Tà Ngự Thiên Kiều

Chương 32: Mộ đại tướng quân





Nhất chiến thành danh!

Ở Nghiêu Thành, hiện giờ cái tên Diệp Sở trở thanh đề tài bàn tán nơi cửa miệng đám thanh niên. Nhưng trái ngược với tiếng xấu trong quá khứ, lần này mọi người lại không ngừng trầm trồ thực lực của hắn, đánh bại được cả Đinh Khải Uy, mọi người không thể tin vào sự thật này.

Bàng Thiệu nhìn thấy Diệp Sở chỉ dùng một chiêu đã giải quyết xong Đinh Khải Uy, lại càng quấn lấy hắn nhờ vả ra tay lấy lại danh dự. Nhưng sau khi bị đạp mấy cái thì đã đàng hoàng trở lại, lê lết tấm thân tội nghiệp rời đi.

“Người đập nát tấm biển ở Định Võ quán luôn hả?” Đôi mắt Bạch Huyên luyến láy, nghe được tin chấn động kia thì mặt mày đầy ngạc nhiên: “Ngươi có biết ai đề chữ trên tấm biến đó không?”

Diệp Sở nhìn Bạch Huyên, lông mi của nàng thật dài khẽ rung động. Hắn nhìn chằm chằm khuôn mặt hoàn mỹ không tỳ vết kia, không khỏi cảm thán tạo hóa không biết tốn bao nhiêu tinh lực mới tạo ra nữ nhân xinh đẹp đến mức này. “Trước khi đập thì không biết, sau đó nghe nói do Vương thượng đề thưởng.”

Thấy Diệp mỉm cười nhìn mình chăm chứ với ánh mắt nóng rực, Bạch Huyên không kiềm được trợn mắt đe dọa. Nàng khẽ cắn môi, đôi mắt mị hoặc ẩn chứa chút xấu hổ: “Nhìn đủ chưa hả tên bại hoại?! Ừm, đã biết do vương thượng xuất thủ ngươi vậy mà vẫn ra tay cho được, không sợ triều đình trách phạt à?”

“Bạch Huyên tỷ đang lo cho ta sao?!” Diệp Sở mỉm cười liếc nhìn nàng, giống như không để chuyện tình kinh thiên kia vào mắt, đôi mắt trong suốt dán chặt lên người Bạch Huyên.

Bạch Huyên nhìn thấy Diệp Sở bị trách mắng vẫn không thay đổi, mà ngược lại ánh mắt càng thêm nóng bỏng và cố chấp khiến nàng không khỏi hoảng hốt, vội vàng đảo mắt nhìn sang hướng khác, trong lòng nghĩ thầm thiếu niên này mới bao tuổi mà lại có ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống người ta vậy? Có tí nào ngây ngô mới lớn đâu trời?!
“Ta dư hơi hay sao mà lo lắng cho ngươi!” Ánh mắt Bạch Huyên đảo loạn, trả lời khẩu thị tâm phi: “Có điều Dao Dao rất thích ở chung với ngươi, nếu ngươi xảy ra chuyện gì thì Dao Dao sẽ buồn lắm!”

“Bạch Huyên không để ý đến ta thì ta còn thiết chấp gì cơ nhóc kia nữa.” Diệp Sở nhún nhún vai trả lời: “Đám người cung đình thu thập thì vừa giúp ta kết thúc mấy ngày rong chơi buồn chán, Bạch Huyên tỷ không biết đau khổ của bệnh nhược trí đâu…”

“Xì…!” Bạch Huyên bật cười, trong nháy mắt tràn đầy kiều mị, chỉ chỉ vào Diệp Sở: “Đáng đời!”

“Tỷ cứ bộ dạng thế này thì sao ai sống cho nổi đây, không có nam nhân nào có thể chống cự với nụ cười khuynh quốc khuynh thành của tỷ cả!” Diệp Sở nghiêng người nhìn ngắm Bạch Huyền, trong lòng cảm thán mỹ nhân kiều diễm thế này thật sự không biết ai có thể chống đỡ nổi lực sát thương như thế nữa.

“Nói hưu nói vượn gì đó hả?!” Bạch Huyên làm mặt giận với Diệp Sở, thật sự nàng hết cách với tên thiếu niên này, thỉnh thoảng đùa giỡn khiến nàng xấu hổ vô cùng, với hắn không thể xem như thiếu niên bình thường được.

Không thể chống nổi ánh mắt nóng bỏng của Diệp Sở, Bạch Huyên lấy tay che mặt: “Đó là bảng hiệu ngự tứ, vấn đề nói lớn không lớn nhỏ cũng không hề nhỏ. Nếu triều đình không so đó thì chuyện nhỏ hóa không, nếu tính toán thì người sẽ phải đối mắt với rắc rối lớn. Ta thấy thân phận Bàng Thiệu không đơn giản, cho hắn ra mặt nói chuyện giúp ngươi có khả năng hóa giải nguy cơ lần này.”

Những ngày qua tiếp xúc với Diệp Sở, Bạch Huyên cảm giác hắn không chán ghét như trước kia. Hắn không hư hỏng như mức ngoại giới lưu truyền, chẳng qua tính tình phóng đãng khiến mọi người không ưa thích mà thôi, với loại hành vi đó không phải mang tiếng xấu nặng nề như vậy.

Có đôi khi Bạch Huyên cảm thấy Diệp Sở thật đáng thương, còn nhỏ đã mang tiếng nhơ cả thành đều biết, thật sự quá tàn nhẫn với tuổi mười bảy như hắn.

