“Ngươi đến đây để đổi linh chi ba trăm năm?” Thanh Hướng Minh thấy mình như đang nghe một truyện hài ngàn năm có một, không nhịn được mà hỏi một câu, cũng như hoài nghi mình có nghe lầm hay không? Đường đường là một thằng bại hoại của Nghiêu thành, thằng mà mình hận thấu xương mà dám chạy đến trước mặt mình đòi đổi thứ này thứ nọ! Đây là đang diễn trò sao?
“Tất nhiên!” Diệp Sở dường như không nghe được mọi người đang châm biếm, nhìn Thanh Hướng Minh cười cười: “Chỉ cần ngươi tình nguyện trao đổi, ta có thể lấy ra thứ có giá trị tương đương với linh chi ba trăm năm!”
Dù trên người không có đồng nào, nhưng Diẹp Sở lại có vài thứ tốt ngoài kim tệ. Ví dụ như dược hoàn ngưng tụ từ sát khí, chính là thứ tốt!
“Buồn cười! Thật quá buồn cười!” Thanh Hướng Minh cười phá lên. “Nếu ngươi tự chặt đứt hai chân mình, ta có thể suy nghĩ lại một chút!”
Dệp Sở vẫn lười nhác đứng đó, trên mặt vẽ một nụ cười ẩn chứa sự lười nhác: “Nếu có bản lĩnh, ngươi cứ tự tới cắt!”
“Ồ...”
Toàn bộ đại sảnh xôn xao, đều đổ dồn ánh mắt vào người Diệp Sở. Hắn đây là muốn khiêu khích Thanh Hướng Minh sao? Một tên phế vật mà muốn khiêu khích anh tài Nghiêu thành? Thật không biết trời cao đất rộng!
Diệp Siêu cũng chăm chú nhìn Diệp Sở, thấy hắn vẫn đứng đó với vẻ bất cần đời mà lộ ra vẻ nghi hoặc. Không có thân phận thế tử Diệp gia làm ô dù, vì sao hắn vẫn ngông cuồng như thế?
Tô Dung đảo đôi tròng mắt đẹp, dừng lại trên người Diệp Sở. Bị nhiều người nhìn như nuốt sống vậy mà Diệp Sở vẫn trưng ra cái tư thái cà lơ phất phơ vậy sao? Khiến người ta dường như hiểu lầm hắn chẳng thèm đoái hoài tới đám người Thanh Hướng Minh vậy? Tô Dung quả thật nhìn không thấu, sau khi Diệp Sở trở về thì quả thật không còn giống trước kia nữa. Nhưng điều này không có nghĩa là hắn có thể lấy cứng đối cứng với Thanh Hướng Minh!
“Ta thành toàn cho ngươi!” Thanh Hướng Minh nổi giận. Chạy đến địa bàn của mình mà còn lớn lối như thế, hắn nghĩ hắn là ai?
Lúc Thanh Hướng Minh chuẩn bị ra tay, mấy tên bên cạnh liền kéo hắn lại: “Thanh huynh, một tên cặn bã không đáng cho ngươi bẩn tay đâu! Giao cho chúng ta là được!”
Có mấy người bước ra vây quanh Diẹp Sở, mắt lóe hàn quang lạnh lẽo. Kẻ bại hoại thì ai cũng có thể giết, hôm nay phải dạy dỗ hắn cho thật tốt!
Nhìn Diệp Sở đã trở thành trung tâm của vòng vây, Lương Thiện khẩn trương dẫm mạnh xuống đất nhưng không có cách nào giải vây cho Diệp Sở. Dù ba năm nay hắn vẫn tu luyện, nhưng thành tựu lại không quá lý tưởng!
“Diệp Sở, hôm nay nói cho ngươi biết! Nghiêu thành không phải nơi ngươi có thể bước vào!” Thiếu niên cầm đầu ngó chừng Diệp Sở, vén tay áo vung quyền chuẩn bị giáng cho Diệp Sở một đấm.
“Đợi đã!” Thấy đám này sắp động thủ, Diệp Sở vội vàng phất tay ngăn lại.
“Giờ sợ rồi à? Nhưng đã muộn! Hôm nay ngươi nhất định phải nằm mà ra ngoài!” Đám người giễu cợt, ánh mắt mang theo vẻ khinh thường.
