Tà Ngự Thiên Kiều

Chương 64: Ngươi hy vọng thế sao?




“Tô Dung!” Ngay lúc Diệp Sở và Tô Dung đang nói chuyện thì một tiếng gọi vang lên. Diệp Sở quay đầu lại nhìn, thì thấy Trần Bác Văn đang tiến tới.

Diệp Sở nhìn thấy Trần Bác Văn mặt mày tái nhợt bèn cười khẽ, nghĩ thầm thằng này cũng có cố gắng. Với thương thế của gã nếu không nghỉ ngơi tịnh dưỡng nửa tháng không thể nào khỏe lại được, vậy mà chỉ mới mấy ngày đã bò dậy chạy tới đây, ý chí chịu đựng cũng quá tốt nhỉ?!

“Bác Văn ca!” Tô Dung mỉm cười gật đầu với Trần Bác Văn: “Có chuyện gì sao?”

Trần Bác Văn đột nhiên xuất hiện bên cạnh Diệp Sở và Tô Dung, thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người. Vốn yến tiệc đang vô cùng ồn ào cũng đột nhiên nhỏ hẳn.

Một người là Diệp Sở trước đây tiếng xấu đầy mình nhưng nay đã lột xác, một người là Trần Bác Văn được khen ngợi, tràn ngập mỹ từ. Hai nam tử cùng thích Tô Dung, khiến nàng không biết phải lựa chọn ra sao. Một số cô gái ở đây thử đặt mình vào trường hợp của mình, bất giác phát hiện ra dường như bản thân sẽ thích tên Diệp Sở khá là xấu xa, lại mang tí u buồn kia.

Mọi người trong chốc lát hứng khởi hẳn, ánh mắt tập trung vào cảnh tượng trong sân. Ở đây ai cũng nhận ra, hai người này nhất định phải có một cuộc tranh đoạt một mất một còn.

“Tặng ngươi lễ vật sinh nhật, hi vọng muội sẽ thích!” Trần Bác Văn nói xong, lấy hộp lễ vật ra đưa cho nàng nói tiếp: “Mở ra xem thử nhé!”

Tô Dung bị gã nhìn bèn khẽ gật đầu, nhận lấy chiếc hộp rồi mở ra, trong đó có một viên đan dược trong suốt.

“Đây là một viên đan hoàn do Đan sư Tiên thiên cảnh luyện chế, vốn ta chuẩn bị đến thời điểm đột phá thì dùng, hiện tại tặng cho muội!” Lúc gã nói những lời này, ánh mắt cố ý liếc nhìn Diệp Sở. Tuy rằng có vẻ bình thản nhưng Diệp Sở có thể nhìn ra hàm ý khiêu khích bên trong.

“Aaaa…”

Nam thanh nữ tú Nghiêu thành bị đại thủ bút của Trần Bác Văn làm chấn động, trong lòng không thể tưởng tượng được Trần Bác Văn có thể bỏ ra vốn lớn như thế. Đan hoàn như vậy có tiền cũng không mua được, thế mà gã lại lấy ra làm quà tặng.

Mọi người lại dời ánh mắt sang phía Diệp Sở, ai nấy đều nghĩ Trần Bác Văn đã đưa ra nhiều như thế, Diệp Sở hẳn cũng phải tỏ ý một chút chứ, không thể để Trần Bác Văn vượt mặt như thế?!

Diệp Sở thấy mọi người nhìn mình chăm chú, hắn vô cùng tò mò hỏi Tô Dung: “Sao mọi người lại nhìn ta như thế? Nữ nhân ta còn có thể hiểu, đến cả nam nhân cũng nhìn chằm chằm khuôn mặt anh tuấn của ta, chỗ nào để dung thân đây?”

Tô Dung khẽ gắt hắn, nhưng biết được suy nghĩ của đám người Trương Tố Nhi nên sắt mặt đỏ ửng lên: “Không cần phải để ý đến bọn họ.”

Bàng Thiệu vốn đã sớm thấy khó chịu với Trần Bác Văn rồi, danh tiếng của hắn bị Diệp Sở đè nén thì còn có thể nhẫn, dù sao mình cũng kém hắn nhiều. Nhưng tên mặt trắng thế này lại muốn diễu võ dương oai khiến hắn không thể nào chịu được.

