệp Sở đột nhiên hiểu ra được chút ít. Có lẽ nội dung quyển Hồng Sát cô bản đề cập sát linh nhất thể, không phải ám chỉ sát khí và linh khí đồng thời tồn tại hóa thành âm dương, mà là nói sát khí và linh khí cùng tồn tại trong cơ thể, lợi dụng thủ đoạn điều hòa âm dương.

Nếu làm như thế thì có thể tránh khỏi tình trang linh khí và sát khi xung đột chính diện. Kể tử đó những khó khăn gặp phải sẽ giảm được nhiều, tiếp đó mượn dùng thể chất đặc thù của bản thân lợi dụng sát khí, nói không chừng còn có thể đột phá.

Đây thật ra chỉ là phỏng đoán của Diệp Sở mà thôi, chưa hề được chứng thực. Nhưng dù gì thì phỏng đoán này so với sát linh giao hòa thành nhất thể dễ làm hơn nhiều. Dù vậy cũng không hề dễ dàng để hoàn thành, còn cần phải thử nghiệm dần dần, chuyện liên quan đến sinh tử bản thân thì không thể gấp gáp được.

"Diệp Sở ca ca, gần đây ca có gặp mỗ gia gia không?" Dao Dao níu tay Diệp Sở, đôi mắt trong suốt linh động nhìn hắn.

"Hả?!" Đến lúc này Diệp Sở mới sực nhớ, gần đây mình không nhìn thấy bóng dáng Bạch Báo nữa. Những ngày qua, mặc dù đã tốn khá nhiều thời gian nghiên cứu đống đồ đạc Bạch Báo đưa cho nhưng trong đó có không ít thứ chưa thấu hiểu tường tận. Hắn từng có ý định tìm Bạch Báo, nhờ ông ta chỉ dẫn vài điều nhưng cơ bản không thể tìm được.

"Mỗ gia gia không thích Dao Dao nữa rồi, đã mấy ngày mà không hề chơi với Dao Dao!" Dao Dao bất mãn lẩm bẩm, kéo tay Diệp Sở muốn hắn bế mình.

Diệp Sở bế Dao Dao lên, vừa lúc ấy nhìn thấy Bạch Huyên đi ra nên thắc mắc: "Mấy ngày qua Bạch thúc đi đâu vậy tỷ? Ta không hề nhìn thấy bóng dáng thúc ấy."

"Ông nói có cố nhân đến tìm nên đã đi với bọn họ rồi." Bạch Huyên lắc đầu nói: "Cũng không biết đã đi đâu, ngươi không cần phải quá để ý, ông thường xuyên như vậy."

Diệp Sở thấy Bạch Huyên nói như vậy nên cũng không hỏi nhiều nữa, vừa muốn nói thêm thì lại thấy Bàng Thiệu đang bước vào.

"Không phải ngươi nói về lại Đế quốc gieo rắc tai họa à? Sao vẫn còn ở đây?" Diệp Sở kinh ngạc, tên này mấy hôm trước nói sắp phải đi nhưng đến giờ lại lù lù xuất hiện.

"Ngươi không nỡ rời đi, ta sao có thể đi được." Bằng Thiệu lặng lẽ cười mỉm, nhìn Bạch Huyên toát ra vẻ đẹp thành thục, ánh mắt sáng rực, không kiềm được liếm liếm môi nói: "Bạch Huyên tỷ, có thể cho ta cái ghế ngồi một chút được không?"

Bạch Huyên bật cười, nghĩ thầm đám thiếu niên tiếp xúc với Diệp Sở sao ngày càng tốt tính lên vậy. Bạch Huyên biết cuộc sống riêng của Bàng Thiệu thối nát, nhưng trước mặt nàng đều tôn trọng không dám quá đáng. Nàng cũng không chán ghét hắn lắm nên mỉm cười đưa cho hắn một cái ghế: "Hai người các ngươi từ từ tâm sự đi nha!"

Nói xong, nàng đón lấy Dao Dao từ tay Diệp Sở đi vào trong phòng, dáng người mềm mại yểu điệu vô cùng.

Bàng Thiệu nhìn bóng lưng Bạch Huyên có lồi có lõm, cho đến khi khuất hoàn toàn thì mới định thần được, không khỏi quay sang nhìn Diệp Sở cảm thán: "Khó trách ngươi ngày ngày sống ở đây vui đến mức quên cả trời đất. Có một nữ nhân như vậy ta cũng nguyện ý buông bỏ hết đám rừng rậm ngoài kia!"

Bàng Thiệu thầm so sánh với Bạch Huyên với những nữ nhân hắn chơi đùa trước đây thì bất chợt nhận ra đám nữ nhân kia chỉ là rau dại mà thôi.

Nhìn Bàng Thiệu đang cảm thán giống hệt như khám phá huyền diệu của hồng trần, Diệp Sở đảo mắt không thèm liếc mắt nhìn hắn: "Nói đi, hiếm khi ngươi qua đây, lần này rốt cuộc có chuyện gi?"

Bàng Thiệu thấy Diệp Sở hỏi đến chính sự, vội điều chỉnh nụ cười, vứt bỏ ra khỏi đầu niềm si mê Bạch Huyên mới tức thì: "Lần này đến, ta muốn báo cho người biết một tin vô cùng lớn, tuyệt đối khiến ngươi phải khiếp sợ."

Diệp Sở cũng không hề đoái hoài tới hắn, mở quyển Hồng Sát cô bản trong tay ra, chuẩn bị nghiên cứu tiếp, bắt đầu thử nghiệm phỏng đoán của mình.