“Cũng không phải sợ!” Diệp Sở lắc đầu nói. “Chỉ là con người của ta trước nay khiêm tốn đã quen, không thích đánh đánh giết giết! Cho nên chuyện động chân động tay này thì thôi quên đi. Thời hiện đại phải nói chuyện văn minh, đón luồng gió mới! Mấy vụ tranh chấp tàn ác, độc địa không phải là cách hành xử của ta!”
“Ha ha! Thân là thằng bại hoại, còn mặt mũi mà nói đến hai từ văn minh!” Gã chuẩn bị động thủ cười ha hả, cảm thấy là... là chuyện cười bằng trời. “Các huynh đệ, có oán trả oán, có thù báo thù! Khó có khi thu thập được phế vật này, không cần bỏ qua!”
“Các ngươi xác định muốn động thủ?” Diệp Sở nói với vẻ vô cùng bất đắc dĩ. “Nhượng bộ một chút không tốt sao?”
Đám người đó làm sao mà quan tâm đến Diệp Sở, bắt đầu vung quyền đập tới.
Diệp Siêu thấy cảnh này, sắc mặt chuyển thành phức tạp. Nắm đấm đã bay ra không thể rút lại, người này tuyệt đối không thể cứu! Chỉ cần mình vừa ra tay, chẳng khác nào thừa nhận Diệp Sở là người Diệp gia sao? Vậy tất cả những điều gia gia làm cũng đã phí công rồi. Đế quốc sẽ lại có cớ chèn ép phủ Uy Viễn hầu của Diệp gia lần nữa, khiến Diệp gia trở thành kẻ địch chung ở Nghiêu thành!
Cả đám người nhao nhao đấm thẳng tới Diệp Sở. Tất cả đều không nén nổi sự hưng phấn, dường như bên tai đã nghe được Diệp Sở la thảm thiết.
Đúng như họ nghĩ. Quả thật họ nghe được tiếng kêu thảm nhưng không phải của Diệp Sở.
Cảnh tượng trước mặt khiến Lương Thiện trợn trố mắt không thể tin nổi. Thiếu niên và cả đám người vừa mới múa quyền đánh tới Diệp Sở đều bay cả ra ngoài, đập nát cả mấy bàn tiệc trong đại sảnh.
Diệp Sở đứng ở trung tâm vẫn mang nụ cười lười nhác. Mỗi chưởng đưa ra liền đánh bay một thiếu niên. Diệp Sở như một con hổ dữ mà cả đám kia như bầy cừu, từng chưởng hời hợt quét qua, liền giống như người ta đang vứt một tấm giẻ rách. Từng đám từng đám người bị hắn ném ra ngoài.
Cảnh tượng này đã vượt quá dự liệu của mọi người, bao gồm cả Tô Dung. Mặc dù biết Diệp Sở không còn yếu ớt, nhưng có thể thấy được hắn hung hãn đến mức độ này, nàng cũng không nhịn được mà che chiếc miệng bé xinh hồng nhuận. Điều này khiến cho nàng như từ trời cao rơi tõm xuống vực thẳm. Trong trí nhớ của nàng, Diệp Sở hẳn chỉ biết trêu đùa mỹ nữ, là một tên ác nhân mà thôi. Nhưng giờ đây...
Cường thế xuất kích, Diệp Sở khiến đám người đang múa quyền điên cuồng lui về phía sau, mặt lộ sự kinh khủng. Thậm chí, có kẻ tinh thần yếu đuối, lẩm bẩm nói bằng thanh âm mơ hồ: “Không thể nào! Không thể nào!”
Trong khi đám người kinh hoàng thối lui liên tục, Diệp Sở sấn người bước về phía trước. Từng cái tát vung ra khiến tiếng bạt tai vang lên không ngớt, hất ra văng một đám người: “Ta ném ngươi vào hầm cầu thì sao? Đập phá phòng ốc nhà ngươi thì sao? Nhìn lén tỷ tỷ ngươi tắm thì sao...? Đó đều là để mắt tới các ngươi, mới đùa vui với các ngươi một chút! Cho cuộc sống của các ngươi tăng thêm vài điều vui thú, tránh để bình yên quá, không có gì mới lạ phải nhàm chán mà thôi!”
Những người này muốn khóc rống lên, trong lòng không nhịn được mà chửi đổng: “Xin ngươi đừng để ý đến cuộc sống của ta có tốt hơn không!? Chúng ta không cần niềm vui thú có được không?! Có thể đừng khiến chúng ta bớt nhàm chán có được không hả!?”