“Ừ!” Diệp Sở sợ Bạch Huyên lo lắng quá mức, vội vàng đồng ý qua loa. Với hắn chuyện tình biển hiệu chưa từng tồn tại trong lòng, cung đình còn chưa đến mức vì mỗi chuyện cỏn con đó mà gióng trống khua chiêng trừng trị mình. Ở đó ngoại trừ vài người hắn còn e dè thì đám còn lại hắn chẳng bận tâm.

Vì một tấm bảng hiệu cung đình vận dụng đám người kia sao? Thật nực cười!

Hai người Diệp Sở và Bạch Huyên hàn huyên trong chốc lát. trông thấy Bạch Báo mang theo Dao Dao tới, nàng ôm lấy cô bé vào ngực, thấy điệu bộ cha tựa hồ muốn nói gì đó với Diệp Sở nên liền dẫn cô bé rời đi, dành không gian cho hai người.

Nhưng Dao Dao một mưc đòi ở lại khiến Diệp Sở phải dỗ dành một hồi: “Dao Dao ngoan nào ra ngoài chơi trước đi, lát ca ca ra chơi với ngươi.”

Dao Dao nũng nịu bập bẹ mấy tiếng, ánh mắt trong suốt vô tội: “Tiểu di! Diệp Sở ca ca không quan tâm đến con, chúng ta đi thôi không để ý tới nữa. Miệng nam nhân quả nhiên không thể tin, toàn nói chơi với con nhưng rồi tìm lý do thoái thác.”

“Ặc… ặc..."

Lời nói hơi hướng người lớn khiến Bạch Huyền buồn cười vô cùng, đồng thời nàng liếc nhìn sang Diệp Sở đang trợn há hốc mồm, ôm Dao Dao rời đi với vẻ đắc ý.

“ Ha ha...” Bạch Báo cười phá lên: “Nhóc con này học xấu của ngươi rồi, cũng biết miệng lưỡi nam nhân không đáng tin cậy luôn! Không biết tên khốn nhà người dạy bậy nàng tới mức nào?!”

Diệp Sở có chút chột dạ khẽ rụt cổ, trong lòng có khổ mà không biết trình bày với ai. Vốn dĩ hắn đề cập với mấy cái này là hy vọng sau này Dao Dao sẽ không bị lừa gạt quá dễ dàng, ai dè cô bé này lại dùng ngay trên người hắn, không khác gì gậy ông đập lưng ông.

“À, Bạch thúc tìm ta có việc?” Diệp Sở nhìn Bạch Báo. Mấy ngày qua được tịnh dưỡng, tinh thần Bạch Báo đã khôi phục được nhiều, không bao lâu có thể trở lại trạng thái như xưa.

“Ngươi không có chuyện gì muốn hỏi ta sao?” Bạch Báo nhìn Diệp Sở mỉm cười bí ẩn: “Nếu không có chuyện gì thì ta đi đây.”

“Ặc!” Diệp Sở không ngờ được Bạch Báo sẽ nói như vậy, trong chốc lát cứng đơ người.

“Những ngày qua tiếp xúc với người, cũng biết được ngươi thuộc dạng gì. Tính tình lười nhác, nếu không có chuyện gì cực kì hệ trọng thì sẽ không làm. Đằng này người lại trị liệu cho ta mà không cần hồi báo, ta biết rõ thân thể mình chứ, muốn trị liệu dứt điểm hết sức phiền toái, vậy mà ta nghe người đi tìm linh chi ba trăm năm. Có thể khiến người phải ra sức nhiều như thế hiển nhiên có việc cần cầu.” Bạch Báo khảng khái cười nói.

Thấy Bạch Báo đã nói thẳng như thế, Diệp Sở cười sảng khoái: “Có lẽ do nhìn thấy Bạch Huyên tỷ lớn lên xinh đẹp như thế, nên có ý nghĩ không an phận không chừng.”

“Ha ha ha! Tiểu tử ngươi quả nhiên còn nhỏ mà đã quỷ, vô cùng háo sắc. Lúc trước ta cũng hơi lo lắng! Dù sao ở Nghiêu Thành tiếng xấu của người không nhỏ, có điều nghe Bạch Huyên nói rằng ngươi không cần sự trả ơn của nàng, nên ta cảm thấy dù tiểu tử ngươi hơi phóng đãng nhưng không đến mức bại hoại như vậy. Bằng không ngươi cho rằng Bạch Huyên sẽ đối đãi tốt với ngươi như vậy sao.” Bạch Báo cười to trả lời.

Nói đến đây, Bạch Báo dừng lại trầm tư chốc lát: “Ngươi có thể trị liệu sát khí nhập thể, vậy cũng nhìn ra được nơi phát ra sát khí. Có thể làm cho người động thân đi chữa thương, hiển nhiên muốn biết chút ít thông tin từ nơi ta phải không?”

Một câu nói làm cho cả hai lâm vào trầm mặc, đây hiển nhiên chính là mục đích của Diệp Sở. Trước đây hắn cũng chuẩn bị nói bóng nói gió để đề cập nhưng không thể ngờ Bạch Báo lại nắm rõ nói ra huỵch toẹt như vậy.

“Tuệ nhãn Bạch thúc quả nhiên sáng như đuốc, cứu trợ Bạch thúc chính là vì mộ Đại tướng quân.!” Diệp Sở không còn lý do phủ nhận nữa, “Ta vô cùng hiếu kỳ, sao Bạch Thúc có thể đi vào đó được. Nơi đó kinh khủng như thế nào ta rất rõ ràng, vị Thái thượng hoàng của đế quốc cũng không dám đi vào, thế mà thúc lại có thể đi vào đó, nhất định có thủ đoạn đặc thù, không biết người có thể nói qua một chút không?”

Nói xong câu đó, ánh mắt Diệp Sở chiếu thẳng vào người Bạch Báo. Đây là biểu hiện Diệp Sở cực kì muốn biết được bí mật này.