“Có biện pháp nào đi vào không?” Diệp Sở hỏi Nhược Thủy, cuối cùng hắn cũng nhìn thấy được sự thận trọng trên khuôn mặt bình tĩnh của Nhược Thủy.
“Đây là ý định bảo vệ phần mộ của Đại tướng quân. Nếu cưỡng ép tiến vào, cho dù có thực lực cũng làm phần mộ nổ tung.” Nhược Thủy đáp: “Hơn nữa ông ta công tham tạo hóa, nếu ở thời kỳ toàn thịnh và tu hành không xảy ra vấn đề, ta có thể thử một lần. Nhưng giờ phút này lại thì không thể được!”
“Thật sự không có cách nào đi vào?” Diệp Sở ngẩn người. Thật không ngờ đến trước núi vàng mà lại không có cách đi vào.
“Cũng chưa chắc!”
Câu nói này lại khiến Diệp Sở phải nhìn về phía Nhược Thủy, chờ đợi nàng trả lời nhưng không hề nhận được kết quả. Mà ngược lại, nàng lấy ra ngọc tỷ trộm được ở Nghiêu thành, bắn thẳng vào phần mộ chính.
Ngọc tỷ rơi xuống bia mộ rồi lơ lửng ở phía trên và bỗng phát ra ánh sáng màu xanh. Bởi vì ngọc tỷ xuất hiện, uy áp kinh khủng kia rõ ràng hạ xuống vài phần.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Diệp Sở kinh ngạc đến cực điểm. Hắn chưa từng nghĩ ngọc tỷ Nghiêu quốc có thần hiệu như vậy.
“Đại tướng quân có một đứa con được sùng ái đến cực điểm, còn khắc cả ngọc thạch truyền cho hắn. Nhưng về sau mất đi, bị Quốc vương Nghiêu quốc đoạt được, biến thành ngọc tỷ truyền quốc.” Nhược Thủy nói: “Đây là vật tùy thân của con ông ta, có thể làm cho ông ta không mất đi ý định hủy diệt.”
Diệp Sở thầm giật mình. Khó trách vì sao Nhược Thủy muốn đoạt ngọc tỷ Nghiêu quốc đến như vậy.
“Thế nhưng vẫn còn chưa đủ, cần phải chờ một người đến nữa!” Diệp Sở vốn cho rằng Nhược Thủy sẽ động thủ, nào ngờ chỉ thấy nàng nhìn chằm chằm mà không có ý muốn ra tay.
"Oanh... Oanh...”
Thanh âm không ngừng chấn động. Dưới sự hợp lực của số đông Tu hành giả, tầng tầng cấm chế cũng bị phá tan, mọi người thi nhau ùa vào phiến không gian bao la này. Đi vào trước là mấy lão phụ cùng một đám nữ tử tịnh lệ, phía sau là một rừng Tu hành giả thực lực yếu hơn.
Khi Diệp Sở nhìn thấy thân ảnh được của đám lão phụ và nữ tử tịnh lệ bảo vệ xung quanh thì mi mắt bỗng giật thon thót. Đó lại là một trong những người mình không muốn thấy nhất!
Dung nhan Kỷ Điệp tự nhiên không cần phải nói. Năm đó Diệp Sở biết rõ đối phương không thể trêu chọc, còn dám hạ dược rồi dùng sức mạnh, điều này đã đủ để chứng minh sức hấp dẫn của nàng.
Kỷ Điệp mắt ngọc mày ngài phối hợp với chiếc cổ thon dài thanh tú như búp sen hé nở trên mặt nước. Khí chất thanh lệ tuyệt thế, băng cơ ngọc cốt toát ra từ thân hình yểu điệu cộng thêm bộ ngực tròn căng, eo thon, dáng người thướt tha tuyệt không thể tả! Hôm nay Kỷ Điệp mặc một bộ quần áo màu xanh da trời, mái tóc rủ xuống nên chỉ có thể nhìn thấy lờ mờ một góc của gương mặt. Đôi mi thon dài nằm trên mắt phượng, đôi má trắng như ngọc tạc vô cùng hoàn mỹ, khiến nàng như một đóa băng hoa hoàn hảo, lãnh diễm đến cực điểm.