"Mịa, chẳng có tí thú vị gì!" Thấy Diệp Sở vẫn bình chân như vậy, Bàng Thiệu bất mãn nói: "Thánh nữ điện hạ tới Nghiêu quốc rồi!"

"Hả?!" Diệp Sở gấp quyển Hồng Sát cô bản lại, ánh mắt chiếu thẳng vào người Bàng Thiệu.

Bị Diệp Sở nhìn chằm chằm như thế, Bàng Thiệu nhảy dựng lên như lửa cháy tới mông, cách Diệp Sở thật xa, liên tục khua tay nói: "Ngươi đừng nghĩ là ta mật báo, Thánh nữ điện hạ vừa lúc đi ngang qua Nghiêu quốc, mà gần đây danh tiếng ngươi vang dội như vậy nên điện hạ vừa vặn biết được."

"Ngươi cảm thấy ta tin ngươi sao?" Diệp Sở cười híp mắt nhìn Bàng Thiệu.

Bàng Thiệu hấp tấp giải thích: "Quả thật lần này ta không có mật báo, không tìn thì ngươi đi mà hỏi Thánh nữ điện ha, không thể trách oan cho ta được."

Bàng Thiệu chỉ hận không thể chứng minh luôn bây giờ. Nếu như tên này cho là mình mật báo thì sau này không còn nhìn thấy mặt trời tươi đẹp nữa rồi. Hắn không muốn bị Diệp Sở chiếu tướng, đem ra làm bao cát.

"Không sao! Bất kể có phải là ngươi hay không, ta vẫn cho là ngươi đã mật báo!" Diệp Sở cười mỉm mỉm nhìn Bàng Thiệu.

Ánh mắt Bàng Thiệu đỏ bừng, tức muốn nổ phổi: "Sao ngươi có thể không nói lý lẽ như vậy!"

Diệp Sở trưng ra bộ mặt vô tội, nhún vai nói: "Xin lỗi, có khi nào ngươi nhìn thấy ta để ý phải trái chưa? Sau này nếu không được thông minh thì đừng ra ngoài lăn lộn. Người ta cười cho đấy, hiểu không?!"

"..."

Bàng Thiệu tức giận muốn mắng chửi, nhưng hắn nhịn.

Bàng Thiệu nhanh chóng lùi ra xa một khoảng với Diệp Sở, nghĩ thầm cho dù Diệp Sở muốn đánh thì hắn vẫn còn kịp chạy trốn.

Thấy bộ dạng Bàng Thiệu như thế, Diệp Sở cũng không thèm chấp: "Con bé kia phái ngươi đến tìm ta à? Nói đi, lần này con bé đó lại muốn hành hạ gì đây?"

"Cái gì mà con bé!" Bàng Thiệu có chút bất mãn, nhân vật như Thánh nữ điện hạ vào miệng ngươi lại trở thành con bé, nhưng hắn lúc này không dám hó hé gì cả: "Thánh nữ điện hạ nói, lâu rồi không gặp người, vô cùng nhung nhớ nên mời ngươi đến gặp mặt!"

"Nàng ở đâu?" Diệp Sở hỏi Bàng Thiệu.

"Ngươi chịu gặp nàng?" Bàng Thiệu cảm giác chuyện lạ có thật xảy ra rồi, trước khi đến đây hắn đã chuẩn bị tinh thần bị cự tuyệt.

"Ngươi không muốn ta gặp nàng? Ừm, vậy cũng được, tới lúc đó ta liền nói với con bé kia, ngươi không cho ta đi gặp nàng." Diệp Sở vẫn bộ dạng lười biếng đáp.

"Đừng mà! Đại gia ngươi đừng hành hạ ta nữa được không?" Bàng Thiệu giờ muốn khóc ra nước mắt luôn rồi, nếu quả thật mấy lời này mà tới tai Thánh nữ điện hạ thì hắn sẽ bị lột ít nhất là mấy chục lớp da rồi.

"Thánh nữ điện hạ đang ở Hàn hồ. Ngươi cứ đến đó thấy cái thuyền nào lớn nhất đó chính là của Thánh nữ điện hạ" Bàng Thiệu hồi đáp.

"Nói cho nàng biết, có thời gian ta sẽ qua đó. Không cần tự mình đi tìm ta!" Diệp Sở nói lại với Bàng Thiệu. Đối phương biết mình đang ở đây, có muốn tránh cũng không được nữa, đành phải đi gặp nàng một chút.

Vừa lúc cần tìm nàng có chút việc nhỏ.

"Tốt lắm!" Bàng Thiệu vội vàng chạy đi, nếu như Diệp Sở đã đáp ứng thì xem như hắn đã tai qua nạn khỏi rồi. Có điều trong lòng Bàng Thiệu lại vô cùng hưng phấn, nghĩ thầm mình không thu thập được hắn nhưng Thánh nữ điện hạ thì khác hẳn.

Nghĩ tới đây Bàng Thiệu không khỏi thầm cười khoái trá, lần này mình liên tục thề thốt mới khiến Thánh nữ điện hạ tin tưởng, người nhìn lén nàng là Diệp Sở. Đến lúc đó sẽ được chứng kiến bộ dạng nổi đóa của nàng. Hắc hắc!!!

"Ha ha, ai kêu ngươi ngày ngày khi dễ ta, lần này Thánh nữ điện hạ tới có thể dạy cho ngươi một trận ra trò rồi! Thật mong đợi cảnh tượng ngươi nằm trên cái giường kia!"