“Diệp Sở! Sinh nhật tình nhân trong mộng của ngươi, còn không mau gửi tặng lễ vật?” Bàng Thiệu vỗ vai Diệp Sở. Hắn biết tên này không hề thiếu đồ tốt, tùy tiện lấy ra một món cũng đủ trấn áp Trần Bác Văn.

“Hả? À... ừ!” Diệp Sở nhìn Tô Dung, từ từ móc móc trong túi, cuối cùng lấy ra một chiếc máy bay giấy, đưa cho Tô Dung và nói: “Sinh nhật vui vẻ!”

Mọi người thấy chiếc máy bay giấy trong tay Tô Dung không khỏi trợn mắt há hốc mồm. Bọn họ không thể nào hình dung ra cảnh này, Diệp Sở gửi quà sinh nhật cho Tô Dung tờ giấy được được gấp thành hình thù kỳ quái. Bàng Thiệu thì mém tí nữa bật ngửa ra sau: “Ta ngất! Diệp Sở thình thoảng lại nổi tính ki bo kẹt xỉ rồi?! Đây chính là tình nhân trong mộng hắn nha!”

“Cảm ơn!” Tô Dung nhận lấy, không hề cảm thấy buồn vì Diệp Sở đưa thứ này, nhưng thật ra lại khá tò mò nên hỏi hắn: “Đây là vật gì thế?”

“Cái này à?! Một mô hình có thể lao lên chín tầng trời, ta mất cả tháng mới làm ra được. Ngươi nhìn, tay ta cũng chảy máu luôn đấy.” Diệp Sở đưa tay ra, cả đám người Tô Dung tập trung nhìn. Tay hắn vô cùng trắng nõn, trên đó quả thật còn vương lại vết máu.

“Cảm ơn nhiều!” Tô Dung cảm thấy buồn cười nhưng thấy không tốt lắm, chỉ có thể cố nén khiến gương mặt đỏ bừng.

“Không cần cảm ơn, mặc dù hao phí vô số thời gian của bản thân nhưng miễn ngươi thích là được rồi!” Ánh mắt Diệp Sở nhìn Tô Dung vô cùng chăm chú. Trong lòng hắn lại nghĩ hôm qua bất chợt hứng thú gấp cho Dao Dao chiếc máy bay giấy không mất tới một phút, có điều cô bé ấy lại không thích nên tiện tay ném vào túi, không nghĩ tới hôm nay được dịp phát huy tác dụng.

“Các ngươi hàn huyên đi!” Diệp Sở mìm cười với hai người Trần Bác Văn và Tô Dung, kéo Bàng Thiệu đi tới ban công.

“Ặc, ta còn một số việc, xin phép đi trước nhé!” Bàng Thiệu thấy Diệp Sở chiếu thẳng vào hắn, khẽ rùng mình, vội vàng từ ban công chạy mất dép, thật sự không dám ở chung một chỗ với Diệp Sở.

Mọi người nhìn thấy Diệp Sở trốn ra ban công, cả đám hai mặt nhìn nhau bất ngờ: “Vậy là sao? Không lẽ Diệp Sở nhận thua?”

“Có lẽ hắn nhận thấy bản thân kém Trần Bác Văn, cho nên buông xuôi chăng?”

“Thế thì ảnh hưởng gì, Tô Dung của chúng ta còn chưa tỏ thái độ gì, hắn sao vội vàng rụt vòi như thế chứ?”

“…”

Ánh mắt mọi người tập trung hết trên người Tô Dung, tựa hồ đang chờ đợi lựa chọn của nàng. Nhưng Tô Dung lại không hề để ý, trò chuyện vui vẻ với Trần Bác Văn.


Lương Thiên trông thấy cảnh này không khỏi phải thở dài: “Xong! Vốn tưởng Diệp Sở có thể đánh úp bất ngờ, xem ra không ổn rồi!”