Từng chưởng hạ xuống, cuối cùng cũng đã dọa đám người này sợ vỡ mật. Bọn họ không ngừng thều thào cầu khẩn: “Bỏ qua cho chúng ta đi! Chúng ta không muốn đánh đánh giết giết nữa! Diệp Sở, không phải ngươi vốn thích nhân nhượng sao? Nhân nhượng... có được hay không?”
Những tên công tử này chỉ là đóa hoa trong nhà kính, làm sao chịu nổi mấy bạt tai của Diệp Sở. Toàn bộ quỳ rạp xuống đất cầu xin tha thứ, nước mắt nước mũi dàn dụa, hoảng sợ cùng cực!
“Nhân nhượng là chuyện xưa rồi, hiện giờ ta thích cuồng dã hơn!” Diệp Sở nói với đám người bằng vẻ chân thành. “Nhân nhượng hoặc cuồng dã, ta tự có quyết định của mình!”
Trước nay, Trương Tố Nhi vốn vẫn không tim không phổi, nghe được câu này bèn cười khì! Trong tiếng cười này, nàng thầm nghĩ những lời này thật quá khí phách!
“Dừng tay!” Thanh Hướng Minh không ngờ tình huống thế này lại xuất hiện, vừa kịp phản ứng chắn trước người Diệp Sở.
Sau khi tát bay thêm một người nữa, Diệp Sở phủi phủi tay dường như tất cả đều chưa phát sinh, đảo mắt nhìn Thanh Hướng Minh cười nói: “Hiện tại có thể bàn chuyện trao đổi rồi chưa?”
“Diệp Sở, ngươi thật sự đã khiến cho ta nhìn bằng ánh mắt khác xưa!” Thanh Hướng Minh trừng mắt nhìn Diệp Sở. Có thể đánh bay cả đám này dễ như ăn kẹo, xem ra ba năm nay Diệp Sở hẳn phải tu luyện công pháp tàn nhẫn lắm. “Có điều... hôm nay ngươi quấy rối yến hội sinh nhật của đệ đệ ta, tội thêm một bậc!”
Thấy Thanh Hướng Minh xuất thủ, cả đám người vừa bị Diệp Sở đánh bay đều hô lớn: “Thanh đại ca, ngươi phải báo thù cho chúng ta!”
“Chặt đứt chân hắn!”
“Chặt đứt tay hắn!”
“Đừng để hắn còn sống ra khỏi đây!”
“...”
Cả đám người hò hét, xem chừng đã hận Diệp Sở đến cực điểm.
“Ngươi thật sự muốn xuất thủ?” Diệp Sở nhìn Thanh Hướng Minh mà hỏi. “Ngươi không sẽ sẽ chung xuồng với bọn họ? Khác với bọn họ, ngươi là nhân vật có danh tiếng. Nếu bị một kẻ phế vật bại hoại như ta tát bay, lập tức có thể vứt luôn thể diện đó!”
Thanh Hướng Minh còn chưa mở miệng, đã có người đứng lên mắng to: “Ngươi là cái thá gì? Thanh Hướng Minh đại ca dư sức thu thập ngươi!”
“Đúng đó! Ngươi hù ai hả? Đại ca nhanh thu thập hắn!”
“Thanh huynh là nhân vật đã bước vào top mười thanh niên tài tuấn của Nghiêu thành, thứ bại hoại như ngươi tính là cái thá gì?”
“...”
Lương Thiện nhìn Thanh Hướng Minh đứng đối diện Diệp Sở mà tim nhảy thon thót. Thanh Hướng Minh đã đạt tới chân khí cảnh lục trọng, kinh khủng dị thường! Dù Diệp Sở thoạt nhìn rất cường hãn, nhưng đối đầu với nhân vật như thế làm sao mà vượt qua?
Diệp Sở biến mất ba năm, dù có tính toán thế nào thì cũng chỉ mới tu luyện ba năm mà thôi. Có thể đạt đến cửu đoạn đỉnh phong đã không quá tệ! Mà Thanh Hướng Minh đã tu luyện hơn mười năm, lại càng đã bước vào hàng ngũ tu võ, đạt đến tầng thứ kinh khủng chân khí cảnh lục trọng! Cấp bậc như vậy, so ra đã vượt một số nhân vật của thế hệ trước rồi!
“Diệp Sở, đừng nên cậy mạnh! Đi trước đi!” Lương Thiện đã bất chấp tất cả, quay về phía Diệp Sở hét lớn.