Nàng đứng ở nơi đó giống như Thiên địa chi linh có tuyệt thế khí tràng. Cho dù đám nữ tử bên ngoài ai cũng đều xinh đẹp nhưng trước mặt thiếu nữ gần như hoàn mỹ ấy chỉ có tư cách diễn vai phụ mà thôi.
Dung nhan nữ nhân hắn từng gặp trong đời đích thực là có người sánh được với nàng. Nhưng không giống như Bạch Huyên trang nhã thục mị, Kỷ Điệp lại lãnh diễm đến cực điểm khiến cho người chỉ dám đứng xa mà ngắm.
Bọn người Kỷ Điệp tiến đến, thấy có người còn đến trước cả mình thì không kìm được ghé mắt nhìn qua. Nhìn thấy vẻ thoát tục xuất trần như thần nữ của Nhược Thủy, trong lòng họ không khỏi dấy lên cảm giác kinh diễm. Thật không ngờ, lại có thể gặp một giai nhân như thế trong địa phương này.
Kỷ Điệp bình thường đi đến đâu thì khí tràng mọi người vây quanh nàng đều chuyển động đến đấy, nhưng giờ phút đứng trước mặt nữ nhân này căn bản không thể tạo thành bất cứ áp lực nào.
Lúc Kỷ Điệp thầm kinh ngạc tự hỏi đối phương là ai, ánh mắt lại quét đến Diệp Sở đang bên cạnh nữ tử này thì thần sắc thoáng cứng lại.
“Kỷ Điệp biểu muội, từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ?” Diệp Sở biết rõ tránh không khỏi đối phương nên chỉ có thể chịu đựng mà cất tiếng chào hỏi. Nhưng nghĩ đến thất bại khi muốn cưỡng bức người ta, Diệp Sở cảm thấy mình không còn mặt mũi nào đối diện với nàng.
“Là ngươi?” Trong đôi mắt đẹp dịu dàng của Kỷ Điệp toát ra sắc thái phức tạp. Ba năm trước đây, kẻ này đã có ý đồ bất chính với mình, giờ nàng vẫn còn nhớ như in và vô cùng chán ghét. Chưa từng có ai dám mang lòng lang dạ sói với mình nhưng lại suýt bị một tên mang tiếng cặn bã của Nghiêu thành làm nhục. Nếu không phải mình có thể chất đặc thù thì ngày đó đã bị hắn gây họa rồi.
Kỷ Điệp cố nén cơn giận dữ xuống, thầm nghĩ không cần phải chấp nhặt hắn làm gì. Nàng đã đi trên một con đường khác, tương lai đối mặt đều là nhân kiệt. Mà hắn bất quá chỉ là loại chuột chạy qua đường ở một tiểu vương quốc mà thôi. Tương lai hai người chính là hai hướng khác nhau, hắn không có khả năng tái xuất hiện trong tầm mắt của nàng. Đã như vậy thì còn quan tâm hắn làm gì?
“Là ta!” Diệp Sở còn có điều muốn nói thì lại đã thấy Kỷ Điệp lướt qua chỗ khác mà không thèm nhìn hắn, dường như Diệp Sở chỉ là một kẻ qua đường.
Diệp Sở có chút xấu hổ gãi gãi mũi, thầm nghĩ không phải nữ nhân này thật sự khinh bỉ mình rồi chứ? Diệp Sở cảm thấy rất có thể khả năng. Một thằng đàn ông khi cưỡng bức còn thất bại thì sau này còn đứng thẳng người được nữa không?
“Oanh...”
Ngay thời điểm Diệp Sở định mắng to, rất đông Tu hành giả lại một lần nữa tràn vào từ bốn phía xung quanh mộ phần. Bàng Thiệu cùng Tình Văn Đình và Diệp Tĩnh Vân, một đám người dũng mãnh tiến vào bên trong.