Nhưng ngay khi Lương Thiện đang thểu não, lại nhận thấy Tô Dung không còn nói chuyện với Trần Bác Văn nữa, chậm rãi đi về phía ban công. Điều này khiến hai mắt hắn sáng lên. Những người khác hiển nhiên cũng nhận ra điều này, trong lòng không khỏi rung động, ánh mắt tập trung nơi cửa sổ bị rèm cửa che kia.

Diệp Sở nắm tay vịn lan can trên sân thượng, ánh mắt nhìn về phía Hàn hồ, nghĩ thầm tòa nhà này nếu ở kiếp trước khẳng định sẽ bị mọi người tranh cướp đến phát cuồng, vì khung cảnh quá tuyệt vời.

Tô Dung tiến tới, nhìn thấy mái tóc Diệp Sở có phần rối loạn, bộ dạng lại thoải mái lười biếng, khiến nàng không thể hình dung được đây lại là Diệp Sở quen biết cách đây ba năm.

“Nhìn Hàn Hồ sau ba năm, có gì không giống không?” Tô Dung thấy Diệp Sở nhìn Hàn Hồ, cười hỏi.

“Đúng thật có chút bất đồng! Trước kia có thể thấy mỹ nhân tắm tiên, giờ thì không thể nhìn thấy được nữa rồi!” Diệp Sở cười đầy khoái trá.

Một câu nói khiến sắc mặt Tô Dung đỏ bừng, không khỏi phải bĩu môi, ngẫm nghĩ lại cảm thấy buồn cười. Đám nữ nhân lõa lồ dưới nước, có ai không phải bị ngươi ép buộc, giờ ngươi còn mặt mũi nói chuyện này.

“Các ngươi nói, Tô Dung với Diệp Sở làm gì ở ban công? Diệp Sở liệu có thổ lộ với nàng không?”

“Hắc hắc, hẳn là vậy rồi. Vừa đúng dịp sinh nhật Tô Dung, lúc này nếu biểu lộ thành công thì cũng bỗng chốc nổi tiếng luôn.”

“Không thể tưởng tượng được, tên Diệp Sở kia ban đầu bại hoại đội sổ, thế mà cũng được Tô Dung ưa thích.”

"..."

Toàn bộ tiếng nói bên kia sân thượng truyền tới tai hai người. Lời nói càng lúc càng chém gió thành bão, suy diễn đủ thứ, đến cuối cùng đưa tới khả năng sau khi Diệp Sở biểu lộ với Tô Dung, sẽ hôn nàng thật lâu.

Mấy lời nói này không hề che dấu, truyền tới tai hai người, khiến tim Tô Dung như muốn nhảy ra ngoài, mặt đỏ như gấc. Nàng liếc nhìn thấy Diệp Sở đang mỉm cười nhìn nàng, vội vàng cụp đầu không dám nhìn nữa.

Cố gắng hít sâu mấy hơi, Tô Dung mới lấy lại lại bình tĩnh, nhìn Diệp Sở vẫn vô cùng thong dong hỏi: “Lần này ngươi về Nghiêu Thành , thật sự giống như mọi người nói sao?”

Thanh âm không lớn, vô cùng êm ả dịu dàng, chấn động lòng người. Từ sâu trong linh hồn Diệp Sở tia quyến luyến không kiềm được tản mát ra, đây là do linh hồn trước đây quyến luyến cô gái này. Hắn cũng cảm giác tâm tình hoảng hốt, khẽ thở nhẹ nói chầm chậm: “Ngươi cũng hy vọng như vậy sao?”

Ánh mắt Diệp Sở dừng trên người Tô Dung, đánh giác thân thể dụ hoặc mê người này. Hai người đứng rất gần, khiến hắn có thể nhận ra hương thơm thân thể của Tô Dung.

Tâm tưởng Tô Dung đột nhiên gia tốc, nàng biết câu trả lời của mình đại diện cho điều gì. Nó đại biểu cho quỹ tích hai đời người, nhân sinh của nàng liệu có chung một đường với nam nhân trước mặt hay không?

Diệp Sở vẫn đứng yên tại đó, ánh mắt nhìn thẳng Tô Dung, đang chờ đợi cô bé trong mộng của Diệp Sở kiếp trước đưa ra sự lựa chọn.