Giờ phút này, Tình Văn Đình đội thánh nữ Thánh quan, hào quang bắt đầu bộc phát chiếu rọi vẻ băng cơ tuyết cốt của nàng bày ra dung nhan tuyệt thế khiến người người kinh diễm. Tình Văn Đình là một nữ tử cực đẹp nhưng chỉ có thiếu khuyết khí tràng mà thôi. Cho nên trong con mắt ngoại nhân thì vẻ kinh diễm xem ra xa xa không bằng Kỷ Điệp cùng Nhược Thủy.
Nhưng giờ phút này nàng vận Thánh quan và Thánh y đã tạo ra khí tràng của riêng mình. Tuy so ra có vẻ kém Kỷ Điệp và Nhược Thủy một chút nhưng lại có vẻ kinh diễm lẫn mị lực đặc thù.
Diệp Tĩnh Vân ở bên cạnh Tình Văn Đình. Chân dài thẳng tắp, thon dài xinh đẹp, cực kỳ gợi cảm.
Mọi người thấy những nữ tử này thì không nén sự kinh diễm trong lòng. Rất nhiều Tu hành giả, cả đời cũng khó nhìn thấy tuyệt đại giai nhân lấy một lần. Mà giờ phút này, tại một cái mộ huyệt lại gặp cảnh mỹ nhân bốn phương hội tụ.
“Diệp Sở, ngươi thật sự còn sống!” Diệp Nguyên Vọng nhìn Diệp Sở mà lộ ra vẻ kinh dị.
Diệp Sở không để ý đến y mà đưa mắt nhìn về nam tử đứng sau lưng y. Người này đầu đội Long quan, tuy nhiên chỉ là Tứ trảo kim long. Long quan chớp động tỏa ra ánh hào quang khiến cho gã có vẻ uy nghiêm dị thường.
“Hoàng tử Đế quốc!” Bàng Thiệu đi đến nói vào tai Diệp Sở: “Cũng đến vì mộ Đại tướng quân!”
Trong lòng Diệp Sở kinh ngạc, thật không ngờ Hoàng thất cũng bắt đầu hành động.
Ánh mắt Diệp Sở quét về bốn phía, phát hiện có không ít Tu hành giả, hơn nữa phần đông trong đó mang khí tức bàng bạc. Diệp Sở cũng nhìn qua mấy lão giả bên cạnh Diệp Tĩnh Vân và Bàng Thiệu mà lộ vẻ kinh hãi: “Gia gia của ngươi lại cho phép ngươi vận dụng cường giả như thế?”
Bên cạnh Bàng Thiệu là một Đại tu hành giả, lúc trước Diệp Sở đã gặp lão nhân này một lần. Lão ở Bàng gia rất có địa vị, ngay cả gia gia Bàng Thiệu cũng phải đối đãi thập phần khách khí.
Thế nhưng giờ phút này Bàng gia lại để Bàng Thiệu đưa cường giả như thế đến đây. Đây chính là lực lượng nòng cốt của Bàng gia, từng người đều là nhân vật bá chủ một phương khiến tặc đạo phải kinh hồn táng đảm.
“Ta là cái quái gì!” Bàng Thiệu nở nụ cười khổ. Hắn vốn cho rằng mình dẫn theo một Đại tu hành giả đến là có thể diễu võ giương oai nhưng không ngờ được tất cả gia tộc cổ xưa đều bắt đầu hành động.
Bất kể là Thượng Quan Mẫn Đạt hay Diệp Tĩnh Vân, người ho dẫn theo đều không kém hắn. Tình Văn Đình thì càng khủng bố, vận dụng Thánh quan. Đây chính là đại sát khí cường hãn hơn Đại tu hành giả rất nhiều.
Bên ngoài mộ Tướng quân lần này quả nhiên là cường giả tụ tập. Đây là tình huống trước nay chưa từng thấy!